Ngược
Ta đánh đổi tất thảy chỉ vì ánh mắt ấy có thể hướng về ta một khắc,
Ta âm thầm làm mọi thứ chỉ để người công nhận.
Ta bị người đời chửi rủa độc ác.
Cuối cùng chàng vẫn không để ý đến ta, trao ta cái nhìn lạnh lẽo như tuyết mùa đông. Có khi, tuyết cũng không lạnh bằng người.
Cuối cùng ta cũng chợt nhận ra ta là người dư thừa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro