Chap 10
💰Chap 10
- Tại sao cậu lại bảo tôi làm ng yêu cậu?
- Cô đừng lo lắng. Đó chỉ là một màn kịch mà thôi
- Màn kịch? Ý a ls?
- Cô nghĩ tôi là ng quyền lực nhất ở đây à?
- Vâng
- Cô sai rồi
- Sai? Sai chổ nào thưa cậu?
- Tôi phải chiều ý một ng
- Ng đó là ai?
- E gái tôi
- Cô Đình Di à cậu?
- Sao cô biết?
- À tôi nghe dì 5 nói
- Ừ. Vài hôm nữa nó đi du lịch về, chắc cô cũng phần nào hiểu chuyện tình cảm của tôi. Từ lúc mất đi ng đó tôi chưa mở lòng với một ai. Nó thì con nít cứ muốn tôi ko buồn vì chuyện cũ nữa nên tôi đã lỡ hứa với nó khi nó du lịch về nó sẽ đc găp chị dâu
- Cô Thảo thì sao? Tại sao ko phải là cô ấy mà lại là tôi?
- Vì... Tôi thích cô. A ta lại cười đểu rồi bỏ đi
- Cậu... cậu chủ
Tại sao con ng này luôn mang đến cho tôi những cảm giác thân thuộc đến lạ lùng thế này? Tôi phải ls đây? Có nên đồng ý hay ko? À mà tới lượt tôi quyết định sao? Tôi cũng chỉ là ng ở mà thôi. K đồng ý cậu chủ tống ra khỏi nhà lúc nào cũng chẳng biết. Hôm đó, tôi đi về phòng trọ đầy suy tư thì gặp Hiển
- A đợi e cả buổi chiều r đấy. Sao hôm nay e về trễ thế?
- À hôm nay e bận lịch học nên đến nhà cậu chủ dọn dẹp buổi tối
- A nghe nói e làm hỏng căn phòng cậu thích đúng k?
- Ko phải e. Sao a k tin e vậy?
- Từ đầu a đã khuyên e ko đc làm việc ở đó nữa tại sao e ko nghe a? Cô Thảo đó rất ghét có ng nào gần cậu chủ nên e ở đó thì chuốc hoạ vào thân thôi
- Cây ngay ko sợ chết đứng a à. Nhưng mà a nhìn xem, quê mùa như em a nghĩ cậu chủ để ý tới hay sao mà ghen với chả tuông
- Đúng là cậu ta ko để ý. Nhưng a thì có
- Thôi e vào phòng đây. Tôi cố tình tránh né những lời a ta sắp nói ra
- A yêu e mà Hải Yến. Tại sao e ko cho a cơ hội mà cứ luôn nhớ tới 1 ng làm e đau khổ suốt mấy năm qua? Tên Đình Quân đó thì có gì hay? E phải là của a. Dường như a ta đang say rượu
- Này ai cho a nói a Quân nthe? Sao a càng ngày càng thay đổi vậy Hiển? Lúc dưới quê a có thế này bao h đâu
- Bởi vì aye mà Yến
Tôi chưa nói đc câu gì thì a ta kéo tôi vào phòng trọ a ta. A ta đè tôi ra như muốn chiếm đoạt tôi. Tôi la hét nhưng a ta vẫn ko màng
- E la đi. E la cho thoã mãn đi rồi chẳng có ai cứu e
- Hoàng ơi. Cứu t, cứu t với
- Hoàng à? Nó đi chơi chưa về đâu e. Hnay e sẽ là của a, từ đây về sau e phải yêu a. A ta xé phanh chiếc áo sơ mi của tôi ra. Tôi cầu xin a ta dừng lại nhưng chẳng có tác dụng. Tôi rơi nước mắt và nghĩ đến Đình Quân.
Ông trời vẫn còn thương xót mà ko phụ lòng tôi. Một tiếng rầm lớn ngoài cửa, a ta giật mình quay lại thì có 1 tên áo đen đi vào
- Chà chà. M dạo này gớm nhờ, đến ng của cậu chủ mà m cũng dám đụng vào. M chán sống rồi sao Hiển?
- Mày. Tại s m đến đây?
- M đi mà hỏi cậu chủ nhé. Hải Yến, cô đi theo tôi
Lúc đó tôi ko cần biết a ta là ai chỉ cần có thể giúp tôi thoát khỏi a ta thì có chết t vẫn đi theo
- Tôi khóc sưng hết cả mắt và nói với a ta. Đồ khốn nạn, a thật đê tiện, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa
- Yến à. E nghe a, a xl e a ko cố ý như vậy đâu. E đừng đi theo hắn
- a tránh xa ng tôi ra. Tôi ghê tởm a
- Đi thôi thưa cô. Tên áo đen đó nói vào tay tôi
- Vâng.
- Cô choàng tạm chiếc áo này đi. Ra đường ko hay đâu
- A là ai? Sao lại giúp tôi?
- Tôi là Danh. Đàn e của cậu chủ
Tôi và hắn ta đi ra thì có 1 chiếc xe đã chờ sẵn trước ngỏ phòng trọ, hắn mở cửa cho tôi vào. Tôi ngại ngùng ko dám thì trong xe cất lên giọng nói
- Vào đi chứ. Ng yêu của tôi
- Cậu chủ. Là cậu sao
- Ừ
Tôi vào xe và a ta cho Danh lái xe đi
- Sao cậu biết tôi ở đây?
- Đó là việc của tôi
- Vâng. Dù sao tôi rất cám ơn cậu
- Chẳng cần ơn nghĩa gì đâu. Tôi ko muốn ng mà sắp làm ng yêu tôi lại bị 1 thằng điên nthe nuốt trc rồi. A ta nhếch mép
- Cậu. Sao cậu nói nthe?
- Cô im lặng chút đi
- Cậu chủ. Cậu đi xử thằng Hiển thế nào?
- Bỏ qua cho nó chứ xử thế nào đc bây h. Cũng chỉ tại nó ko biết. Nếu nó biết t cá với m cho vàng nó cũng k dám sờ tới. Dù gì nó cũng là ng thân cận bên t suốt mấy năm qua
- Vâng. Thế bh cậu muốn đi đâu?
- Đưa cô ta đi mua ít quần áo đi. Bộ dạng thế này con bé Đình Di nó nôn ra mất
- Này cậu. Sao cậu cứ tìm cách hạ bệ tôi nthe?
- Cô nhìn lại đi. Tôi nói ko đúng sao mà còn dám cải?
Tôi được Danh đưa đến trung tâm mua sắm. Khu này chỉ dành cho ng giàu thì phải, vừa bước vào tôi đã choáng ngộp
- Cậu chủ. Cậu ko vào ạ?
- Ừ. T vào đấy đám phóng viên thấy thì lại linh tinh ko hay. T cho m và cô ta 40 phút
- Vâng thưa cậu
- Cô vào đi. Cô thích gì cứ mua thoải mái tôi ra kia chờ cô
- Vâng
Tôi cứ nghĩ nó ko đắc là bao vì trc h có bao h đc đi mua quần áo thế này đâu. Tôi bước vào nhìn giá thôi mà muốn nhập viện ngay. Không có giá nào dưới 10 triệu. Tôi loay hoay kím Danh
- Cậu Danh
- Sao thế?
- Đắt quá. Hay mình đi chổ khác đc ko?
- Ks. Bnhiu đây đối với cậu chủ chẳng là gì đâu. Cô cứ mua đi ks cả
Anh ta phất tay gọi nhân viên bán hàng
- Cô giúp cô ấy chọn vài bộ nhé.
- Vâng thưa cậu. Mời cô đi theo tôi
Tôi chỉ biết nghe theo lời chứ chẳng làm đc gì.
Họ chọn cho tôi những bộ đồ thật đẹp. Từ bé đến h có bao h tôi đc mặc những bộ quần áo đep đến thế. Tôi vui mừng nhưng kb đây là khởi đầu của những ngày giông tố đang đến với tôi. Tôi mặc chiếc váy màu trắng, mang đôi hài màu trắng như cô công chúa ra xe, mng nhìn tôi ko ngớt
- Cậu chủ. Tôi xong rồi thưa cậu
Cậu ta cứ nhìn tôi chăm chăm mặc tôi đang đứng đó gọi
- Cậu. Cậu sao thế?
- À kcg lên xe đi
- Giờ mình đi đâu thưa cậu?
- M có ktra khi nào Đình Di đáp máy bay k
- Dạ sáng sớm ngày mai
- Ừ vậy về thẳng nhà đi. Còn cô hnay ngủ ở nhà tôi
- Sao ạ? Ngủ nhà cậu ạ?
- Cô ý kiến gì à?
- Nhưng tôi vẫn chưa đông ý mà
- Cô nghĩ cô chống lại tôi được à?
Tôi và a ta về đến nhà. A ta bảo tôi ngủ phòng bên cạnh phòng a ta chờ cô chủ về rồi cứ thế mà diễn cho cô chủ tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro