Chương 17
Sau khi đưa ra quyết định này, năm đó Hướng Tường thu dọn đồ đạc rời khỏi thành phố này, cô thuê nhà ở một thành phố xa lạ, bắt đầu cuộc sống một mình.
Cô chưa bao giờ thực sự tiếp xúc với xã hội, năm năm trước đó cô luôn làm một số công việc lặt vặt, mấy tháng đầu vô cùng khó khăn.
Nhưng nó cũng giúp cô thỉnh thoảng nghỉ lấy hơi vào ban đêm.
Nhờ hưởng lợi từ thời đại internet phát triển, công việc sau đó của cô thuận buồm xuôi gió.
Thời gian cũng dần dần xóa nhòa đôi chút đau thương.
Cũng giống như trước đây, từ việc họ không thể chấp nhận Quý Lâm Trạch bị bệnh, cho đến cuối cùng vẫn chấp nhận tất cả các biến chứng của cậu.
Cô không còn hận cậu nữa.
Cũng không rơi thêm một giọt nước mắt nào vì cậu.
Cô có thêm vài người bạn mới, cùng họ ăn chơi, say xỉn và phóng túng hằng đêm.
Không thể phủ nhận, có rượu kèm theo, một số đêm trôi qua dễ chịu hơn.
Nhưng mỗi khi thoát khỏi những cảnh vui chơi ồn ào, đón gió nhìn con phố xa hoa trụy lạc, cô vẫn có chút hoảng hốt.
Cô sẽ nhớ đến cậu.
Cậu không thích uống rượu hay hút thuốc, cũng yêu cầu cô như vậy.
Khi còn học đại học, trong những buổi tiệc của các bộ môn, mọi người hò nhau uống rượu, chỉ có cô không động đến một giọt nào. Khi người khác hỏi lý do, cô cười nói: "Vì bạn trai quản chặt."
Rõ ràng khi nghĩ lại, nụ cười và ánh mắt của mọi người vẫn rất rõ ràng, nhưng tại sao, điều này lại là chuyện của mười năm trước.
Sau khi trở về nhà, cô tắm rửa sạch sẽ và chăm sóc da kỹ lưỡng.
Cô soi gương nhiều lần, xác nhận rằng mình trông không hề liên quan đến từ uống rượu say xỉn, cô mới cảm thấy yên tâm.
Cô không còn hận cậu nữa.
Cũng không rơi thêm giọt nước mắt nào vì cậu.
Nhưng cô thường nghĩ về cậu.
Cô rất nhớ cậu.
Vì vậy ít nhất cô không thể làm những điều mà cậu không thích.
Như thế khi gặp lại, cậu có thể bớt càu nhàu cô lại.
Ngày hôm đó, Hướng Tường cai rượu.
Sau đó, cô giao công việc ở văn phòng cho bạn bè và bắt đầu hành trình đi du lịch tìm cảm hứng chụp ảnh.
Cô đã lang thang ở nước ngoài nửa năm, từ Thổ Nhĩ Kỳ đến Gruzia, từ Nga đến Ai Cập, từ Vatican đến Monaco...
Cô chụp lại cảnh quan kỳ diệu của địa hình Karst từ khinh khí cầu, cầu nguyện trong nhà thờ Holy Trinity, dạo bước bên bờ sông Moskva, và điều đáng nhắc đến là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy một con tàu vũ trụ – một chiếc tàu đã từng bay qua không gian nhưng giờ đã nghỉ hưu.
Đi qua nhiều nơi, điểm dừng cuối cùng trong chuyến hành trình ấy là Iceland.
Nơi đó có một nét đặc trưng mà ai ai cũng biết, truyền thuyết nói rằng ai nhìn thấy cực quang sẽ có được hạnh phúc.
Cô đăng ký một tour du lịch, lên thuyền từ cảng ở Reykjavik để đến địa điểm tốt nhất để ngắm cực quang, trời lạnh cóng, nhưng cuối cùng cô cũng nhìn thấy dải cực quang rực rỡ.
Trong đoàn có nhiều cặp đôi, họ ôm hôn nhau trên boong tàu, ánh sáng rực rỡ trong mắt như đang nói: "Chúng ta sẽ hạnh phúc."
Còn cô thì sao?
Hướng Tường nhớ rất rõ, cô không cười nổi, cũng không cảm thấy cực quang ấn tượng đến mức nào.
Cô cảm thấy nó giống như một sự chỉ dẫn.
Bầu trời chìm xuống, gần như với tay là chạm tới, cực quang dài và mảnh như vệt khói trắng khi máy bay bay qua, tỏa ra màu xanh lục huỳnh quang, từng chấm sáng nhỏ rơi rải rác xuống mảnh đất này, tách biệt với sự ồn ào náo nhiệt của ban ngày, cũng khác hẳn sự tĩnh lặng u tối của ban đêm.
Ánh sáng ấy là một sự chỉ dẫn.
Một năm sau, cô lang thang ở những thành phố gần biên giới Trung Quốc. Có lẽ vì đều là người Trung Quốc nên cô làm quen được với vài người. Có người là dân du lịch bụi, có người đến đây để tìm cảm hứng giống cô, cũng có người chán ngán cuộc sống đến đây để sống buông thả.
Họ khác hẳn phần lớn những người mà Hướng Tường từng tiếp xúc.
Trong số đó có một người tên Chu Quân, là một nhà báo nổi tiếng, cũng là người cô có thể nói chuyện nhiều nhất.
Có một buổi tối, cô mơ thấy Quý Lâm Trạch nói với cô: "Anh cho phép em thay lòng, đi đi, Tường Tường, làm quen với anh ta đi."
Khi thức dậy, Hướng Tường hẹn Chu Quân đi tới điểm tham quan tiếp theo.
Bọn họ đứng dưới cây ngân hạnh ở thôn Ngân Hạnh - Đằng Xung, nhìn lá cây bay lả tả, mặt đất phủ một màu vàng óng ánh.
Chu Quân nói rất nhiều.
Anh ấy nói anh ấy đến đây du lịch tìm cảm hứng ở dân gian, tìm linh cảm.
Anh ấy biết cô, thậm chí đã theo dõi Weibo của cô từ lâu rồi.
Anh ấy nói cô rất ít khi đăng bài trên Weibo nhưng lần nào cô đăng ảnh cũng khiến người ta chấn động.
Anh ấy nói có thể cảm nhận được cô là người thế nào thông qua bức ảnh.
Chu Quân nói: "Cô và ảnh có cảm giác rất tương đồng, lạnh lùng nhưng rất có cá tính."
Hướng Tường giơ tay ra đỡ một chiếc lá ngân hạnh, trả lời: "Tôi không phải người như thế, anh đoán sai rồi."
Chu Quân cảm thấy cô đang nói chuyện hài hước mà mặt vẫn tỉnh bơ.
Anh ấy cảm thấy Hướng Tường là kiểu người nghiêm túc nhưng thỉnh thoảng lại nói ra lời rất hài hước.
Chu Quân cười nói: "Thế cô là người thế nào?"
Lúc này, bỗng nhiên Hướng Tường hiểu ra sẽ không có ai giống Quý Lâm Trạch nũa.
Cô không lần làm quen với người mới, cũng không cần người khác hiểu mình.
Vì thế Hướng Tường bình tĩnh nói: "Tôi rất thích cười, trước kia tôi luôn cười với bạn trai tôi, tôi cũng không phải người có cá tính, anh ấy luôn bảo tôi ngốc, nhưng thật ra từ nhỏ đến lớn thành tích học tập của tôi không hề kém cạnh anh ấy, cá tính mạnh bạo nhất có lẽ là đối đầu với anh ấy, chọc tức anh ấy."
Nụ cười của Chu Quân hơi khựng lại.
Anh ấy và Hướng Tường mới biết nhau một tuần, họ trò chuyện rất nhiều, chỉ không nói về tình cảm.
Anh ấy từng thăm dò nhưng Hướng Tường ngậm chặt miệng không nói gì cả.
Anh ấy tưởng cô độc thân.
Anh ấy nghĩ một lúc, trong lòng không buồn lắm, có lúc duyên phận chỉ thiếu một tí xíu thế thôi.
Anh ấy lại cười, hỏi Hướng Tường: "Không nhìn ra nha, thế hai người định bao giờ kết hôn?"
Hướng Tường cầm cuống lá, vân vê xoay tròn nó.
Cô im lặng rất lâu, cuối cùng thành thật nói: "Anh ấy qua đời rồi."
Gió thu thổi qua, cây ngân hạnh cao vút xào xạc, giọng của Hướng Tường còn lạnh hơn cả trời thu.
Cô nói: "Ở quê tôi cũng có cây ngân hạnh, trước đây không để ý, đến đây mới nhận ra, phong cảnh quê nhà đẹp hơn nơi này nhiều."
Chu Quân nói: "Chắc hẳn anh ấy rất tốt."
Hướng Tường nhìn anh ấy, ánh mắt lướt qua từng đường nét khuôn mặt của anh ấy, nói: "Trông anh có nét giống anh ấy."
Chu Quân hiểu ra. Anh ấy nhìn Hướng Tường mỉm cười, ánh mắt rất dịu dàng.
Sau đó, họ chuẩn bị đến điểm tiếp theo, mỗi người một hướng, một người lên bắc, một người xuống nam, chỉ nói lời tạm biệt đơn giản.
Trên tàu hỏa, Hướng Tường ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, lấy điện thoại ra xóa liên lạc của Chu Quân.
Cô gửi tin nhắn cho Quý Lâm Trạch: [Anh thấy chưa, chia tay phải nói lời tạm biệt.]
Gửi xong, Hướng Tường bắt đầu xem lại những tin nhắn cũ mình gửi cho cậu.
Cô từng nói ngồi khinh khí cầu một mình không thoải mái chút nào, nếu có anh ở đó thì tốt biết mấy.
Cô nói nhà thờ không có lễ cầu nguyện riêng, nhưng cô vẫn cầu nguyện cho cậu.
Cô nói cô không hiểu nhiều về máy bay, nhưng chắc chắn cậu biết, chiếc máy bay này ở Moscow thật sự rất đặc biệt sao?
Xem đến đây, Hướng Tường lại gửi thêm một tin nhắn: [Em đã thử rồi, em không làm được, lúc đó em chỉ muốn cùng anh ngắm cây ngân hạnh.]
Cậu sẽ không trả lời cô.
Đầu dây bên kia trầm lặng như buổi sáng hôm đó.
Nhưng Hướng Tường vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, sau đó tắt điện thoại, định ngủ một lát.
Trên tàu có đủ loại âm thanh, khi thì tiếng trẻ con khóc, lúc lại là tiếng ho của một người đàn ông lớn tuổi, hoặc tiếng mời gọi mua đồ ăn vặt và nước uống của nhân viên tàu.
Cô nhớ lần đầu tiên cô và Quý Lâm Trạch đi tàu hỏa đến Bắc Thành học đại học, cô bị những âm thanh đó làm ù cả tai, nhiều lần muốn quay sang mắng những người đó.
Có lẽ cậu cảm nhận được sự bực tức của cô, cậu ôm cô vào lòng, kéo đầu cô tựa vào ngực mình, vỗ nhẹ, nói: "Hay là anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé."
Cô nói: "Anh bị khùng à?"
"Anh chỉ sợ em phát nổ thôi. Nhìn em xem, phồng lên như quả bóng rồi kìa."
"Được thôi, vậy anh kể về người phụ nữ và mười người đàn ông của cô ấy đi."
"..." Cậu giở trò xấu, véo nhẹ eo cô, ghé tai nói: "Tối đến khách sạn anh kể cho em nghe."
Cô bật cười.
Cô nói rằng sẽ không bao giờ đi tàu hỏa nữa, thật ồn ào.
Cậu nói, vậy thì sau này chúng ta không đi nữa.
Chắc chắn cậu không thể ngờ rằng đến hôm nay, cô chỉ có thể ngủ ngon trên những chuyến tàu đông đúc ồn ào.
Trước khi chìm vào giấc ngủ mơ màng, Hướng Tường nghĩ, cô nhất định phải nhớ chuyện này, để khi gặp lại cậu, cô sẽ kể cho cậu nghe.
Năm 2020, khi tiếng chuông điểm không giờ vang lên, Hướng Tường bước vào tuổi ba mươi.
Bạn bè tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, chiếc bánh kem cao tận mười hai tầng, rượu champagne được rót từ trên cao, tràn xuống từng ly, sự nhiệt tình của mọi người khiến màn đêm không còn tĩnh mịch.
Nhưng giữa ánh sáng lung linh hòa trong bữa tiệc linh đình, cô thấy cái bóng của chính mình.
Cô bình thản đến mức như thể không thuộc về ngày hôm nay.
Ly rượu này, miếng bánh này, khi bỏ vào miệng đều có cùng một hương vị.
Cô lại nhớ cậu.
Từ nhỏ, cuộc sống của Hướng Tường không hẳn là cơm ngon áo đẹp, nhưng cô cũng được lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ.
Khi đó, những đứa trẻ khác muốn có một chiếc bánh sinh nhật phải khóc lóc nài nỉ, nhưng trong khu xóm ấy, chỉ có cô mỗi năm đều có chiếc bánh sinh nhật lớn nhất, bố mẹ còn hát chúc mừng sinh nhật cô.
Sau này, có thêm một người nữa cùng mừng sinh nhật với cô.
Đó là Quý Lâm Trạch.
Khi còn nhỏ, cậu làm không ít trò quậy phá.
Cậu giả vờ quên sinh nhật của cô, giả vờ cố tình thổi nến sinh nhật của cô trước cô, luôn mỉa mai rằng cô lại già thêm một tuổi.
Về sau, không biết từ khi nào cậu đã thu mình lại, không còn chơi những trò nghịch ngợm đó nữa, mà nghiêm túc tổ chức sinh nhật cho cô mỗi năm.
Cậu tặng cô rất nhiều thứ: son môi, quả cầu pha lê, vòng tay, khăn quàng cổ...
Nhưng những món đồ đó, sau một thời gian quý trọng rồi cũng bị lãng quên. Giờ muốn tìm lại, biết đi đâu mà tìm?
Sau khi cậu mắc bệnh, cô không còn thích tổ chức sinh nhật nữa, cũng chưa từng tổ chức lại.
Trước đây bạn bè có hỏi, Hướng Tường chỉ trả lời qua loa.
Cô cũng không hiểu tại sao năm nay lại muốn tổ chức sinh nhật.
Có phải là để xem bản thân liệu có vui vẻ không?
Nếu là vậy, cô biết mình đã thất bại.
Về sau, có một năm, bạn bè lại muốn tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng Hướng Tường từ chối.
Cô không muốn làm mấy việc rườm rà, không có ý nghĩa đó nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, giống như buổi sáng hôm ấy.
Mùa xuân năm 2022, đây là năm thứ năm kể từ khi Quý Lâm Trạch qua đời.
Hướng Tường chẳng nhận ra, cho đến đầu năm, khi một dự án hợp tác được ký kết và đối phương nói ba tháng sau sẽ chuyển khoản.
Cô mở tài khoản ngân hàng xem số dư, chợt nhận ra cuối cùng mình đã thực hiện được lời hứa với cậu.
Cô không phải bôn ba khắp nơi nữa, cũng không còn những giấc mơ dai dẳng liên miên.
Cảm giác mọi thứ rồi sẽ đến hồi kết thật là tốt.
Tháng tư, cô trở về từ Thái Lan, nhận được khoản tiền khi đang trên xe buýt.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, cô nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Thậm chí ngay cả cơn mưa bên ngoài cũng trở nên vui tai vui mắt.
Cô vội vã kể cho Quý Lâm Trạch nghe tin này.
Cậu sẽ không trả lời.
Cô biết điều đó.
Nhưng không sao, bao nhiêu năm qua, những điều cô muốn nói, những khúc mắc, đau đớn trong lòng, cô có thể hỏi cậu trực tiếp sớm thôi.
Trên chiếc xe buýt đông đúc và ồn ào, cô nghĩ rằng, khi gặp lại cậu, cô nhất định sẽ chạy thật nhanh lao vào vòng tay cậu như trước đây.
Cô sẽ ôm chặt lấy cậu.
Sau đó, sau đó... ừm... cô sẽ tỏ ra dữ dằn với cậu một chút.
Dù sao thì họ cũng sẽ như trước đây, cãi nhau vài câu, rồi nhanh chóng lại dựa vào nhau mà thôi.
Hướng Tường dần hưng phấn hơn, nhưng khi xe buýt đến trạm và cô nhìn thấy Chu Tuệ, cô bình tĩnh trở lại, như thể trở về khoảnh khắc bắt đầu cách đây năm năm.
Trong nhà đã có nhiều đồ đạc hỏng hóc, nhưng không ai nói gì với cô.
Họ như không theo kịp thời đại này.
Từng ánh mắt, từng câu nói của họ đều chiều theo ý cô.
Người phụ nữ nhà bên lại bắt đầu la hét ầm ĩ.
Cô cầm theo con dao lớn bước qua, nói vài câu hù dọa.
Nhưng Chu Tuệ vẫn chỉ nhẫn nhịn lùi bước.
Hướng Tường không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình lúc đó.
Lần đầu tiên cô có suy nghĩ dao động.
Nhưng cô vẫn nói ra quyết định của mình.
Nhìn xoáy vào bóng lưng của Chu Tuệ, Hướng Tường nói: "Mẹ, lần này con về là định đổi nhà cho ba mẹ."
Ngay khi câu nói vừa dứt, căn phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng nước sôi lăn tăn trong bếp.
Ngoài trời, cơn mưa nặng hạt hơn, bầu trời trĩu nặng đến nghẹt thở.
Chu Tuệ dừng bước.
Một lúc lâu sau, bà như bừng tỉnh, không hiểu sao đôi tay lại run rẩy. Để che giấu sự run rẩy này, Chu Tuệ vội vã kéo tạp dề lau tay, rồi bước nhanh vào bếp tiếp tục làm việc.
Thức ăn bốc hơi lên, Chu Tuệ cất giọng cao, cười nói: "Con nói linh tinh gì vậy, đổi nhà làm gì, ở đây tốt rồi. Mấy năm nay sức khỏe bố con không tốt, không kiếm nhiều như trước, nhưng bố mẹ vẫn tiết kiệm được gần một triệu, tiền nợ mua căn nhà này cũng đã trả hết. Giờ chỉ còn lo dưỡng già thôi. Sau này con cũng không ở chung với bố mẹ, đừng phí tiền vào chuyện này."
Khi nói những lời đó, bà vẫn chỉ chừa cho Hứớng Tường bóng lưng.
Hướng Tường đứng trong phòng khách nhìn bà mà không nói gì.
Hôm nay Chu Tuệ mặc chiếc áo len mỏng dài tay màu xanh thẫm ôm sát người, phối với chiếc quần dài đen đơn giản.
Hình như Chu Tuệ có rất nhiều chiếc quần tương tự như thế này.
Hướng Tường nhớ hồi cô học tiểu học, có một lần giáo viên yêu cầu họ về nhà giúp bố mẹ làm việc nhà rồi viết cảm nhận.
Cô đã suy nghĩ rất lâu, nhìn quanh nhà, nơi nào cũng gọn gàng sạch sẽ như mới, không biết bắt tay bắt đầu từ đâu, cho đến khi thấy những bộ quần áo phơi trên ban công.
Đó là lần đầu tiên cô giúp mẹ thu quần áo rồi vụng về gấp chúng lại.
Hồi đó, quần của mẹ cao hơn cả người cô.
Vì vậy, cô không thích gấp quần, vẫn thấy thoải mái hơn khi gấp những bộ váy xinh đẹp.
Đẹp.
Đúng vậy, ngày xưa mẹ cô rất đẹp.
Không biết từ khi nào, cô luôn mặc định trong lòng rằng Chu Tuệ chỉ mới ba mươi mấy tuổi, mua sắm quần áo cũng nên chọn những bộ sáng màu, hợp thời trang.
Dù trong những năm gần đây, khi Chu Tuệ mua sắm online và hỏi cô xem bộ nào đẹp, cô luôn cảm thấy bà chọn đồ già hơn tuổi.
Chu Tuệ thì bảo bà đã lớn tuổi rồi nên thích kiểu này.
Cô không đồng ý.
Hôm nay nhìn lại.
Hình như, bà đã già thật rồi.
Mái tóc đen giờ cũng đã điểm bạc, khóe mắt có nếp nhăn không thể xóa đi.
Hơn nữa, bà rất gầy, hồi nhỏ cô chỉ cảm thấy mẹ cao lớn mang lại sự an toàn, giờ nhìn lại, chỉ thấy bà yếu ớt mong manh.
Cô không liên lạc với bố mẹ của Quý Lâm Trạch trong mấy năm qua.
Trong năm đầu tiên, cô còn biết tình hình của họ, hồi đó cô bị bệnh nặng, họ cũng đến thăm cô, nhưng khi cô quyết định đi du lịch chụp ảnh, họ đã không đến nữa.
Sau đó, họ đã đổi số điện thoại, rời khỏi ngôi nhà cũ đó để chuyển đến nơi khác.
Trong năm đầu tiên, Khương Hoài Minh từng lén nói riêng với họ về tình hình của Lâm Như Mai, đau lòng không thôi.
Cả đời bà ấy đã tiễn đưa hai người quan trọng, con cái là mạch máu của người mẹ, ngày nào bà ấy cũng khóc, không ngủ được, người thì ngơ ngác, có lúc không tỉnh táo.
Nếu cô ra đi, liệu bố mẹ cô có giống như cô Tiểu Lâm không?
Hướng Tường không dám nghĩ thêm, cô trở về phòng mình.
Cô dựa vào cánh cửa, từ từ nhắm mắt lại.
Giống như những đêm khuya xưng tội thuở trước, cô thầm thì xin lỗi.
Bên ngoài, Chu Tuệ nghe thấy tiếng cửa đóng lại, nước mắt không thể kìm nén được nữa.
Lúc ấy, ngoài cửa có tiếng động, chồng của bà trở về nhà.
Ông Hướng biết hôm nay Hướng Tường sẽ về nên nhanh chóng làm xong việc để trở về.
Ông mở cửa, cười gọi: "Tường Tường? Tường Tường? Bố về rồi đây! Bố mua sữa socola cho con này!"
Chu Tuệ nuốt nước mắt chua xót xuống, cấu tay mình thật mạnh để kìm nén cảm xúc lại.
Bà quay lại cười mắng chồng: "Tường Tường mới về, mệt nên đi nghỉ rồi, ông đừng gọi."
Ông Hướng gật đầu: "Vậy để tôi xe m hôm nay bà đã làm gì ngon nha! Tôi đoán toàn món Tường Tường thích, nhưng chắc chắn Tường Tường thích sữa tôi mua nhất!"
"Vâng vâng vâng, con gái luôn thích món ông chọn."
Cứ tưởng có thể kiểm soát tốt, nhưng câu nói vừa dứt, Chu Tuệ bỗng nhiên bật khóc.
Bà liên tục lau nước mắt, cố gắng kiềm chế, nhưng nỗi đau tỏa ra từ từng tế bào của bà, khiến ông Hướng ngơ ngác.
Chu Tuệ xua tay, nói: "Tôi không sao... Tôi không sao... Tôi..."
Âm cuối bị chặn lại trong tiếng khóc nghẹn ngào.
Ông Hướng đỡ bà, "Rốt cucộ bà... làm sao thế?"
Chu Tuệ nắm chặt cánh tay ông, khó khăn hỏi: "Nếu, nếu Tường Tường... nếu..."
Bà chưa từng đề cập đến chuyện này với chồng.
Một lần, bà thấy Hướng Tường liên tục nhắn tin với ai đó trên điện thoại, do dự mãi, trong lúc con gái tắm, bà đã kiểm tra điện thoại của cô.
Bà thấy tin nhắn Hướng Tường gửi cho Quý Lâm Trạch.
Trước đó là nỗi đau khổ nói mãi không hết của con gái, câu cuối cùng là quyết định của cô.
Bà mất ngủ hơn nửa tháng, không dám nói, không dám hỏi.
Sau đó, họ cố gắng dùng một số mánh khóe để Hướng Tường cảm nhận được sự ỷ lại của họ vào cô.
Bây giờ cũng vậy.
Hướng Tường sống lang thang bên ngoài quanh năm, vợ chồng họ rất ủng hộ. Họ chỉ mong con gái đi ngắm nhìn khắp nơi rồi dần dần vượt qua nỗi đau mất Quý Lâm Trạch, có khi cô còn gặp được tình yêu mới.
Hướng Tường không thường xuyên về nhà, mỗi năm chỉ về một lần.
Dần dần, họ nhận ra quy luật.
Cô chỉ về vào mỗi mùa xuân, ở lại khoảng hai tháng, đến cuối xuân lại đi.
Cô về nhà không nói nhiều, chỉ xem ti vi cùng mẹ, ăn bữa cơm thật chậm rãi với bố.
Họ hỏi gì cô cũng trả lời.
Họ chưa từng nhắc đến Quý Lâm Trạch, cô cũng chưa bao giờ chủ động nhắc đến cậu.
Thậm chí, trong năm năm này, cô chưa từng đi viếng mộ Quý Lâm Trạch.
Năm đầu tiên sau khi Lâm Trạch qua đời, Chu Tuệ đã ám chỉ, hỏi cô có muốn về quê không.
Biểu cảm của Hướng Tường rất bình thản, cô nói: "Con sẽ không về nữa."
Bà nghĩ rằng con gái đang cố gắng cứu vớt bản thân, cho đến khi thấy cô gửi tin nhắn cho Quý Lâm Trạch.
Năm nay, Hướng Tường có vẻ rất khác thường, cô nói nhiều hơn, thậm chí không giấu giếm hỏi bà, nếu cô không còn nữa, liệu họ có thể sống cuộc sống của riêng mình không?
Chu Tuệ không kịp nói ra sự việc tàn khốc đó, nhưng dường như chồng bà đã đoán ra.
Ông bình tĩnh hơn những gì bà dự đoán, chỉ là đôi mắt dần đỏ lên.
Ông ôm lấy Chu Tuệ, nhẹ nhàng an ủi bà.
Ông nói: "Tường Tường rất đau khổ, tôi tôn trọng con bé."
Ông vừa nói xong, Chu Tuệ gần như không đứng vững, suýt quỳ xuống đất, nức nở không ngừng.
Bữa tối hôm đó cực kỳ im lặng.
Hướng Tường nói lại về những chỗ cần sửa chữa trong nhà, còn nói cô đã tìm được nhà, ngày mai sẽ dẫn họ đi xem và thanh toán.
Chu Tuệ không nói gì.
Ông Hướng gật đầu, nói rằng sẽ nghe theo con gái.
Lần này Hướng Tường ở nhà lâu như mọi khi, từ tháng Tư đến tháng Năm, từ những cơn mưa bụi mờ mịt đến những ngày xuân nắng ấm, ánh sáng ngày càng rực rỡ.
Gần đến ngày giỗ của Quý Lâm Trạch.
Hướng Tường chưa bao giờ đi viếng mộ, bỗng nhiên vào ngày này nói cô muốn đi thăm cậu.
Khi cô nói điều đó, cô và Chu Tuệ đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi.
Cô chọn bộ phim truyền hình yêu thích nhất của mình - "Đại Minh cung từ".
Bắt đầu câu chuyện luôn mang lại cảm giác chỉ với một ánh mắt, có thể say đến ngàn năm, làm lòng người rung động.
Cô cũng thích xem mất tập đầu nhất.
Chu Tuệ cười hỏi cô: "Tối nay con muốn ăn gì? Mẹ sẽ làm chờ con về."
Hướng Tường nói: "Con sẽ không về đâu, mẹ đừng chờ con."
Chu Tuệ nói được.
Hướng Tường trở về phòng thu dọn đồ đạc, Chu Tuệ đứng ở cửa phòng nhìn cô.
Cô không mang theo nhiều đồ lắm, chỉ trong vòng ba phút đã dọn xong.
Hướng Tường nhìn căn phòng, nhìn Chu Tuệ rồi nói: "Con đi đây."
Chu Tuệ xoa mặt cô, nói: "Ừ, đi đường cẩn thận, vui vẻ lên nhé."
Hướng Tường mỉm cười: "Vâng."
Khi cô đến cửa, Chu Tuệ bỗng gọi cô lại.
Bà nói: "Dạo trước mẹ tình cờ gặp vợ chồng Như Mai, có một chuyện con nên biết. Trước khi Lâm Trạch đi, thằng bé đã để lại cho họ một lá thư, trong thư nói rằng họ hãy đốt tất cả đồ của thằng bé, còn nhắc đến con, thằng bé bảo họ đổi số điện thoại, không được liên lạc với con nữa nên con mới không tìm thấy họ. Họ nhờ mẹ nói với con, bây giờ họ rất ổn, bảo con đừng lo lắng."
Hướng Tường không có phản ứng gì nhiều, cô nhẹ nhàng nói: "Con biết rồi."
Cô nói: "Mẹ, tạm biệt."
Chu Tuệ nhắm mắt lại, cúi đầu giả vờ chỉnh sửa những chậu hoa giả bên cạnh, nói: "Đi đi, đi sớm về sớm."
Hướng Tường nhìn bà thêm một lát, mỉm cười, sau đó quyết tâm rời khỏi đây.
Trời nắng đẹp, ánh nắng ấm áp dịu dàng.
Hướng Tường không hề vội vã, thậm chí cô còn ngồi xe buýt về quê.
Hầu hết các cuối tuần hồi cấp ba, cô đều ở lại Hồng Phong Uyển, nhưng có một vài tối thứ sáu cô và cậu ngồi xe buýt về quê.
Mùa hè, mặt trời lặn rất muộn, trên đường đi có thể nhìn thấy cảnh hoàng hôn, trên chiếc xe buýt lắc lư, cậu đứng sau cô ôm chặt lấy cô.
Mùa đông, trời tối rất nhanh, trong xe yên tĩnh, họ ngồi cạnh nhau, không nói gì, nhưng bàn tay bên dưới nắm chặt lấy nhau.
Đã năm năm trôi qua, khi Hướng Tường hồi tưởng lại những cảnh sắc đó, cô nghĩ: "Năm năm rồi, em vẫn không quên."
Không quên gì hết.
Sau khi xe đến bến, Hướng Tường đi bộ khoảng nửa tiếng mới đến được lối vào con đường nhỏ.
Từ xa, cô đã thấy những cây ngân hạnh xanh mướt đang đung đưa trong gió.
Gió mang mùi hương của góc nhỏ đó đến trước mặt cô.
Không còn mùi hương phức tạp của nhiều năm trước, lúc này như trở về mùa xuân trong trẻo, không khí tràn ngập hương hoa và hương cỏ non.
Lúc đó, họ tưởng rằng chỉ cần với tay ra là có thể giữ lại mùa xuân này.
Cô đi qua con đường nhỏ, đi qua những cây ngân hạnh, rừng trúc, cuối cùng trở về nhà mình.
Cứ cách vài tháng, Chu Tuệ lại đến dọn dẹp nơi đây, nó vẫn sạch sẽ như ban đầu.
Cô đứng trước bàn học trong phòng, nhìn về nhà cậu.
Nhìn một lúc, Hướng Tường ngồi xuống, lấy một tờ giấy A4 ra khỏi ngăn kéo bàn.
Ngoài cửa, gió xuân ấm áp, bầu trời xanh thẳm và những chú chim đang vỗ cánh.
Cô suy nghĩ rất lâu xem nên viết thế nào.
Viết gì đây?
Viết cô hổ thẹn vì sự bất hiếu của mình? Hay viết về nỗi đau và sự tuyệt vọng của mình?
Dừng lại một lúc lâu, Hướng Tường viết câu đầu tiên: "Bố mẹ, đến tận bây giờ, con cảm thấy cuộc đời mình vừa trọn vẹn vừa hạnh phúc."
...
"Bố mẹ, đến tận bây giờ, con cảm thấy cuộc đời mình vừa trọn vẹn vừa hạnh phúc.
Con có mọi thứ mà hầu hết mọi người đều ghen tị, một gia đình hòa thuận, điều kiện kinh tế khá tốt, từ nhỏ đến lớn đều đứng hàng đầu, ngoại hình cũng khá ổn, có cả một tình yêu thuần khiết.
Con từng nghĩ mình có thể hạnh phúc như vậy mãi mãi, sau đó con cũng đã thử nỗ lực.
Nhưng con nhận ra rằng không phải tất cả mọi thứ trên thế giới này đều có thể đạt được kết quả tốt chỉ bằng nỗ lực.
Vào khoảnh khắc đó, con bỗng hiểu anh ấy.
Vì vậy, con không còn hận anh ấy nữa.
Con rất nhớ anh ấy.
Con đã nghĩ đến những quốc gia và thành phố không liên quan đến anh ấy thì con sẽ dần quên anh ấy.
Nhưng những khoảnh khắc tuyệt vời đó, con rất muốn anh ấy có thể ở bên con, đến nỗi khi nhớ lại thành phố đó, điều duy nhất con có thể nghĩ đến là sự tiếc nuối vì anh ấy không ở bên cạnh.
Năm nào cũng vậy.
Con tưởng rằng nếu con đặt ra một thời hạn, một mục tiêu cho bản thân, con sẽ từ từ thoát khỏi cảm xúc này như bác sĩ nói. Nhưng con phát hiện ra, khi càng gần anh ấy, con càng hạnh phúc, con biết mình lại thất bại.
Con khó có thể miêu tả những điều đã xảy ra kể từ khi anh ấy bị bệnh, như thể con đang chứng kiến mọi thứ nắm trong tay dần dần tuột mất, đó là cảm giác bất lực mà con chưa bao giờ có.
Khi mười bảy tuổi, con đã tưởng tượng tương lai của mình sẽ huy hoàng đến mức nào, nhưng đến giờ phút này, con bỗng rất nhớ những ngày tháng đó.
Con không muốn mấy chục năm sau đều sống trong nỗi nhớ, con muốn giữ lại sự trọn vẹn và hạnh phúc cho đến hôm nay.
Vì vậy, con đã đưa ra quyết định này.
Sau khi con chết, xin hãy đơn giản hóa mọi nghi thức.
Xin bố mẹ đừng quá đau thương.
Cũng xin bố mẹ giữ gìn sức khỏe, sống thoải mái đến già.
Tạm biệt, bố mẹ."
...
Đặt bút xuống, Hướng Tường dùng ống đựng bút bên cạnh để giữ tờ giấy lại.
Sau khi làm xong tất cả, cô lại ngẩng đầu nhìn sang sân nhà Lâm Trạch.
Gió thổi đến từ nơi xa, làm chiếc rèm đỏ thẫm trong phòng cậu tung bay, làm những chiếc lá to của cây ngọc lan rung rinh, mang theo hơi ấm chậm rãi trôi đến trước mặt cô.
Giống như trước kia.
Khi Hướng Tường cụp mắt muốn rời khỏi đây, đột nhiên cô nghe thấy tiếng xe ở sân bên cạnh.
Cô quay đầu nhìn sang.
Trong sân, một chiếc xe bán tải màu bạc dừng lại, Khương Hoài Minh mở cửa xe, sau đó hai người bước xuống, một phụ nữ và một thiếu niên.
Hướng Tường khựng lại.
Lời thoại của nhân vật trong bộ phim mới năm nay "Đại Minh cung từ" vang lên từ chiếc tivi màu 25 inch trong phòng bên cạnh.
"Ta chưa từng thấy một khuôn mặt sáng sủa thế này, lại thêm nụ cười nhẹ nhàng dần nở rộ trên gò má cương nghị. Cuối cùng, lần đầu tiên khát khao mơ hồ được thai nghén suốt mười bốn năm của ta cũng có một hình ảnh có thể nhìn thấy rõ ràng. Ta sững sờ, như thể đối diện là cả thế giới đàn ông sâu thẳm. Hắn là Tiết Thiệu, là phu quân đầu tiên của ta."
Hướng Tường nhìn quanh.
Cây ngọc lan đã nhỏ đi rất nhiều, chiếc rèm đỏ tung bay trở nên rực rỡ vô cùng, con đường xi măng đã biến thành đường đá...
Cô cúi đầu nhìn đôi tay mình, non nớt và nhỏ gầy.
Là trước đây.
Lâm Trạch...
Lâm Trạch!
Hướng Tường bỗng nhận ra, vội vàng chạy xuống cầu thang, đẩy cửa ra.
Những cây bóng nước non ở khắp sân mềm mại dễ thương, dọc lối đi là những bông cúc vạn thọ Pháp sắp hé nở, đưa mắt nhìn quanh, những bông hoa cải dầu vàng rực đang lấp đầy mùa xuân này.
Hướng Tường nhìn cây hồng trong sân nhà mình, những bông hoa trắng đang rung rinh trên cành, mùi hương thoang thoảng.
Mọi chuyện đã qua như chiếc kim đồng hồ quay ngược cực nhanh ở bên tai...
"Anh tên là gì thế?"
"Quý Lâm Trạch."
"Sau này anh ấy sẽ làm phi công, còn cháu làm nhiếp ảnh gia, bọn cháu sẽ kết hôn, sẽ mãi ở bên nhau."
"Anh nói mười năm sau chúng ta đang làm gì nhỉ?"
"Anh có đỏ mặt và tim đập rộn vì em không?"
"Bóng rổ và phụ nữ đều không thể nhường."
"Chúng ta không yêu sớm, chúng ta đếm từng phút từng giây, chờ đến mười tám tuổi để yêu nhau mà không ai có thể ngăn cản."
"Ôm anh nè, anh nhớ nhá, đây là lần đầu tiên chúng ta ôm nhau."
"Vậy em có muốn ở bên anh không?"
Mắt cô ướt đỏ, nước mắt chảy dài.
Cô lại nhìn về phía người đứng đó không xa.
Cô chậm rãi bước từng bước về phía cậu.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn, như những giọt nước mưa rơi xuống.
Nhưng cuối cùng cô cũng đã gặp lại cậu.
Cuối cùng cũng đã gặp lại cậu.
Họ nhìn cô, đều ngây ra, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Cho đến khi Hướng Tường bước đến trước mặt Quý Lâm Trạch, lao mạnh lòng cậu, mọi người như hiểu ra điều gì đó, dần nở nụ cười.
Hướng Tường áp sát vào cậu, cảm nhận hơi ấm dưới lớp áo mùa xuân mỏng manh, cảm nhận nhịp đập lâu ngày không nghe thấy của trái tim cậu.
Cô cố nén nước mắt, nhưng càng khóc dữ dội hơn.
Cô gọi tên cậu với giọng nghẹn ngào, đứt quãng.
"Quý Lâm Trạch... Quý Lâm Trạch..."
Thiếu niên nhẹ nhàng vỗ lưng cô, không đẩy cô ra, chỉ cười.
Sự dịu dàng này khiến Hướng Tường càng thêm hoảng hốt, cô sợ đây là một giấc mơ.
Cô ôm cậu chặt hơn, nhỏ nhẹ nói: "Quý Lâm Trạch, em thích anh, bây giờ chúng ta ở bên nhau luốn, đừng lãng phí giây phút nào."
Cô lẩm bẩm: "Em biết anh không hiểu, không sao, em sẽ từ từ giải thích cho anh nghe."
"Quý Lâm Trạch, anh nhất định sẽ thích em, anh đã nói, khi gặp em lần đầu tiên, anh đã thích em rồi."
"Lần này đừng đợi tám năm nữa, em chỉ muốn ngay bây giờ."
Cô nghĩ cậu sẽ không trả lời, nhưng cô nghe thấy cậu dịu dàng nói: "Được, Tường Tường, bây giờ chúng ta ở bên nhau luôn, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."
Tim Hướng Tường bỗng ngừng đập trong giây lát, cô không đào sâu vào việc này, chỉ nhắm mắt lại và mỉm cười.
Chim bay lượn, gió thổi qua rừng cây.
Khoảnh khắc này, mùa xuân dường như trở nên mờ nhạt.
Xa xa, khói bếp bốc lên, tiếng người xôn xao.
Câu chuyện trên màn hình vẫn tiếp tục diễn ra.
Sau một khoảng thời gian chia xa ngắn ngủi, cuối cùng Thái Bình cũng gặp lại Tiết Thiệu.
Cô không kìm nổi cảm xúc mà thốt lên: "Cuối cùng tôi cũng gặp được anh ấy! Mọi chuyện trước đây thật khó khăn, nhưng khoảnh khắc này đến thật dễ dàng. Lúc đó, cả hai chúng tôi đều ướt sũng trong nước lạnh, nhưng trái tim tôi lại tan chảy trong hơi ấm say mê nào đó. Lúc đó tôi đã nghĩ: Khoảnh khắc này có nghĩa là gì? Tỉnh dậy sau cơn mơ hay giấc mơ vừa mới bắt đầu? Bạn có hiểu không?"
...
"Cuối cùng ta cũng gặp được chàng ấy! Mọi chuyện trước đây thật khó khăn, nhưng khoảnh khắc này đến thật dễ dàng. Lúc đó, cả hai bọn ta đều ướt sũng trong nước lạnh, nhưng trái tim ta lại tan chảy trong hơi ấm say mê nào đó. Lúc đó ta đã nghĩ: Khoảnh khắc này có nghĩa là gì? Tỉnh dậy sau cơn mơ hay giấc mơ vừa mới bắt đầu? Bạn có hiểu không?"
Lời bộc bạch trên tivi kết thúc, đúng lúc trời tối lại, ánh hoàng hôn trải dài nghìn dặm, những tia nắng còn lại chiếu vào phòng khách, tạo thêm chút hiu quạnh.
Chu Tuệ vỗ chân chồng, đôi mắt đẫm lệ, mỉm cười nói: "Đến giờ đi đón Tường Tường về nhà rồi. Về nhà sẽ tốt hơn, về nhà... sẽ tốt hơn."
Ông Hướng cũng mỉm cười, cười xong lại cụp mắt xuống, đáp: "Vậy tôi sẽ mang cho Tường Tường chai sữa socola mà con bé thích nhất..."
- Hết truyện –
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro