Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 196 - 197

Dịch: Hyeyangs

"Tôi biết, anh trai Lý Khinh Diêu, là một cảnh sát, nghe nói mất tích lâu lắm rồi. Anh ấy có liên quan gì đến những chuyện này?" Hướng Tư Linh nghi hoặc.

"Có vẻ cô không biết. Cô hỏi tôi nhìn thấy giấy phẫu thuật phá thai của cô ở đâu đúng không? Nó rơi ra từ trong túi anh ấy, anh ấy gắng nhặt lại vội. Trong một buổi tối bảy năm trước, anh ấy đến tìm tôi và xảy ra ẩu đả với nhóm Lạc Long. Sau đó, tôi cũng bị chúng đánh đập, đụng đầu vào tủ, bất tỉnh nhân sự. Khi tôi tỉnh lại, anh ấy đã không còn ở đó nữa. Tôi không biết anh ấy đã đi đâu, cũng không biết chúng đã làm gì với anh ấy. Từ đó về sau, Lý Cẩn Thành đã mất tích."

Hướng Tư Linh không ngờ rằng vụ mất tích của anh trai Lý Khinh Diêu lại có liên quan đến nữ sát thủ trước mặt. Cô ta sững sờ, nghĩ bụng không biết Lý Khinh Diêu có biết những chuyện này không? Nếu Lý Khinh Diêu không biết, cô ta phải nói cho cô biết.

Hướng Tư Linh như chợt ngộ ra điều gì, chỉ cảm thấy một cơn lạnh thấu xương từ đáy lòng lan tỏa ra khắp cơ thể. Cô ta ngước đôi mắt đỏ hoen lên, nhìn về phía Tạ Tân Nhụy.

Tạ Tân Nhụy tiếp tục nói: "Cô cho rằng tại sao tôi phải giết chết ba kẻ đó? Không chỉ vì báo thù, tôi quyết tâm phải tìm chúng hỏi rõ tung tích của Lý Cẩn Thành, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tiếc rằng giết hai tên rồi mà vẫn không rõ tung tích anh ấy. Hai kẻ đó nhất trí khai rằng đêm hôm đó, Lý Cẩn Thành đã bị chúng đánh trọng thương, song nhân lúc chúng không chú ý, anh ấy đã trốn thoát thành công. Hai bọn chúng không dám đuổi theo, chỉ có Lạc Long đuổi theo ra ngoài. Nhưng sau đó, một mình Lạc Long trở về, từ đó không nhắc gì đến Lý Cẩn Thành nữa. Vì vậy, trên thế giới này, chỉ có Lạc Long biết tung tích của Lý Cẩn Thành."

"Bây giờ cô hiểu chưa?" Tạ Tân Nhụy nhìn Hướng Tư Linh bằng đôi mắt lạnh như băng. "Tại sao tôi phải nói với cô những chuyện này, sao tôi lại bằng lòng tin tưởng cô? Bởi vì từ bảy năm trước, giữa hai ta đã có mối tương liên. Nếu lúc đó Lý Cẩn Thành không mất tích, anh ấy nhất định sẽ khiến ba kẻ đó phải chịu sự trừng trị của pháp luật và sẽ không để bất cứ ai làm hại tôi, anh ấy chắc chắn sẽ làm được. Anh ấy còn nộp cả báo cáo phá thai của cô lên cấp trên, không điều tra rõ thì sẽ không bỏ qua. Vậy thì Lạc Hoài Tranh nhất định có thể lật lại vụ án. Và cả cô lẫn tôi, tất cả những khổ đau và giày vò ta phải chịu suốt bảy năm qua sẽ không bao giờ xảy ra.

Nhưng anh ấy không thể làm được những điều đó, vì anh ấy đã mất tích. Người cảnh sát ấy chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng vì hai người phụ nữ chẳng hề liên quan như chúng ta, vì những người chịu đựng khổ đau như chúng ta mà biến mất. Vì vậy, anh ấy không chỉ là ân nhân của tôi, mà còn là ân nhân của cô nữa. Hướng Tư Linh, vốn dĩ anh ấy cũng muốn cứu cô! Ba kẻ đó không chỉ là kẻ thù của tôi, mà còn là kẻ thù của cô!"

Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng và thờ ơ của Tạ Tân Nhụy cuối cùng cũng không thể kìm được những giọt nước mắt nóng hổi.

Còn Hướng Tư Linh cũng đã hiểu ra lý do cơn lạnh thấu xương ấy xuất hiện.Bởi vì cô ta cũng đã nhận ra rằng, bảy năm trước, số phận suýt nữa đã xoay chuyển bởi một người cảnh sát xa lạ và cũng chính là anh trai của Lý Khinh Diêu. Khi đó, cô ta chỉ thiếu một chút can đảm, để rồi dần dần dẫn đến sai lầm lớn, hối hận cả cuộc đời, tự mình đẩy mình vào chiếc lồng giam của La Hồng Dân và Hướng Mỹ Linh, càng lún càng sâu.

Nhưng người cảnh sát ấy, lại có trong mình sự can đảm và quyết tâm không ai sánh bằng. Vốn dĩ, số phận của tất cả mọi người đều sẽ bị anh ấy xoay chuyển. Cuộc đời của tất cả mọi người sẽ thay đổi vì anh ấy.

Hướng Tư Linh giơ mu bàn tay lên che mắt, nước mắt thấm ướt ống tay áo. Cô ta bỗng dưng cảm thấy đau đớn khôn cùng.

Tạ Tân Nhụy lau sạch nước mắt, bước lên trước một bước, ngồi xuống trước mặt Hướng Tư Linh, giơ một tay ra: "Cô có muốn đi cùng tôi không? Trước đây, tôi là nạn nhân A, cô là nạn nhân B, chúng ta đều không biết về nhau. Hiện tại, tôi là hung thủ A, cô cũng trở thành hung thủ B. Chúng ta đều là những kẻ vô danh tiểu tốt trên thế giới này. Nếu không còn sống được bao lâu, vậy thì hãy tận dụng chút sức lực cuối cùng để giết chết Lạc Long, tìm ra Lý Cẩn Thành. Chúng ta cũng nên cho cuộc đời anh ấy một lời giải thích, được không?"

Tầm mắt của Hướng Tư Linh đã mờ đi vì nước mắt, đến nỗi sắp không nhìn rõ. Nhưng cô ta cảm nhận được ánh mắt của Tạ Tân Nhụy dịu dàng như một người chị, cũng như một Hướng Tư Linh khác trên thế giới này.

"Đừng khóc nữa. Đến giờ này cô vẫn còn chưa hiểu được ý nghĩa thật sự của tự do và hạnh phúc đối với những người như chúng ta ư? Dù một ngày nào đó, chúng chết bệnh chết già thì nỗi đau của cô cũng chẳng thể nào nguôi ngoai. Những buổi tối ấy, mùi cơ thể, dịch nhầy, mùi tanh tưởi của chúng sẽ đeo đẳng cô suốt đời. Cô sẽ sống mãi trong nỗi sợ hãi.

Chỉ khi tự tay giết chết chúng, tận mắt nhìn thấy máu tươi của chúng chảy cạn, chứng kiến cảnh chúng gào thét trong sợ hãi và đau đớn, nhìn chúng bò lết dưới chân cô như loài chó. Còn cô đã trở thành người kiểm soát mọi thứ, cô mới nhận ra chúng cũng chỉ là những kẻ yếu đuối vô năng giống như cô, chúng không có gì đáng sợ cả. Từ giờ trở đi, cô sẽ không còn cảm thấy ghê tởm mỗi khi bị đàn ông chạm vào, sẽ không còn trằn trọc mỗi đêm vì sợ hãi và cũng không còn cảm thấy mình dơ bẩn thối nát. Hóa ra những kẻ dơ bẩn là chúng, còn chúng ta từ đầu chí cuối vẫn luôn sạch sẽ tinh khôi."

Hướng Tư Linh vùi khuôn mặt ướt đẫm vào lòng bàn tay cô ấy, nói: "Tôi sẽ đi cùng chị. Chúng ta cùng chết trên con đường này đi."

"Được."

Đêm đã khuya.

Lạc Long và Thượng Nhân thở hồng hộc, dựa vào hai gốc cây to. Bóng đêm tựa như một con quái thú khổng lồ, ẩn núp xung quanh họ, mọi thứ im ắng vô cùng. Nhưng đối với hai bọn chúng, bóng tối và sự yên tĩnh này mới là an toàn.

Ban đầu, chúng bỏ trốn khỏi căn nhà gỗ là để trốn con đàn bà điên Lưu Đình Muội.

Nhưng sau khi chúng cướp bóc và cưỡng hiếp một gia đình trong núi, đã phạm trọng tội, bắt buộc phải tiếp tục chạy trốn. Hơn nữa, từ điện thoại của gia đình kia, chúng đã nhìn thấy án mạng "Tiền xx" trên Hắc Lê Phong và cả tin tức truy nã chúng trên mạng.

Lạc Long đoán ngay ra Tiền Thành Phong cũng bị Lưu Đình Muội giết chết, sau đó sử dụng thủ đoạn nào đó để đổ hết tội lên đầu hắn. Loại người như hắn và Thượng Nhân sẽ không bao giờ tin tưởng cảnh sát, vì vậy chỉ đành tiếp tục bạt mạng chạy trốn.

Hai hôm này, bọn chúng suýt bị cảnh sát tìm kiếm trên núi phát hiện tận mấy lần. Lạc Long là một kẻ cực kỳ nhạy bén, còn Thượng Nhân, năm đó có thể trở thành đại ca của một băng nhóm, đương nhiên là quỷ kế đa đoan. Hai bọn chúng kết hợp với bản đồ ngoại tuyến trong điện thoại để suy nghĩ, nhận ra vòng vây của cảnh sát càng ngày càng thu hẹp. Nếu tiếp tục như vậy, không đến hai ngày nữa chúng sẽ bị kẹt trong núi.

Hơn nữa, nước và lương khô của chúng cũng sắp cạn kiệt.

Hai bọn chúng hiện giờ chính là hai con thú kẹt trong lồng. Im lặng nhìn nhau một hồi, Lạc Long đột nhiên nói: "Em có một kế hoạch rất mạo hiểm, anh dám thử không?"

Thượng Nhân: "Bố mày có gì mà không dám? Nói!"

"Thôi thì đừng chạy về phía trước nữa, toàn là cảnh sát. Chúng ta quay lại, đi ngược về sau, cảnh sát chắc chắn không ngờ chúng ta lại liều như vậy đâu. Tuy chúng nó đông, nhưng cũng rất phân tán. Hơn nữa, mấy hôm nay cảnh sát rõ ràng đã ít đi, tám phần mười là xảy ra biến cố. Chúng ta tranh thủ cơ hội này, vòng qua hai toán cảnh sát mình suýt đụng trúng mấy hôm nay, xem có thể đi vỏng a khỏi vòng vây không."

Mắt Thượng Nhân sáng lên: "Hay đấy! Dù không thoát ra được, chúng ta trở lại nơi có người, bắt vài đứa làm con tin, ép cảnh sát thả chúng ta đi! Không thì nếu chết cũng phải kéo theo mấy đứa làm đệm lưng! Dù sao thì bố máy cũng đã ngồi tù nửa đời người rồi, tao không muốn ngồi tiếp nữa. Trước khi chết, chơi một trận thật hoành tráng thì mới không sống uống chứ!"

Thượng Nhân là thành viên băng nhóm Thập niên 1990, sùng bái chủ nghĩa anh hùng và văn hóa xã hội đen. Ông ta đã sống cách biết với xã hội suốt mấy chục năm nhưng vẫn đậm chất giang hồ. Giờ đây khi rơi vào đường cùng, trong đầu ông ta cũng chỉ còn lại những ý nghĩ bạo lực.

Còn Lạc Long thì khác, hắn ta vẫn muốn sống. Nhưng hắn ta biết, dù bản thân bị cảnh sát bắt được, tố cáo người giết Tiền Thành Phong là Lưu Đình Muội, nhưng như thế thì sẽ kéo theo những chuyện chúng đã làm với Lưu Đình Muội năm xưa, còn liên quan đến một cảnh sát mất tích. Bất kỳ một tội danh nào cũng đủ để hắn phải ngồi tù mọt gông. Vì vậy, hắn ta phải trốn thoát.

Hai bọn chúng nhất trí với nhau, quay đầu lại men theo phương hướng cũ, vòng qua lối đi không có đường, đi vòng vèo để tẩu thoát.

Tuy nhiên, khi Lạc Long leo trèo giữa rừng núi, hắn ta luôn cảm thấy sau lưng lạnh toát, có vài lần hắn cảm giác như có ai đó đang nhìn mình từ ngọn núi đối diện nhưng khi hắn ta quay đầu lại, lại không nhìn thấy gì.

"Đ*t mẹ, con điếm đấy." Lạc Long chửi: "Nếu nó dám đến đây nữa, em nhất định sẽ giết chết nó!"

Ba tiếng trước.

Một chiếc xe hơi màu đen đỗ bên vệ đường núi phía Tây Nam, tỉnh Quý Châu.

Một đồng chí cảnh sát đồn Công an địa phương bước xuống từ ghế lái, Hạ Dũng Trạch và Lý Khinh Diêu cũng xuống xe, hai bên vẫy tay chào tạm biệt.

Trưa nay, sau khi hai người đi tàu cao tốc đến thủ phủ tỉnh Quý Châu rồi lại ngồi tàu điện động lực phân tán đến huyện gần nhất. Thế nhưng, sau khi liên lạc với bộ Chỉ huy, họ mới biết nhóm Trần Phổ đã tiến sâu vào trong núi. Nếu họ đi theo tuyến đường lúc đầu của Trần Phổ thì ít nhất cũng phải mất hai ngày mới có thể đuổi kịp.

Vì vậy, ý của bộ Chỉ huy là để hai binh lực bổ sung vòng qua đầu bên kia của vùng núi, khoảng cách thẳng đến nhóm Trần Phổ không còn xa, sau khi tiến vào núi, đi bộ khoảng bốn, năm tiếng là hai bên có thể hội hợp.

Lý Khinh Diêu và Hạ Dũng Trạch bàn bạc, thống nhất không qua đêm ở ngoài núi. Nhóm của Trần Phổ đang thiếu nhân lực trầm trọng, ngày nào cũng mệt bở hơi tai, giờ lại còn phải đi sâu vào tuyết một. Nếu họ qua đêm rồi mới vào núi thì phải đến chiều ngày mai mới có thể hội hợp, muộn mất nửa ngày.

Hai người quyết định vào núi ngay trong đêm, khoảng 11 giờ tối sẽ đến được vị trí của nhóm Trần Phổ, thời gian vẫn chưa muộn. Như vậy, họ vẫn có thể tham gia vào hoạt động tìm kiếm sáng ngày mai. Hơn nữa, đoạn đường này đều là khu vực an toàn mà cảnh sát đã tìm kiếm.

Hai người trang bị đầy đủ, còn mang theo súng, bật đèn pin, đi bộ lên núi. Trên đường đi còn bắt gặp cảnh sát hai điểm dựng lều cắm trại thay phiên nhau nghỉ ngơi.

Lý Khinh Diêu vừa đi vừa nhắn tin cho Trần Phổ: [Dự kiến sẽ đến vào khoảng 11 giờ đến 11 rưỡi. Anh mau nghỉ ngơi đi, đừng đợi em.]

[Giờ anh đang rảnh, ra ngoài đón em.]

[Không cần đâu, hôm qua nhóm các anh trực suốt đêm không ngủ còn gì? Đã thức gần 40 tiếng rồi, anh tranh thủ ngủ đi, cẩn thận đột tử đấy. Em đến nơi cũng sẽ không tìm anh đâu. Mai gặp nhé!]

[Được rồi, em đi đường cẩn thận, có chuyện gì thì gọi ngay cho anh.]

[Em biết rồi, anh mau ngủ đi.]

[Nhớ em.]

[Em cũng rất nhớ anh, Trần Phổ à!]

—Hết chương 196—

Từ ngay chạng vạng hôm nay, bầu trời đã đổi sắc. Trời quang mây tạnh suốt cả ngày, bỗng nhiên mây đen kéo đến, gió thổi ào ào. Những hạt mưa rơi tí tách trên núi, cơn mưa không lớn nhưng lại có gió mạnh. Phía sâu trong núi cứ như có muôn vàn loài thú đang thét gào.

Nếu những ai chưa từng trải nghiệm dựng lều qua đêm trong núi, gặp phải tình cảnh này chắc chắn sẽ vừa phấn khích vừa sợ hãi.

Kiều An Nhiên 8 tuổi chính là một ví dụ điển hình.

Năm nay cô bé đang học lớp 2. Món ăn yêu thích nhất của bé là kem và cánh gà nướng. Món đồ chơi yêu thích nhất của bé là con búp bê vải bé đang cầm trong tay, đi đâu cũng mang nó đến đó.

Đây là lần đầu tiên Kiều An Nhiên theo bố, mẹ và chị gái đi bộ đường dài xuyên qua dãy núi Vọng Bộc, dự định sẽ trải qua hai buổi tối trên núi. Nhưng tiếc rằng ông trời không chiều lòng người, rõ ràng dự báo thời tiết là trời nắng, nhưng thời tiết thực sự trong núi lại thay đổi thất thường. Trải nghiệm tuyệt vời là cả gia đình quây quần bên lửa trại nướng đồ ăn mà họ mong đợi đã tan thành mây khói, cả nhà đành phải trốn trong lều chơi bài.

Tuy nhiên, với Kiều An Nhiên và người chị Kiều Diệu Nhiên 15 tuổi của cô bé, đây vẫn là trải nghiệm cực kỳ mới mẻ và thú vị. Thi thoảng, hai chị em lại thò đầu ra ngoài lều hóng gió, khi thì giơ tay ra hứng mưa, một gói mì bò kho đơn giản nấu cùng với xúc xích và trứng mà hai chị em cũng ăn ngon lành.

Kiều Nghị – bố của hai chị em liền nói: "Thấy chưa, anh đã nói là phải kiên trì rồi. Nếu nghe theo ý em, gặp tí mưa đã quay đầu về nhà thì các con chỉ học được bỏ cuộc giữa chừng thôi chứ sao mà có được trải nhiệm độc đáo khó quên thế này? Hơn nữa mưa cũng nhỏ rồi."

Vương Đồng Hinh – vợ anh trả lời: "Vâng vâng vâng, anh nói gì cũng đúng. Lúc trước cũng do em thấy gió to quá mà? Hơn nữa, ở đây không một bóng người, chỉ có mỗi nhà mình, đáng sợ lắm. Lỡ nửa đêm mưa to hay gặp nguy hiểm gì cũng không có ai đến cứu chúng ta."

"Vớ vẩn. Nơi này vốn là khu cắm trại, có gì nguy hiểm? Hơn nữa địa thế cao, lều anh mua là loại chống nước chống gió tốt nhất đấy, mưa to cũng không sợ. Đã bảo với các con ta sẽ đi bộ xuyên rừng hai ngày rồi, dù gặp khó khăn gì cũng phải cố gắng. Nếu không sau này các con gặp khó khăn sẽ chỉ nghĩ đến việc bỏ cuộc."

"Cái gì anh cũng làm quá lên, em không nói lại anh. Ở đây chắc không có thú rừng đâu nhỉ? Kiểu như sói, gấu chẳng hạn."

Kiều Nghị phì cười: "Giờ dễ gì mà gặp thú rừng. Nếu có thật thì đã bị người ta bẫy từ lâu rồi, hiếm lắm đấy. Em yên tâm, tuyến đường này anh và bạn đã đi qua hai lần rồi, rất an toàn, chưa bao giờ nghe nói có thú hoang. Thú hoang đều trốn trong núi sâu hơn."

Vương Đồng Hinh nghe vậy cũng đỡ lo.

Gia đình họ, Kiều Nghị làm việc tại một công ty công nghệ lớn, đã lên đến cấp quản lý. Còn bản thân Vương Đồng Hinh là giáo viên Toán cấp hai. Thu nhập gia đình rất ổn định, hai vợ chồng lại yêu thương nhau, rất chú trọng trong việc nuôi dạy con cái. Bản thân Kiều Nghị là một người yêu thích các hoạt động ngoại trời, thường xuyên đưa con cái đi tập thể dục, đi bộ đường dài. Kỳ nghỉ hè năm nay, họ đã đến Tân Cương, còn đi bộ đường dài xuyên qua tuyến đường Quỳnh Khố Thập Đài. Hai cô con gái rất kiên cường, hoàn thành được toàn bộ hành trình. Độ khó của tuyến đường hôm nay còn không bằng tuyến đường Tân Cương. Thế nên dù mưa to gió lớn, cả khu vực này chỉ có gia đình họ nhưng Kiều Nghị vẫn kiên quyết không xuống núi. Lúc đầu, hai con cũng sợ hãi, nhưng ba mẹ con phản đối không thành nên đành phải ở lại. Không lâu sau, mọi người đều đã thích nghi, cũng cảm thấy không có gì đáng sợ.

Một lúc sau, mưa tạnh, gió cũng dần ngớt.

Kiều Nghị càng đắc ý hơn, anh ấy mở lều đi ra ngoài, hít thở không khí trong lành sau cơn mưa, nói: "Ra đây hít thở không khí nào. Cả ngọn núi này đều đã là của chúng ta rồi."

Ba mẹ con cũng ra khỏi lều, không khỏi run lên cầm cập vì không khí lạnh.

Tên ngọn núi này là núi Vọng Bộc. Phía bên kia núi là một vách núi dựng đứng, treo một cụm thác nước ba tầng. Càng xuống dưới, chênh lệch của thác nước càng lớn. Cuối cùng là một thác nước lớn, rộng hơn 80 mét, cao khoảng 120 mét. Nếu không phải do địa hình ngọn núi này hiểm trở, giao thông khó khăn thì nơi này đã được khai phá thành điểm du lịch nổi tiếng từ lâu rồi.

Họ dựng lều trên bãi cỏ rộng gần tầng thác cao nhất, có thể nghe rõ mồn một tiếng thác nước ầm ầm đổ xuống. Đi thêm chục bước nữa là có thể nhìn thấy dòng thác trắng xóa đang chảy cuồn cuộn dưới chân. Đằng trước là lũng sông tối tăm rộng lớn.

"Đẹp quá." Vương Đồng Hinh xuýt xoa, con gái cả Kiều Diệu Nhiên dùng chế độ ban đêm trên điện thoại chụp ảnh, định gửi cho bạn học nhưng phát hiện tín hiệu chỉ có một vạch, chờ mãi mà không gửi được, đành tiếc nuối bỏ cuộc. Con gái út Kiều An Nhiên ôm người bạn búp bê thân thiết, ngồi xổm bên thác nước nhặt đá.

"Cẩn thận đấy nhé." Vương Đồng Hinh hô to: "Đừng lại gần nước quá."

Kiều Nghị thấy thế lại càng hài lòng về buổi tối hôm nay. Anh ấy đứng ngắm cảnh một lúc, cảm thấy buồn tiểu nên đi xa hơn vào trong khu rừng bên cạnh, đến nơi ba mẹ con không nhìn thấy, anh ấy liền bắt đầu giải quyết nỗi buồn vào một gốc cây.

"Rắc rắc."

Kiều Nghị nghe thấy tiếng động nho nhỏ giống như tiếng cành cây hoặc lá khô bị giẫm nát vang lên ngay gần đó.

Kiều Nghị khựng lại, quay đầu nhìn, xung quanh tối om, không một bóng người.

Anh ấy kéo khóa quần lên, đang định quay về thì đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương len vào trong cổ.

Bởi vì anh ấy lại nghe thấy vài tiếng bước chân. Lần này anh ấy dám chắc mình không nghe lầm.

Anh ấy nghĩ có lẽ vợ con đến đấy, nhưng hướng lại không đúng. Anh ấy quay đầu nhìn, trong khu rừng tối thui, không biết từ lúc nào đã có hai người đàn ông cao lớn đứng im ở đó, lưng ngược sáng.

Kiều Nghị suýt thì bạt hồn, chửi tục một câu.

Anh ấy trấn tĩnh, nói: "Người anh em, các anh cũng đến đây cắm trại à? Đứng im ở đây làm gì thế?" Anh ấy lùi một bước ra bìa rừng.

Một người đàn ông trong số đó vừa cười vừa đáp: "Ừ, chúng tôi cũng cắm trại gần đây. Kia là vợ con anh à? Chỉ có gia đình anh ở đây thôi à?"

Kiều Nghị ậm ừ: "Không, còn hai gia đình bạn nữa, họ cũng cắm trại gần đây. Lát nữa mười mấy người chúng tôi còn định nướng thịt cùng nhau, các anh góp vui không? Tôi có mang theo hai thùng bia."

Giọng anh ấy hơi run.

Kiều Nghị bỗng nhiên nhớ ra, lúc gần tan làm hôm nay, anh ấy hình như nhìn thấy trong nhóm bạn phượt có người nói về việc truy bắt tội phạm trên ngọn núi nào đó. Nhưng lúc đó anh ấy bận tối tăm mặt mũi nên không để ý đến tin nhắn. Vừa tan làm, anh ấy đã vội vội vàng vàng đưa vợ con đến đây. Hơn nữa, họ không vào núi theo đường chính mà đi con đường nhỏ anh và vài người bạn phượt khám phá ra trước đây, con đường này vắng vẻ, thuận tiện, ngắn hơn và phong cảnh cũng đẹp hơn.

Cổ họng Kiều Nghị khô khốc, anh ấy xoay người bước vội ra khỏi khu rừng.

Người đàn ông vừa nói chuyện đứng chắn trước mặt, cản đường anh ấy. Một người khác cũng lặng lẽ xuất hiện sau lưng anh ấy.

"Anh không gặp may rồi. Nhưng hai cô con gái của anh đáng yêu phết."

Đường núi buổi tối khó đi, lại còn mưa lất phất. Hạ Dũng Trạch muốn lao một mạch đi song Hướng Tư Linh tính nết cẩn trọng, cứ ghìm cậu ấy lại. Vì vậy, hai mười tốn nhiều thời gian hơn dự kiến, mới đi hết một phần ba quãng đường.

Bốn mươi phút trước, dưới chân núi bên cạnh họ còn đi qua một trạm tiếp tế của cảnh sát, có cảnh sát trực ban, còn có một bác sĩ đi cùng đội, chuẩn bị đầy đủ nước uống, lương khô và vật tư cấp cứu. Hai bên cũng đã chào hỏi nhau.

Hiện tại, họ đã đến núi Vọng Bộc. Vượt qua ngọn núi này, băng qua hai đỉnh núi nữa là sẽ đến đồn trú của tiểu đội Trần Phổ.

Lý Khinh Diêu dự tính phải tầm 1 giờ sáng họ mới tới nơi, cũng không biết Trần Phổ đã ngủ chưa. Dù sao sáng ngày mai là gặp nhau được rồi. Cô có thể mường tượng ra ngày mai khi mở mắt, e rằng thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là khuôn mặt của anh chàng. Nghĩ đến đây, con tim Lý Khinh Diêu ngứa ngáy, ấm áp, cứ như bị một chiếc lông vũ mềm mại quét qua quét lại.

Tiếng nước ầm ầm vang liên tục bên tai, át hết tất cả mọi âm thanh trong khu rừng.

"Không đi nhầm đường chứ ạ?" Hạ Dũng Trạch do dự hỏi.

"Không nhầm đâu." Lý Khinh Diêu bực dọc, "Tôi có phải cậu đâu, xin hãy gọi tôi là la bàn. Chúng ta leo lên đỉnh, trên bản đồ hiển thị có một khu cắm trại, những nơi khu vực dân phượt thế này chắc chắn có đường xuống ngọn núi đối diện. Hơn nữa, đường đi Bộ Chỉ huy đưa cũng là phương hướng này."

"Có lý! Chị đúng là đỉnh nóc. Vậy mà cũng suy luận ra được."

"Kiến thức cơ bản thôi, Gấu con."

—Hết chương 197—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro