Chương VIII: Hối Hận (H)
WARNING:
Sau đây là chương H ( H cực nặng ~ ) về cặp đôi Thần - Hiểu :)) Các bạn bị yếu tim, da mặt mỏng, ngây thơ trong sáng nên chờ chương IX để đọc =))
Thân ái :* :* :*
___
Quần áo trên cơ thể của Xuân Hiểu bị xé vụn thành từng mảnh, rơi lung tung trên sàn nhà. Trên người nàng chỉ còn duy nhất mỗi quần lót, ngay cả áo lót thêu chỉ đỏ mà nàng thích nhất cũng bị Đường Thần xé sạch. Nàng run lên sợ hãi, cố gắng né tránh và phản kháng lại sự hung hăng tàn ác của hắn. Đôi mắt hắn ánh lên một tia hung ác pha lẫn dục vọng.
Hắn nắm lấy hai cổ tay trắng nõn của nàng, trói chặt nó ra phía sau ghế, còn hai chân thì bị banh rộng ra, trói vào hai chân đế của ghế. Miệng nàng bị hắn ép ngậm một chiếc khăn nên không thể nói được gì, chỉ có hai hàng nước mắt đang lặng lẽ chảy dài cùng bờ vai trắng ngần đang run lên từng đợt.
Nàng sợ lắm!
Hắn nâng cằm nàng lên nhìn ngắm, dịu dàng liếm hết giọt lệ vương trên mặt nàng, lào khào nói:
"Hôm nay bổn vương gia sẽ khiến em hiểu ra, ngoài em ra ta không cần ai khác!"
Xuân Hiểu ngơ ngác nhìn hắn, như thể không hiểu hắn vừa nói cái gì. Như thế này là... hắn đang nói hắn yêu nàng sao?!
Nàng cũng rất muốn hét lên rằng nàng cũng yêu hắn, nhưng bị bịt miệng...
Mà hắn, lại cho rằng hành động nóng nảy sau khi nghe hắn thổ lộ của nàng xong là một sự phản kháng kịch liệt, nàng vốn dĩ không hề yêu hắn!
Tim hắn đau đến nghẹt thở, hắn cười gằn:
"Hôm nay ta sẽ khiến cho em đời đời kiếp kiếp không quên được ta! Hận ta cũng được, ta cũng hận em! Tại sao em lại từ chối ta!?"
Hắn bóp mạnh cằm của nàng, không cho nàng cử động, giận dữ hét lên.
Nàng run lên vì đau nhưng vẫn gắng gượng không khóc. Nàng không biết rằng hắn luôn để tâm đến biểu hiện của nàng như thế...
Nam nhân này...
"Hôm nay ta sẽ khiến cho nàng phải hối hận!"
Hắn rút khăn khỏi miệng nàng, rồi hung hăng bá đạo hôn nàng. Toàn bộ những lời nàng định phân bua với hắn đều bị nuốt gọn vào trong lòng. Giờ phút này nàng đều bị hắn kiểm soát rồi, nàng không thể làm gì được nữa...
Môi lưỡi dây dưa một hồi, cuối cùng nàng bị hắn hút hết không khí, bèn miễn cưỡng rời khỏi môi hắn, hổn hển nói:
"Thiếu... khí..."
Hắn cười lạnh lùng, lại tiếp tục ép môi nàng lên môi hắn. Hắn hôn nàng đến mức nàng không còn không khí để thở, hoàn toàn xụi lơ ở trên ghế.
Hắn hài lòng nhìn nàng, rồi đưa tay véo hai đầu nhũ hoa của nàng một cách thô bạo.
Nàng nức nở kêu lên một tiếng vừa đau đớn vừa sung sướng.
"A... á... ưm..."
Nàng vặn vẹo thân thể ngọc ngà trên ghế nhưng không làm gì được. Hai tay cùng hai chân nàng đã bị khóa chặt lại, không thể cử động nổi. Cảm giác vừa tù túng lại sướng điên người này khiến lửa dục vọng trong lòng Xuân Hiểu càng bùng phát mạnh mẽ.
Hai bàn tay to lớn của hắn bao trùm lên hai vú nàng, bắt đầu xoa nắn, nàng không khỏi ngâm khẽ, cong lưng về phía trước để tiện cho hắn nắm giữa tốt hơn.
"Hiểu Hiểu, nàng cảm thấy thế nào?"
Hắn cười tà ác, cắn nhẹ vành tai nàng rồi liếm láp một hồi.
Nàng run rẩy lên từng đợt, run run đáp:
"Thần..."
Hắn mặc nhiên không nghe thấy, vẫn tiếp tục hành hạ hai đầu vú đã sớm cương cứng của nàng.
Hắn cười tà ác, thì thào bên tai nàng:
"Hiểu Hiểu, có lẽ ta cũng nên trêu đùa bên dưới một chút..."
Bàn tay của hắn mò xuống hòn ngọc phía dưới, sau đó bàn tay kia không trở lại phía bầu ngực nàng mà lại sờ về phía khe giữa hai chân đang mở rộng của nàng.
"Thật ướt... Rất tốt!"
Trong ánh sáng mờ ảo, nàng cảm nhận bàn tay vừa xoa nắn bộ ngực đầy đặn cùng nơi tư mật của nàng. Khoái cảm dồn dập ập tới khi mà hai ngón tay hắn hung hãn chọc sâu vào trong nơi tư mật của nàng.
"Aaaaa!!!"
Nàng hét lên một tiếng sung sướng, cả thân thể không ngừng vặn vẹo uốn éo nhưng không tài nào thoát khỏi được dây trói kia. Cảm giác vừa khoan khoái vừa thống khổ, khiến cho nàng không biết diễn tả làm sao. Ánh mắt nàng lúc này trở nên mờ ảo, dục vọng đã dần lấp đầy tâm trí nàng.
Nhận thấy cơ thể nàng đã có sự phản ứng mãnh liệt trước sự kích thích này, hắn liền đưa thêm hai ngón tay nữa vào khuấy đảo cả nơi tư mật của nàng, khiến nàng nỉ non không thôi.
"A, tiện nữ, nàng kêu thật dâm đãng!"
Hắn thì thào với một giọng ám muội bên tai nàng, làm nàng đỏ bừng cả mặt lên.
Đồ mặt dày vô sỉ!
Hắn nhẹ nhàng tháo dây trói dưới chân nàng ra, phát hiện có vết dây thừng hằn đỏ nơi chân nàng, không khỏi xót xa. Hắn vuốt ve nơi đó, rồi dịu dàng hôn lên.
Nàng cả kinh xen lẫn xúc động. Đây có phải là người vừa định cưỡng hiếp nàng không thế? Sao lại dịu dàng đến thế?
Cảm động trước hành động của hắn, nàng mỉm cười ôn nhu thì thầm:
"Ta yêu chàng, Đường Thần!"
Hắn ngơ ngác ngẩng mặt lên nhìn nàng, có chút không tin vào những gì mình vừa nghe.
Nàng phì cười, nói to hơn:
"Ta nói là ta yêu chàng, Đường Thần!"
Một cảm giác hối hận tội lỗi rấy lên trong lòng hắn, lại pha lẫn cảm xúc hạnh phúc khôn tả, khiến hắn khó khăn mãi mới cất lời:
"Ta xin lỗi..."
Rồi từ từ cởi trói cho nàng, ôm chặt lấy nàng vào lòng.
Xuân Hiểu rất tự nhiên tựa vào ngực hắn, vòng tay qua ôm lấy eo hắn.
Hắn xúc động ôm lấy nàng, nghẹn giọng hỏi:
"Sao nàng không nói sớm hơn?"
Xuân Hiểu bực bội đẩy hắn ra, ánh mắt oán trách giận hờn nhìn hắn, chất vấn lại:
"Người cần nói lời này là chàng chứ không phải ta! Với cả, chàng cũng không để cho ta giải thích lấy một lần mà!"
Hắn cười gượng gạo, ôn nhu hôn lên đỉnh đầu nàng, khẽ khàng nói:
"Ta xin lỗi, là ta không tốt... Ta yêu nàng rất nhiều, Xuân Hiểu!"
Tựa hồ như một giấc mơ vậy...
Xuân Hiểu dịu dàng nhìn hắn, rồi áp môi mình lên môi hắn, chủ động hôn. Động tác hôn của nàng có phần hơi gượng gạo, lóng ngóng, lại không có kinh nghiệm mấy. Nhưng mỗi lần nàng hôn hắn đều đem lại cho Đường Thần khoái cảm rung động mãnh liệt.
Ngay lập tức, nàng bị ôm trọn vào trong lòng, hai chân dạng ra ngồi lên đùi hắn, mông cọ cọ vào vật nam tính đã sớm sưng tấy lên vì nàng. Tay hắn miết dọc theo sống lưng nàng, một tay đỡ lấy gáy nàng, tay còn lại đùa nghịch nơi cánh hoa non mềm mẫn cảm của nàng. Đầu lưỡi hắn quấn quít lấy lưỡi nàng, dây dưa một hồi làm nàng không ngừng rên rỉ yêu kiều.
Dâm thủy ồ ạt chảy ra, thấm ướt tay hắn. Đường Thần cười xấu xa, vỗ vỗ nhẹ nơi đó, ác ý hỏi:
"Không ngờ nàng lại hưng phấn nhanh như thế!"
Xuân Hiểu đỏ bừng mặt, hậm hực liếc nhìn con sói háu đói ngồi trước mặt mình.
"Aa~"
Nàng ngâm một tiếng dài, vật đó của hắn đang chà xát kịch liệt ở nơi tư mật của nàng.
Nàng cong người về phía sau, vừa muốn tránh né lại vừa muốn hưởng thụ.
Nhục dục dần khỏa lấp tâm trí nàng, nàng yếu ớt níu lấy bả vai rắn chắc của hắn, thì thào:
"Thiếp muốn chàng..."
Hắn cười khanh khách, vui vẻ đồng ý.
Nâng cao mông nàng lên, rồi lựa chọn vị trí thích hợp. Nàng đỏ bừng mặt, cái tư thế gì đây...
Nàng là đang ngồi trên đùi hắn và chuẩn bị bị hắn tiến vào... Tư thế này thật là xấu hổ mà!
Không thể nhìn cảnh xuân bên dưới hạ thân mình, lại càng không thể nhịn được ánh mắt nóng bỏng khao khát của hắn, nàng đành làm đà điểu, xấu hổ rúc mặt vào ngực hắn mà nũng nịu.
Hắn vuốt ve tấm lưng ngọc ngà của nàng, trấn an:
"Không sao đâu! Không sao đâu..."
Nói rồi, mạnh mẽ tiến vào.
"Aaaaaaa!!!"
Nàng hét lên một tiếng, nước mắt chảy dài. Thực sự rất đau...
Hắn hốt hoảng nhìn nàng, bèn vỗ vỗ mông nàng, xoa xoa hạch hoa mẫn cảm để nàng bớt đau.
Lạc hồng từ từ chảy ra, làm cho Đường Thần kinh hãi. Nàng là lần đầu tiên sao!?
Nàng nức nở:
"Thực sự rất đau..."
Hắn cuốn lấy môi lưỡi nàng, vừa hôn vừa bảo:
"Ta quyết không phụ tình nàng..."
Nói đoạn, thắt lưng di động nhanh hơn.
Hắn kịch liệt ra vào, kết hợp cùng sự nhún nhịp nhàng của nàng, hai người dần đạt đến khoái cảm cao trào.
Nàng thét lên một tiếng đầy sung sướng, hắn gầm lên, đem hết toàn bộ hạt giống của mình gieo vào trong cơ thể nàng.
Nàng mệt mỏi nằm gọn trong vòng tay của hắn, mơ hồ nhớ lại cảnh tượng vừa rồi...
"Chàng vừa xuất hết vào trong người thiếp rồi sao?"
Xuân Hiểu có chút sợ hãi, khẽ hỏi.
"Ừm..."
Hắn gật đầu, tiếp tục ôm lấy nàng. Vật kia đã mềm nhũn nhưng vẫn ở bên trong cơ thể ấm nóng cỷa nàng, tựa hồ bất kỳ lúc nào cũng có thể phát tiết.
Xuân Hiểu lí nhí nói:
"Hôm nay là ngày không an toàn của thiếp..."
Hắn mừng rỡ, gắt gao ôm lấy nàng, vui sướng nói:
"Sắp có một tiểu tử rồi..."
Nàng xấu hổ, không thèm để ý lời hắn nói nữa.
Đường Thần mỉm cười, liếm vành tai nàng và thì thào:
"Ta lại muốn nàng rồi..."
Xuân Hiểu ngẩn ra một lúc, còn chưa hiểu sự tình ra sao, giây sau đã bị hắn đè ra giường mà ăn sạch sẽ lần nữa.
Ngày hôm đó, vị Vương gia nào đó của chúng ta đã bộc phát ham muốn đến tột đỉnh, nổi thú tính chơi trò SM, đem tất cả các loại rượu nặng hảo hạng trong nhà ra để ...
Một chai rượu cổ cao to khỏe từ từ thâm nhập vào nơi tư mật của nàng, làm nàng vừa đau đớn vừa sung sướng.
Rượu nồng ý mặn, dịch rượu tràn hết vào bên trong cơ thể của Xuân Hiểu, làm nàng say túy lúy.
Trong cơn mê muội, nàng chỉ nhớ mang máng rằng mình đã "thổi tiêu" cho hắn, sau đó còn vô vàn chuyện xấu hổ khác mà khi tỉnh nàng chẳng bao giờ muốn nhớ đến....
Hắn đem một chai rượu nữa chọc vào hậu môn nàng, làm nàng kinh hãi một phen.
Hai chai rượu kịch liệt ra vào trong cơ thể nàng, làm nàng vừa thống khổ vừa sung sướng.
Đạt tới cao trào, toàn bộ dịch mật của mình đều tiết ra hết vào trong chai.
Nàng xấu hổ nhìn hắn huơ huơ cái chai trước mặt mình, chỉ còn nước vùi đầu vào trong chăn. Hắn bật cười ha hả, kéo nàng dậy, bảo:
"Cho nàng xấu hổ tới bến luôn!"
Xuân Hiểu toan đánh hắn một cái, thì lại nhìn thấy hắn cầm chai rượu đựng dịch mật của mình uống sạch...
Nàng đỏ bừng mặt, ngước mặt lên trời thầm oán thán. Ông Trời à, sao ông lại có thể tạo ra được một nam nhân vô sỉ như thế chứ!?
Vô lực nhìn hắn, muốn đánh hắn thì không nỡ, mà chòng ghẹo hắn thì lại sợ hắn nổi thú tính, đè nàng ra làm những trò bỉ ổi hơn như là, cầm chuôi kiếm để....
Nàng ôm mặt, thầm cảm thán: Bản thân nàng cũng bị hắn làm cho tha hóa rồi!!!
Nam nhân nào đó tưởng nàng bị chọc cho tới xấu hổ không dám nhìn hắn nữa rồi, bèn ôm nàng vào lòng, đắp chăn lên người họ rồi tắt đèn đi nghỉ.
Mặc dù mới là giữa trưa...
___
Do thám của Nhị Vương gia quay về Vương phủ, mặt mũi đỏ bừng hết lên. Tử Văn gặng hỏi mãi, té ra tên do thám này đứng trên mái nhà nghe lén, đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại cùng những âm thanh cực kỳ "trong sáng" kia...
Tử Văn mỉm cười ấm áp, quay lại nhìn nữ nhân đang say ngủ trong chăn, thầm nghĩ: Một cái kết viên mãn!
Đây mới là tạm yên ổn đường tình duyên, còn rất nhiều mối nguy hiểm khác sẽ ập tới. Lại nghĩ tới nữ nhân của mình cùng nữ nhân của Đại sư huynh, đây chắc chắn sẽ là điểm yếu của hai anh em họ...
Lan nhi thì hắn có thể bớt lo lắng, nhưng vẫn không muốn nàng rơi vào vòng xoáy nguy hiểm. Bao năm hành tẩu trên giang hồ, đến khi gặp được hắn là nơi dựa dẫm sau này rồi, hắn không muốn nàng phải chịu thêm một chút cực nhọc nào nữa...
Về phía Đường Thần cũng không khác gì. Hắn lo lắng cho Xuân Hiểu còn hơn cả việc tranh quyền đoạt binh trên triều chính nữa. Nàng chỉ là một nữ tử yếu ớt, lại không có võ công, sau này hắn lại càng phải dốc sức bảo vệ nàng. Nếu nàng bị đả thương dù chỉ là một sợi tóc, e là hắn sẽ không yên cho đến khi phanh thây được kẻ làm tổn thương nàng...
Gặp được nàng chính là niềm hạnh phúc lớn của ta, Hiểu Hiểu à!
Đường Thần gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại kia, nặng nề chìm vào giấc ngủ cùng nàng.
Một trận chiến ác liệt khác sắp nổ ra, mà người sẽ làm thay đổi cục diện này chỉ có một.
Số mệnh sắp đặt cho hai vợ chồng có thể bên nhau, nhưng chưa chắc đã để họ bên nhau trọn đời.
Cái kết viên mãn ấy, không phải ai cũng có.
Không hẹn mà gặp, không hẹn mà quen.
Gặp rồi mà lạ, quen rồi mà quên.
Tương tư một mối sầu não ruột.
Mai này mong người trọn kiếp bình an.
___Hết Chương VIII___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro