Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Yến và Hiển đang cười đùa với nhau thì tin nhắn trong điện thoại Yến đến
- Cô đang ở đâu?
Yến lo lắng và có gì đó bất an vô cùng, cô vội vã
- Em đang ở nhà
- Có thật là cô đang ở nhà?
- Em ở nhà mà. Anh hôm nay sao vậy?
Tôi lo lắng. Bắt buộc phải nói dối a ấy vì nếu không a ta sẽ không dễ dàng cho mình gặp lại được a Hiển.
Cô không biết vì bảo vệ người a trai của mình mà đã tự giết chính mình. Giông tố đã thật sự đến với cô chưa?
Hôm sau, vẫn như thường lệ cô vui vẻ ra sân đứng chờ người ta giao hoa đến ( ngày nào Quân cũng sai người mang hoa hồng cho cô ). Cô đợi đến mỏi cả chân mà không thấy ai đến, gần 8h sáng vẫn không có ai. Cô buồn bã gọi điện thoại cho Xuân Hoàng
- Alo. Hoàng m sang nhà t một chút nhé.
- Ô kê gơ
Một lát sau Hoàng đến. Co kể hết toàn bộ những việc xảy ra tối hôm qua
- Yến này, thật sự t có chút gì đó bất an lắm m ạ. Không đơn thuần là chỉ hỏi m như vậy đâu
- Giờ t phải làm sao đây? Tối nào Quân cũng nt chúc t ngủ ngon nhưng tối hôm qua không hề có và cả sáng hôm nay...
- Không có hoa phải không? Hoàng đáp lời
- Đúng vậy
- Thôi không xong rồi. M nhớ ngày đầu t với m ở khách sạn của a ta không? A ta trông rất quyền lực và cạnh a luôn có những tên áo đen đi theo như kiểu tay sai
- Ý m là...?
- Đúng như t với m nghĩ có thể a ta cho người theo m từ lúc mới quen đến nay chưa ngày nào rời khỏi m
- Chính vì vậy mà lúc t cấm bó hoa a ta cũng biết. Yến tiếp lơi Hoàng
- Và chuyện quan trọng hơn a ta đã biết m nói dối để đi với a Hiển
- Thôi chết t rồi m ạ
- Thôi bây h m gọi điện đi. Cứ liều 1 phen
Toi run tay bấm từng con số trên điện thoại..
- Thôi rồi m ạ. Thuê bao rồi
- Chết tiệt. M cũng thiệt là Yến à. Tại sao không nói thật là đi với a Hiển thì bây h đâu có như thế này
- T sợ a ta làm gì a Hiển vì trước h t không nhắc đến a Hiển nên t mới nói dối như vậy.
- M để vài hôm xem sao. Xem a ta có nhắn tin cho m hay gởi hoa đến không
- T biết rồi. Yên nói trong nước mắt
- Thôi không sao còn có t mà.
Tối hôm đó Quân nhắn tin cho cô
- Cô giỏi lắm. Lừa gạt cả tôi để đi với thằng chó đó. Tôi cho cô tất cả, tôi đem lòng yêu thương cô nhưng cô lại làm như vậy. Tôi không thể gặp cô vì chưa đến lúc và đều có lí do cả cô biết không Hải Yến? Tôi yêu cô thật sự, 1 năm  qua tôi luôn muốn 1 lần được nắm tay cô nhưng tôi không thể vì muốn bảo vệ cô ( a ta là xã hội đen và những băng nhóm khác rất thù a ta nếu biết Yên là bạn gái sẽ giết cô ấy ). Vậy mà cô lại làm như thế sao? Tôi sẽ để cô bên cạnh thằng đó. Vĩnh biệt
Không. Toi hét lên trong nước mắt. A à, Quân à a không thể làm vậy vơi em được. 1 năm qua e chưa làm gì sai với a. Em yêu a dù a chỉ thoáng qua em và em biết a như vậy vì có lí do. A à e xin a đừng rời xa e. Yến khóc và kêu lên như phát điên.  Vừa lúc đó Hoàng đến
- Yến không xong rồi. A Hiển bị một đám người áo đen đánh gãy chân giờ đang nhập viện
- Không lẻ là Quân sao?
- M nói sao? Có thật như vậy không?
- Chắc chắn là Quân
Toi  mở tin nhắn cho Hoàng xem
- Chắc a ta cho người đánh a Hiển vì chuyện đi cùng m rồi đấy
- A Hiển đâu? Mau đưa t lên viện xem a ấy
Đến bệnh viện Yến chạy đến phòng Hiển. Máu trên người Hiển như nước và đang chuẩn bị phẫu thuật có cả ba mẹ Hiển
- Yến à. Thằng Hiển nhà bác có tội tình chi hả con? Nó hiền lành, ngoan ngoãn chẳng ai ghét nó vậy mà tại sao hôm nay nó bị 1 đám xã hội đen chặn đường đánh bảo đắc tội với đại ca bọ nó
Tôi khóc nấc. Tôi làm sao mà dám nói là người tôi yêu vì tôi mà đánh a Hiển ra nông nổi này???
Đèn phòng phẫu thuật tắt đi. Tôi và gia đình Hiển chạy lại bác sĩ ráo riết
- Không sao chỉ là trấn thương nhẹ ở phần chân do bị đánh mạnh vào nhưng chắc khá lâu a ấy mới đi lại hoàn toàn được
Tôi chạy vào
- A Hiển. A có sao không? Em xin lỗi
- Yến sao thế con? Con làm gì mà phải xin lổi?
- Mẹ ra ngoài con nói chuyện với em Yến một chút. Giọng a yếu ớt.
- Có chuyện gì vậy a?
- Yến này. A biết e đang quen một người tên Quân và a bị thế này là do hôm qua đã đi cùng em.
- Em xin lổi a. Tất cả là lỗi do em. A muốn trách cứ trách em
- A không trách em. Nhưng a muốn em biết một chuyện
- Chuyện gì vậy a?
- Lâm Đình Quân chính là con trai của Lâm Đình Thăng.
- Lâm Đình Thăng sao?
- Đúng. Chính là ông trùm xã hội đen
- Vậy ý a. A Quân chính là người trong băng nhóm đó và hơn thế a ta cũng chính là người đứng đầu chỉ sao bố a ta?
- Đúng như vậy.
- Không, không. E không tin đâu. E không tin a Quân lại tàn ác như vậy. A ấy chỉ là thiếu gia con nhà giàu chứ không hề là xã hội đen gì cả. Em không tin. Tôi như phát điên khi nghe a Hiển nói
- A biết khi a nói e sẽ không tin a. Nhưng e cũng biết khá nhiều về Lâm Đình Thăng mà đúng không?
- Vâng. E biết, ông ta là một kẻ sát nhân, một ông trùm xã hội đen nức danh và hơn thế nữa ông ta rất giàu có.
- Từ lúc e quen tên Quân đó hắn có bao h xuất hiện chưa?
Hiển nói đến đây tôi mới hoàn tâm mà suy nghĩ lại. Suốt hơn 1 năm qua a ta chưa bao h để t gặp được a ta. Khi tôi hỏi a ta luôn nói là có lí do và bây h chưa đến lúc
- Hắn ta thay bố hắn ta nắm hết toàn bộ đàn e vì băng nhóm của gia đình a ta quá lớn đến mức nắm trùm nên rất nhiều kẻ muốn hại. Nếu chúng biết e là người Quân yêu chắc chắn sẽ hại e
- Sao a lại biết nhiều như thế? A cũng như e chỉ biết Lâm Đình Thăng thôi sao a lại hiểu nhiều như vậy?
Hiển ngập ngừng
- Không. A có biết gì nhiều đâu. Nảy h là a suy đoán thôi mà ( Yến không hề biết Hiển chính là đàn e trong băng nhóm Đình Quân )
- Thôi. E mệt rồi, em về nhà một tí sáng mai e lại lên. Cám ơn và cũng xin lỗi a a Hiển à. A mau khoẻ nhé mai e lên
- Ừ e về cẩn thận và đừng suy nghĩ nhiều những gì a nói
Tôi về nhà thất thần khi nghe Hiển kể về Quân. Tôi rối lắm tôi không tin đó là sự thật. Tôi không tin a Quân là 1 kẻ sát nhân máu lạnh như người ta đồn đoán " Đình Quân là con của Đình Thăng bởi vậy nên nó ác còn hơn bố nó, bố nó giết 1 nó giết đến 10, 19 tuổi đã trở thành một tên máu lạnh "
Tôi về đến nhà
- Yến về rồi hả con? Bố mẹ nghe nói Hiển nó bị người ta đánh. Sao vậy con? Ở cái làng này nó hiền nhì thì không ai hiền nhất
- Dạ do người ta hiểu lầm thôi à bố mẹ người ta cũng xin lỗi rồi bố mẹ đừng lo a Hiển cũng không bị gì nặng lắm đâu ạ
- May thế hả con? Cũng may chứ nếu chúng hại chết thằng Hiển
- Mẹ à con hơi mệt con vào phòng một tí
- Ừ con vào đi rồi lát nữa ra ăn cơm
- Vâng mẹ
Tôi vào phòng. Bao nhiêu u buồn tuổi nhục đổ sầm lên đầu tôi. Chưa bao giờ tôi bế tắc như thế này. Người tôi yêu hiểu lầm tôi, người tôi yêu rời bỏ tôi và người tôi yêu là một kẻ máu lạnh. Tôi đã làm gì sai mà ông trời đối với tôi như thế này?
- Hoàng à. M đến nhà t đi t chịu hết nỗi rồi m ạ
- M sao vậy. Ở yên đó t đến ngay
Hoàng đến và tôi kể tất cả những gì a Hiển nói với tôi
- Thật như vậy sao? T không tin đâu nhìn a ta đâu vẻ gì là tàn ác đến thế
- Nhưng tất cả là sự thật. M không thấy quen sao? Lâm Đình Quân là Lâm Đình Quân đó, bố a ta là Lâm Đình Thăng. Tôi rơi nước mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro