Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11:Quá khứ đau thương 1

Đời người đâu phải ai cũng may mắn được sống vô lo vô nghĩ .
Cũng đâu có ai được sống trong nhung lụa, hạnh phúc hết một đời người.

Phùng Tiểu Hạ tôi chắn hẳn không phải một trong số nhiều người may mắn ấy rồi.

Vương phủ vài ngày nay rất náo nhiệt.
Bởi đại công tử được Triệu đế đặc biệt sủng ái. Lần này đi săn liền dẫn công tử theo.

Vương gia nhà tôi lo lắng công tử thân mang bệnh tật, ốm yếu từ nhỏ liền cho một đoàn người đi theo hộ tống.

Mà nha đầu thối kia đặc biệt hứng thú khẩn xin Vương gia cho đi theo.
Nói thẳng ra vì thái tử điện hạ nên đi.

Ngài đồng ý.

Vì lý do vô cùng biến thái ấy tôi phải đi theo chăm sóc nha đầu.
Trượng ca ca ngay khi biết tin liền xin cha cho đi theo với lý do không thể biến thái hơn.

Quản giáo , tránh cho tôi  náo loạn.

Đến ngày xuất phát, Tiểu thư cùng thái tử điện hạ ngồi chung một xe.
Trước khi đi tôi được căn dặn không làm phiền uyên ương nên cưỡi ngựa cùng Trượng Lam ca ca.

Trượng Lam ca ca rất tốt với tôi, trên đường cho tôi ăn, cho tôi ngủ còn kể chuyện cho tôi nghe.
Rất thục nữ phải không.

Thật lâu sau khi đến nơi, vừa xuống ngựa liền bị công tử lôi đi.
Chân của tôi
Tay của tôi.

"Công tử, chậm chút ....Công tử"
Mặc kệ tôi có nói thế nào , kêu thảm ra sao anh ta vẫn không hề giảm nhẹ lực kéo.

Đến cuối chân tôi loạng choạng vấp phải đá , cả người tôi ngã soài ra mặt đất.
Lúc này anh ta mới chịu dừng lại.

Thật đau.

"Tại sao không ngồi cùng Y Dương"

Tôi đau như vậy mà anh ta hoàn toàn không để vào mắt, chỉ chăm chăm trách mắng tôi

Đưa đôi mắt đã ngấn nước nhìn công tử kia
"Người thật vô sỉ"
Nói xong tôi liền chạy đi.

Phải rồi , đám công tử tiểu thư ấy chỉ biết bắt nạt những người thấp hèn như tôi.
Cũng chỉ có tôi mới cam phận để bọn họ bắt nạt.

"A"
Đau quá.
Hôm nay đích thị là tôi xui xẻo.

"Phu nhân thật xin lỗi"
Nhanh vội đưa tay đỡ vị phu nhân ta vừa xui xẻo bị ta đụng trúng

Ta cũng không hiểu sao vị phu nhân kia nhìn ta như vậy.
Ánh mắt rất kì lạ.

Thấy ta khó sử, nàng ấy cừo nhẹ một cái.
Phu nhân này thật tốt , không hề trách mắng ta như đám vương thất ấy. Người rất ân cần , dịu dàng hỏi han ta.

"Không biết cô nương tên gì"

Ta rất có hảo cảm với người này không chút kiêng dè xưng
"Phu nhân con họ Phùng tên Tiểu Hạ"

"Vậy con năm nay bao nhiêu tuổi rồi"

Ta đáp:
"Con từ nhỏ đã mồ côi , may mắn được mẹ Phùng nhận nuôi .."

Nghe ta trả lời vậy mặt nàng ta hiện rõ một mảng mơ hồ.

Hỏi ta một vài câu đơn giản vớ vẩn người liền bị đưa đi mất.

Người kia nhìn thấy ta trên mặt cũng viết lớn hai chữ kinh ngạc.
Thấy người kia gọi phu nhân là Tiểu Xương. Khí chất không tệ, rất oai phong, rất khí phách.

....
"Sao vậy"
Người kia phát hiện vẻ mặt thất thần của Tiểu Xương , lo lắng hỏi.

"Triệu Dụ , đứa bé kia có phải rất giống vương phi không"
Mặt Tiểu Xương lộ rõ sự đau xót khó nói.

Từ ngày nhi nữ của vương phi mất tích cô thật sợ hãi.
Nhanh chóng đến Triệu quốc tìm Triệu Dụ kể rõ ngọn ngành nhờ người tìm kiếm nhi nữ.

Đến nay đã 16 năm , vânx chưa có tung tích của Tôn Lệ khiến nàng càng thẹn với vương phi

" Quả thật Có vài phần giống tỉ tỉ "
Khi vừa tiễn tỉ tỉ lên đường , Triệu Dụ liền biết tin Hạ quốc đã tan dã vội vưỡi chiến mã đuổi theo tỉ .

Chỉ sợ khi về đó tỉ sẽ hồ đồ tuẫn táng theo Hạ đế kia.

Thật không ngờ hắn vẫn đến muộn một bước , tỉ tỉ không về được nước đã mất vì sinh nữ nhi.

Mà cốt nhục của tỉ lại mất tích đến nay vẫn bạc vô âm tín .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro