Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 194 - 195

Dịch: Hyeyangs

Trời tối như hố sâu thăm thẳm.

Trong núi sâu lạnh thấu xương, xung quanh lặng ngắt cứ như ngày tận thế, chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua và âm thanh không rõ là tiếng thú dữ hay tiếng gió hú ở xa xăm.

Rặng núi ban ngày khiến con người hướng tới, nhưng khi đêm xuống lại trở nên vô cùng đáng sợ.

Hướng Tư Linh dựa vào một thân cây lớn, nhìn người phụ nữ đứng cạnh. Họ chuẩn bị đầy đủ vật tư, trong đó cũng có gậy phát sáng. Độ sáng được điều chỉnh ở mức thấp, tránh bị người khác phát hiện từ xa nhưng đủ để hai người nhìn rõ dung mạo nhau.

Tạ Tân Nhụy trước mắt khác hẳn với nữ thừa kế kiêu căng trong ký ức của Hướng Tư Linh. Hướng Tư Linh từng gặp cô ấy vài lần ở những buổi tiệc giới thượng lưu Tương Thành, tuy nhiên chưa có dịp trò chuyện.

Nhưng Tạ Tân Nhụy hiện tại đã gỡ bộ tóc vàng, để mặt mộc, song vẫn đẹp đến nao lòng. Có điều nét đẹp này mong manh và cũng thanh tú hơn nhiều. Nhìn góc nghiêng còn phảng phất sự ngây thơ của cô ấy, rất khó để liên tưởng cô ấy với chuỗi án mạng.

"Sao cứ nhìn tôi suốt thế?" Tạ Tân Nhụy nhoẻn cười, hỏi cô ta.

Lý Khinh Diêu cũng nở nụ cười, rút ra một thanh sô cô la đã bóc vỏ, ngậm vào miệng. Cô ta nói: "Tôi vẫn không tin là mình lại bỏ trốn cùng chị rồi bây giờ lại đang làm chuyện điên rồ thế này. Bị cảnh sát truy đuổi trong rừng, còn phải đuổi theo hai tên tội phạm bỏ trốn. Đây hoàn toàn không phải sở trường của tôi."

"Trong lòng cô cũng thấy thích thú, đúng không?" Tạ Tân Nhụy nhìn cô ta bằng đôi mắt lạnh như băng.

Hướng Tư Linh sững sờ. Đôi mắt Tạ Tân Nhụy dường như có ma lực, trải qua bao nhiêu thăng trầm mà vẫn đượm nét sáng trong và chân thành hệt như trẻ con. Nhưng lại khiến người ta cảm nhận được linh hồn trống vắng và sâu xa ẩn sau đôi mắt ấy.

Hướng Tư Linh không thể không rung động . Bởi vì khi nhìn thấy đôi mắt của Tạ Tân Nhụy, cô ta như thấy một Hướng Tư Linh khác đang phải chịu sự dày vò. (Truyện được đăng tải tại hyeyangs.wordpress.com)

Đó là ánh mắt mà những ai chưa từng nhìn thấy địa ngục sẽ không bao giờ hiểu được. Đó cũng là sự yên bình mà những ai chưa từng tước đoạt mạng sống của người khác sẽ không bao giờ cảm nhận được.

Hướng Tư Linh nên nhận ra cô ấy sớm hơn mới phải, cô ta nghĩ.

Nên nhận ra từ lúc bên hồ bơi vào ngày hôm đó.

Hôm ấy, tuy rằng Tạ Tân Nhụy mặc bộ đồ lao công quá cỡ và cổ lỗ nhưng vẫn lờ mờ thấy được vóc dáng cao ráo và thướt tha. Nhưng mấy hôm ấy, Hướng Tư Linh quá phấn khích, mải đấu trí với Lạc Hoài Tranh, đầu óc chỉ toàn là chuyện của bản thân nên nào để ý đến có người thứ ba âm thầm quan sát?

Tạ Tân Nhụy bắt đầu quan sát cô ta từ sớm như vậy rồi. Nhận thức này không làm Hướng Tư Linh khó chịu mà cũng chẳng mang lại niềm vui cho cô ta. Cô ta chỉ cảm thấy cuộc đời ngược xuôi ngang dọc, một số cuộc gặp gỡ đã được định sẵn từ lâu.

Bởi vì Tạ Tân Nhụy nói rằng, khi cô ấy đang phân vân không biết có nên liệt La Hồng Dân vào danh sách tử vong của cô ấy hay không, ngờ đâu vẫn còn chưa suy nghĩ xong thì La Hồng Dân đã bị Hướng Tư Linh giết mất rồi. Cho nên cô ấy muốn quan sát cô ta, tìm hiểu rõ ngọn ngành vụ việc cũng là điều dễ hiểu.

"Sao chị lại chắc chắn hướng bọn chúng tẩu thoát?" Hướng Tư Linh hỏi: "Nhỡ đâu chúng ta nhầm hướng thì sao? Nhỡ đâu chúng hoặc chúng ta bị cảnh sát tóm được trước thì làm thế nào?"

"Đừng cân nhắc nhỡ đâu." Tạ Tân Nhụy lấy ra một cái chai nhỏ, không ngờ lại là rượu. Cô ấy dốc hết vào miệng, "Nếu việc gì cũng cân nhắc nhỡ đâu thì không bao giờ được làm được việc gì hết." Cô ấy mỉm cười, nói: "Tôi biết cô là người cẩn thận chu toàn, giết người cũng phải tính toán cả nửa năm. Tôi thì khác, phán đoán phương hướng khái quát, suy nghĩ kỹ lưỡng về điều mình phải có và cân nhắc hậu quả xấu. Nếu nó nằm trong phạm vi chịu đựng của tôi, tôi sẽ làm mà không chút do dự. Cũng may là cái chết đến bất cứ lúc nào cũng chẳng đáng để tôi sợ hãi, cho nên tôi không sợ giết người."

Hướng Tư Linh im lặng, một lát sau lại hỏi tiếp: "Chị đã giết bao nhiêu người?" Dù là người đã từng chính tay đâm La Hồng Dân như cô ta khi hỏi câu này, trong lòng cũng rét run như ngọn lửa leo lét trong gió.

Tạ Tân Nhụy mỉm cười, không đáp, mà lại trả lời câu hỏi trước của cô ta: "Cô cho rằng tôi truy sát chúng một cách mù quáng à? Tôi không thể nào đánh mất dấu vết của chúng, chưa bao giờ tôi nóng vội trong chuyện giết người. Trước khi ra tay, tôi đã quan sát chúng suốt mười mấy ngày.

Cô có biết tại sao chúng lại đến Hắc Lê Phong làm nhân viên trông rừng không? Đây là một nơi lý tưởng cho việc giết người, vùng núi sâu chưa khai phá chính là địa điểm nằm ngoài vòng pháp luật. Sao chúng lại trùng hợp đến đây?"

"Tại sao?"

"Tôi đã gặp người quản lý tuyển dụng hậu cần ở Hắc Lê Phong, đút lót cho anh ta một khoản tiền, tôi nói tôi là em gái ngoại tỉnh của Lạc Long, đương nhiên có tên có họ. Kể lể đáng thương một chút, em gái muốn giúp đỡ người anh trai bất tài nhưng bản thân lại có gia đình và gánh nặng cuộc sống riêng, sợ bị chồng phát hiện và cũng sợ anh trai từ chối, cho nên không muốn lộ diện. Đây vốn dĩ là một công việc ai làm cũng được, người đó nhận tiền liền bắt tay vào giải quyết. Tôi dám cá khi cảnh sát đến, người kia biết hai tên này là tội phạm bỏ trốn, sợ bị liên lụy nên có chết cũng không chịu khai ra chuyện nhận tiền đâu, dù sao cũng không có người thứ ba nhìn thấy. Có mạo hiểm không? Mạo hiểm. Có ổn thỏa không? Ổn thỏa. Đây chính là nắm bắt tâm lý con người. Nếu không tôi phải đợi đến bao giờ mới có được cơ hội ra tay lý tưởng như này."

Hướng Tư Linh bật cười, Tạ Tân Nhụy cũng cười. Cô ấy lấy một chai rượu khác đưa cho cô ta.

Hướng Tư Linh: "Tôi không thích uống rượu."

"Tôi cũng không thích uống rượu. Nhưng giờ khuya rồi, uống mấy ngụm cho ấm bụng, nghỉ ngơi nửa tiếng rồi chúng ta sẽ lên đường. Không chừng chính là tối hôm nay."

Thế là, Hướng Tư Linh nhận lấy chai rượu, uống một ngụm. Vị cay nồng của rượu nồng độ cao xuống bụng, quả nhiên khiến cô ta phấn chấn tinh thần, toàn thân nóng lên.

"Tôi cũng từng đến ngôi nhà gỗ nhỏ đó trước, khảo sát xung quanh, cũng nắm rõ phạm vi hoạt động mỗi ngày đi làm của chúng. Trước vài ngày tấn công căn nhà gỗ, tôi đã làm rơi một món đồ trên con đường chúng phải đi qua."

"Món đồ gì?"

"Một cái túi đeo hông, nói chính xác thì là một số món đồ. Chiếc túi còn rất mới, chất vải tốt và dày dặn, trông giống như có người cởi ra đặt bên đường rồi bỏ quên. Trong túi có hơn 1000 tệ, một chiếc la bàn, một chiếc đèn pin cỡ nhỏ và một chiếc máy chơi trò chơi cầm tay. Mỗi món đồ đều là đồ hiệu đắt đỏ và hữu dụng, sống trong núi đều phải dùng đến. Bên trong mỗi món đồ đều được lắp thiết bị định vị cỡ nhỏ để phòng trường hợp tôi mất dấu chúng."

Hướng Tư Linh nghe mà tâm phục khẩu phục. Cái bẫy Tạ Tân Nhụy giăng ra cho hai kẻ kia thật sự có cảm giác áp đảo hoàn toàn. Chỉ tiếc rằng sau đo vẫn để chúng thoát khỏi Hắc Lê Phong.

Dường như đoán được điều cô ta đang nghĩ, Tạ Tân Nhụy nói: "Quả thực kế hoạch ban đầu của tôi hoàn hảo hơn. Đầu tiên là giết chúng, vứt thi thể trong căn nhà gỗ rồi mới giết Tiền Thành Phong, bỏ súng lúc lại căn nhà gỗ, giá họa cho chúng, dựng hiện trường giả như thể chúng đấu đá nội bộ và chém giết lẫn nhau. Tôi không giết Tiền Thành Phong trước là vì một khi đã ra tay, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra người ở toàn bộ ngọn núi, tôi sẽ không có cơ hội giết chúng. Tôi cũng theo dõi Tiền Thành Phong mấy ngày, vô tình nghe được hắn ta gọi điện hẹn cô tới Hắc Lê Phong vào cuối tuần. Dù sao hai kẻ kia cũng sống trong rừng sâu núi thẳm, giết chúng trước, khi cảnh sát phát hiện ra thì thi thể đã rữa rồi, không thể xác định chính xác thời gian tử vong, lệch một hai ngày cũng không sao. Ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

"Chuyện gì?"

Tạ Tân Nhụy nở nụ cười trào phúng, "Tôi núp ngoài căn nhà gỗ, vốn định bắn trọng thương Thượng Nhân rồi đến Lạc Long, khảo tra hắn ta một số chuyện. Nào ngờ tôi vừa tiến vào phòng, mở cửa thì Thượng Nhân lại đi ra ngoài. Tôi quên mất ông ta và bố tôi cùng tuổi, đàn ông đứng tuổi sẽ thức dậy lúc nửa đêm. Tôi và ông ta chạm mặt nhau, lão gia đó rất cảnh giác, né được viên đạn của tôi, còn đánh thức Lạc Long dậy."

Cô ấy nhìn Hướng Tư Linh: "Cũng là do tôi không có kinh nghiệm. Trước đây, tôi chỉ đối phó với đàn ông đơn lẻ, chúng ở chung với nhau, lại giỏi đánh đấm và giàu kinh nghiệm, không ngờ lại chạy thoát được, còn suýt nữa đánh bị thương tôi."

"Đây là lý do chị rủ tôi làm trợ thủ à?"

Tạ Tân Nhụy lắc đầu: "Lần tấn công thứ hai tôi sẽ cẩn thận và quyết đoán hơn. Tôi tin rằng mình sẽ làm được. Rủ cô là vì tôi nghĩ có lẽ cô thích chuyện như vậy. Dù sao cô cũng không còn lối nào để đi, đúng không?"

Hướng Tư Linh im lặng.

"À quên, chắc cô biết quan hệ giữa mình và Thượng Nhân nhỉ?"

"Tôi từng điều tra."

"Vậy ông ta biết cô là ai không?" Tạ Tân Nhụy nhìn cô bằng với ánh mắt hứng thú.

Hướng Tư Linh ngẫm nghĩ, một lát sau mới trả lời: "Còn phụ thuộc vào bảy năm trước Hướng Vĩ gặp ông ta, có cho ông ta xem ảnh tôi không. Tuy nhiên, khi đấy ông ta cầm tiền của Hướng Vĩ rồi mới chịu làm xét nghiệm DNA. Vậy cô nghĩ ông ta có bận tâm đến việc mình có một cô con gái chưa từng nuôi nấng hay không? Nhưng, nói thật, đây cũng là một trong những lý do tôi đồng ý đến đây cùng cô. Đời này chẳng còn được bao lâu, nếu đã biết có một người như ông ấy tồn tại, tôi đương nhiên cũng muốn nhìn xem rốt cuộc ông ta trông thế nào."

Tạ Tân Nhụy nhìn cô ta.

Hướng Tư Linh mỉm cười: "Chị đừng lo. Việc khốn nạn mà ông ta và Lạc Long gây ra cho gia đình kia trên đường chạy trốn khiến tôi cảm thấy ông ta chết cũng không hết tôi. Dù sao tôi đã mất đi hai người bố, thôi thì góp tam dương khai thái, cũng được."

(*) : Ba con dê mang lại điều tốt đẹp.

Khóe môi Tạ Tân Nhụy hơi cong lên: "Thú vị đấy. Mẹ bán con gái, con gái giết cha. Tôi không biết chuyện hai ta gặp phải, rốt cuộc ai mới là người thảm hại hơn."

Hướng Tư Linh nâng ly với cô ấy: "So ai thảm hại hơn ai làm gì. Tôi chưa bao giờ thấy đời mình thư thái như mấy hôm nay."

Trong ánh sáng tờ mờ, đôi mắt Tạ Tân Nhụy thâm trầm. Cô ấy nói: "Niềm vui ngắn ngủi, đau đớn mới là vĩnh hằng."

"Bây giờ chị vẫn còn thấy đau đớn à?"

"Tôi không rõ. Trước kia tôi đau khổ triền miên, bởi vì không biết anh ấy rốt cuộc đang ở đâu. Nhưng hiện tại tôi sắp sửa không còn cảm giác gì nữa, đối với bất cứ điều gì cũng vậy."

Nước mắt của Hướng Tư Linh bỗng ứa ra.

Cô ta nhớ đến tình cảnh lúc gặp Tạ Tân Nhụy trong lều vào ngày hôm ấy.

—Hết chương 194—

Hướng Tư Linh rất hiếm khi xao nhãng. Bắt đầu kể từ ngày quyết định giết La Hồng Dân, cô ta liền giống như một cây cung gỗ cứng chặt, kéo căng hết cỡ suốt ngày suốt đêm. Thân cung chính là sống lưng cô ta, dẻo dai và uốn cong, còn dây cung là con tim cô ta, bền bỉ không gãy.

Tuy nhiên, đến những ngày trước và sau khi Tiền Thành Phong bị giết, cô ta đã có những lúc thư thái hiếm hoi. Có lẽ là vì đã đoán trước được kết cục của bản thân hoặc cũng có lẽ là vì sắp sửa phải chia xa cô con gái yêu dấu, cây cung căng cứng đó dần dà trở lại hình thái lỏng lẻo tự nhiên như lúc ban đầu.

Vậy nên cô ta mới bàn bạc với Tiền Thành Phong đưa con gái đi cắm trại.

Bởi vì đối với con gái, đây chắc chắn là lần cuối cùng trong đời, kỷ niệm có bố mẹ ở bên, hạnh phúc vô ngần.

Đến nỗi mùi máu tươi bị gió cuốn bay đi cũng không khiến cô ta chú ý. Mãi cho tới khi vén cửa lều, Hướng Tư Linh mới nhận ra đây là mùi gì.

Thứ mùi quen thuộc, dù rằng chỉ trải qua một lần nhưng cũng đeo đẳng cô ta suốt cuộc đời.

Cô ta nhìn thấy Tiền Thành Phong bị trói gô nằm trên mặt đất, còn cả nồi máu kia. Đôi mắt Tiền Thành Phong hơi mở, đang hấp hối.

Hướng Tư Linh kéo con gái quay đầu định bỏ chạy.

Nhưng đã muộn rồi.

Nữ sát thủ nằm phục bên cửa lều từ lâu, lao như bay đến. Phản ứng của Hướng Tư Linh không chậm, nhiều năm rèn luyện đã tôi nên sự nhanh nhẹn và bền bỉ của cô ta. Cô ta nghiêng đầu né cú đấm của nữ sát thủ và đá đối phương một cú. Nhưng đối phương quá mạnh, dù đã ăn một cú đá của cô ta song vẫn không lui bước. Con dao găm trong tay cô ta đã kề sát cổ Hướng Tư Linh, tay còn lại thì siết chặt lấy cổ Tiền Tư Điềm, nhấc cô bé lên khỏi mặt đất.

Tiền Tư Điềm bật khóc.

Hướng Tư Linh giận phừng phừng.

Nhưng một lát sau, nữ sát thủ đã rút dao về, chỉ xách Tiền Tư Điềm, lùi lại một bước, đôi mắt ấy lạnh thấu xương.

Hướng Tư Linh không dám động đậy.

Nữ sát thủ lấy dây rút từ trong túi ra, nói: "Trói hay chân trước rồi hai tay sau. Cắn chặt răng vào."

"Cô đừng làm hại con bé."

Nữ sát thủ ra hiệu cho cô ta nhanh lên.

Hướng Tư Linh làm theo, sau đó ngồi xuống lều, bên cạnh là người chồng cũ đã chết.

Nữ sát thủ lanh lẹ trói luôn cả Tiền Tư Điềm lại rồi đẩy nhẹ một cái, Hướng Tư Linh vội vàng đỡ cô bé nằm vào lòng, yên tâm được một nửa. Cô ta liên tục dỗ dành con gái nhắm mắt lại, chớ nhìn, cũng đừng khóc.

Nữ sát thủ ngồi xuống đối diện, vẫn cầm con dao trong tay. Cô ấy nói: "Tôi sẽ không làm hại mẹ con cô. Cô và con gái cô hôm nay đều rời khỏi đây trong an toàn."

Dù rằng lời nói của cô ta thật giả lẫn lộn nhưng nghe vậy cũng khiến Hướng Tư Linh yên tâm đôi phần. Bây giờ cô ta mới có cơ hội nhìn kỹ dung mạo của đối phương, cô ta vô cùng ngạc nhiên, do dự một hồi nhưng không hỏi.

Tạ Tân Nhụy: "Cô nhận ra tôi rồi."

Hướng Tư Linh không dám trả lời. Cô ta hoàn toàn không thể liên tưởng cô chiêu xuất thân từ gia đình giàu có quyền thế hơn nhà họ La gấp bội với nữ sát thủ thủ đoạn tàn nhẫn trước mắt, người bị giết lại còn là chồng cũ của cô ta.

Tạ Tân Nhụy mỉm cười. Xét bộ đồ rằn ri cô đang mặc, con dao găm trong tay và cả mùi máu tươi nồng nặc trong lều, nụ cười khuynh quốc khuynh thành này lại khiến người ta phải sởn gai ốc.

"Cô có thể gọi tôi là Luna." Cô ấy nói: "Tôi không nhắm vào cô. Nhưng Tiền Thành Phong bắt buộc phải chết."

Hướng Tư Linh có phần tin tưởng. Bởi vì nếu đối phương muốn giết người diệt khẩu thì không cần phải ngồi xuống nói chuyện làm gì, ban nãy cô có thể kết liễu hai mẹ con cô ta trong một nhát. Hơn nữa, Tạ Tân Nhụy trông rất thong dong, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ấy. Cô ấy không cần phải lừa dối họ.

Thế nhưng Tiền Thành Phong đã chết, trái tim Hướng Tư Linh tức thì lạnh buốt. Điều này đồng nghĩa với việc sẽ không còn người bố nào đến Mỹ cùng con gái, đồng nghĩa với việc con gái cô ta sắp sửa trở thành trẻ mồ côi. Cô ta nén nỗi xót xa, hỏi: "Tại sao chị lại giết anh ta?"

Dù nhìn từ góc độ nào, Tiền Thành Phong cũng không thể với tới Tạ Tân Nhụy, trước đây hai người họ dường như cũng chỉ là hai đường thẳng song song.

Nhưng Tạ Tân Nhụy không trả lời vấn đề này, cô ấy thậm chí còn đổi tư thế ngồi, duỗi thẳng chân cho mình ngồi được thoải mái hơn. Song, lời nói kế tiếp của cô ấy lại như sấm rền, khiến Hướng Tư Linh sững sờ.

"Hướng Tư Linh, tôi biết tất cả mọi chuyện của cô. Hôm cô giết La Hồng Dân, tôi đứng ngay ngoài cửa sổ, trong khu rừng trên sườn núi, nhớ không? Tôi đứng ngay ở đó, quan sát cô. Cô bọc kín mình trong bộ đồ bảo hộ y tế dùng một lần, vấy đầy máu. Bộ đồ bơi bên trong có màu xanh đậm. Tôi tận mắt chứng kiến cô đâm từng nhát dao vào cơ thể ông ta, cô còn cắt nát phần dưới của ông ta. Thực ra, khi đó tôi đã dùng máy ảnh quay lại toàn bộ sự việc, nhưng cô yên tâm, sau khi tìm hiểu rõ chuyện của cô, tôi đã xóa đoạn video đó rồi."

Hướng Tư Linh nghe mà lạnh sống lưng.

Tối hôm đó, cô ta vừa bơi vào bờ là lau khô người, thay trang bị đầy đủ rồi chạy thẳng đến biệt thự, không dừng lại tại ngọn núi nhỏ trong vườn. Nhưng khi giết người, cô ta quả thực có cảm giác khác lạc, cô ta còn nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần nhưng chỉ nhìn thấy bóng cây đen sì trên sườn núi. Khi đó, cô ta chỉ nghĩ rằng là do bản thân quá căng thẳng.

"Tại...tại sao chị lại có mặt ở đó?"

"Bởi vì tôi vẫn còn đang quan sát và cân nhắc có nên giết La Hồng Dân hay không. Nhưng cô đã ra tay trước."

"Sao cảnh sát lại không phát hiện ra chị?"

"Trước mỗi lần giết người, tôi thường quan sát tận mấy ngày. Hai ngày trước khi cô giết ông ta, tôi đã ngồi xe tải công ty đến hồ Minh Nhã, băng qua khu rừng để tránh camera an ninh và núp gần biệt thự. Trưa ngày thứ hai sau khi cô giết ông ta, tôi kiểm tra mọi thứ xung quanh bình thường rồi mới rời đi. Vì vậy, khoảng thời gian tôi đến và đi hoàn toàn tránh được khung giờ camera an ninh mà cảnh sát có thể kiểm tra vào ngày La Hồng Dân bị giết, cũng tức là khung giờ hung thủ đến và đi. Hơn nữa, dù tôi bị cảnh sát quay được, không có động cơ, người cũng không do tôi giết, không cần lo lắng."

"Ra là vậy. Nhưng vì sao chị lại muốn giết ông ta?"

"Chuyện dài lắm."

"Chị...nói là điều tra rõ chuyện của tôi. Đến cảnh sát còn không điều tra ra được, sao chị lại biết?"

Tạ Tân Nhụy đút dao vào trong túi trước rồi mới nói: "Tôi từng nhìn thấy báo cáo phá thai của cô hồi cô học cấp ba. Ngày 12 tháng 11 năm 2016, phòng khám Viễn An, người ký tên bao gồm Tôn Viễn An, Diệp Tùng Minh và Lý Mỹ Linh. Thực ra tôi chỉ nhìn qua một lần, nhưng tôi có trí nhớ và thị lực cực kỳ tốt, nhìn một cái là nhớ hết. Sau này, tôi nhờ mối quan hệ, tìm hiểu về vụ án Lạc Hoài Tranh và Hướng Vĩ, liên tưởng đến cách cô giết La Hồng Dân rồi lại kết hợp với tính nết bình thường của ông ta, tôi đại khái cũng đoán ra cớ sự gì."

"Tại sao chị lại thấy được...báo cáo năm đó? Lý Mỹ Linh nói phòng khám đã tiêu hủy nó từ lâu rồi."

Tạ Tân Nhụy nghiêng đầu, mím môi cười, lộ ra nét hồn nhiên vốn có.

"Đó là một câu chuyện rất phức tạp và đen tối, cũng không có kết cục tốt đẹp, cô muốn nghe không?"

Đều là phụ nữ với nhau, Hướng Tư Linh bỗng dưng có cảm giác bị mê hoặc. Hơn nữa, cô ta thực sự muốn biết rõ chuyện báo cáo phá thai là thế nào. Cô ta đột nhiên nghĩ dù sao mình cũng chẳng còn sống được bao lâu, trò chuyện với một kẻ giết người khác thì có sao đâu? Can gì đến ai? Trên đời này ngoài con gái ra thì còn có chuyện gì đáng để cô ta băn khoăn nữa?

"Muốn nghe." Cô ta cũng nở nụ cười, tâm trạng căng thẳng bỗng chốc thả lỏng. Cô ta giơ cánh tay lên, để con gái dựa vào lòng mình. "Điềm Điềm, con dựa vào mẹ ngủ một lát đi. Lúc nãy dì chỉ chơi trò chơi cùng chúng ta thôi."

"Là trò chơi ạ? Vậy bố cũng giả vờ bị bệnh đúng không ạ?" Điềm Điềm ngơ ngác hỏi, rồi lại nức nở: "Nhưng con sợ lắm, mẹ ơi, mẹ không bị thương chứ ạ? Con...con không sao."

Tạ Tân Nhụy thở dài, nói: "Dì xin lỗi con, vừa nãy tình thế bắt buộc, làm bé con sợ rồi. Bé cưng, lúc nãy dì chỉ đang chơi...trò đánh nhau cùng mẹ con thôi, không có chuyện gì đâu, con ngoan nhé."

Hai người cô một câu tôi một câu, dỗ dành thêm một hồi. Có lẽ vì trước đó quá căng thẳng, lại bị Hướng Tư Linh che chắn không cho nhìn thi thể trên mặt đất nên cô bé đã vô thức dựa vào lòng mẹ và ngủ thiếp đi.

Tạ Tân Nhụy vén rèm lều lên cho mùi máu tản bớt. Ánh mắt ấm áp chiếu xuống chiếc lều lẻ loi dựng trên mặt đất. Hướng Tư Linh ôm con gái trong lòng, như đã quên mất thi thể đang dần lạnh ngắt dưới đất.

Tạ Tân Nhụy kể rất bình thản, chỉ trong khoảng hai mươi phút, cô ấy đã chậm rãi thuật lại những gì mình từng trải vào bảy năm trước, chỉ là không hề nhắc đến sự tồn tại của Lý Cẩn Thành. Đây là điều cô ấy chưa bao giờ làm. Bởi vì suốt bảy năm nay, cô ấy chưa từng kể cho bất cứ ai, bao gồm cả chủ nhiệm Tống Huy ở Viện Phúc lợi và bố nuôi Tạ Vinh Thành. Bởi vì e rằng chỉ cần nhắc đến một chữ với họ cũng đã khiến Tạ Tân Nhụy cảm thấy tim gan run lên, thở gấp, buồn nôn. Cô ấy không thể nào kể lại những câu chuyện đó một lần nữa.

Nhưng sau khi Tạ Tân Nhụy đoán ra được trải nghiệm đau khổ Hướng Tư Linh có thể từng có và chứng kiến cô ta tự tay đâm chết La Hồng Dân, Tạ Tân Nhụy liền có cảm giác muốn đến gần cô ta. Không ngờ cô ấy cũng có thể kể cho Hướng Tư Linh nghe về những trải nghiệm ấy một cách tự nhiên. Nhìn sắc mặt chết lặng của Hướng Tư Linh sau khi nghe xong, nhìn đôi mắt ướt của cô ta, trong Tạ Tân Nhụy lại có cảm giác cuối cùng cũng có người thật sự thấu hiểu mình.

Bởi vì họ giống nhau. Cô ấy nghĩ. Địa ngục trần gian có nhiều hình dáng khác nhau và họ đều đã từng trải qua.

Sau khi Tạ Tân Nhụy kể xong, hai người ngồi im lặng nhìn nhau.

Hướng Tư Linh cất lời trước: "Anh ta chết là đáng. Chị không giao video tôi giết người cho cảnh sát, tôi cũng sẽ không tiết lộ một chữ về chị với cảnh sát. Chị có gì cần tôi giúp nữa không?"

Tạ Tân Nhụy mỉm cười: "Cảm ơn cô." Cô ấy lấy từ trong túi ra một tấm ảnh: "Đây là Lạc Long, kẻ thứ ba đã giam giữ tôi năm đó, cũng chính là kẻ thông minh và tàn nhẫn nhất trong số chúng. Cô chỉ cần nói rằng người mình nhìn thấy trong lều là hắn ta, giúp tôi kéo dài thời gian."

"Được."

"Muốn giúp tôi thật à? Đây là tội giết người đấy."

"Thêm một vụ cũng chẳng sao."

Sự quyết đoán và khí phách của Hướng Tư Linh nằm ngoài dự liệu của Tạ Tân Nhụy, cũng khiến cô ấy muốn tâm sự với cô ta nhiều hơn.

Tạ Tân Nhụy im lặng, một lúc sau mới hỏi: "Cô có biết Lý Cẩn Thành không?"

—Hết chương 195—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro