Chương 9 Bạn Thân , Bạn Đời Hay Bạn Tình
Văn án : 5930 từ
Hương rời khỏi quán bar với một nụ cười đầy ẩn ý. Bước chân nàng nhẹ nhàng nhưng vững chãi, như thể nàng vừa hoàn thành một vở diễn tuyệt vời. Đôi mắt sáng lấp lánh trong ánh đèn đường mờ nhạt, phản chiếu niềm phấn khích khó che giấu.
“Đúng là ông trời đang tạo điều kiện giúp mình.” Hương lẩm bẩm, tiếng nói hòa lẫn trong tiếng gió. Nàng khẽ cười, môi cong lên một cách đầy quyến rũ.
Nàng bước chậm lại khi đến ngã tư, ngước nhìn đèn giao thông đang chuyển màu. Trong lòng Hương, mọi thứ dường như đang diễn ra đúng như nàng mong muốn. Gặp Phương ở đó đúng là không ngờ tới. Mọi hành động của cô đều có mục đích, từng bước dẫn dắt Phương vào một chiếc bẫy ngọt ngào mà chính Phương cũng chẳng hay biết.
Hương vuốt nhẹ mái tóc, tự nhủ rằng mình phải diễn thật xuất sắc trong vai người yêu say đắm. Nhưng bên trong, trái tim cô chỉ tràn ngập sự thích thú khi thấy Phương loay hoay trong mớ cảm xúc hỗn độn.
Bỗng điện thoại trong túi rung lên. Hương cầm lên xem, là tin nhắn từ cô gái nhỏ .
"Thế nào rồi? Gặp lại 'chị ấy' cảm giác của chị ra sao?"
Hương nhếch môi, gõ nhanh vài chữ:
"Một chút bất ngờ, không nghĩ cô ấy dám đến đây "
Hương nhét điện thoại lại vào túi, đèn giao thông chuyển xanh. Hương bước đi, ánh sáng hắt lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại mang nét gì đó đầy toan tính. Gió lạnh buốt lùa qua, nhưng tâm trí nàng thì bừng bừng nhiệt huyết.
Hương bước đi, lòng nhẹ bẫng như thể vừa hoàn thành một kế hoạch hoàn hảo. Nàng không quên ánh mắt của Phương khi nhìn thấy mình ở quán bar, một ánh mắt pha trộn giữa ngỡ ngàng và bất an. Đó là điều nàng mong đợi.
Nhớ lại ánh mắt bối rối và vẻ mặt ngỡ ngàng của Phương khi bắt gặp mình ở quán bar, Hương không thể nhịn được cười. “Chị vẫn chưa thoát khỏi tôi , Phương à,” nàng thì thầm, cảm giác như kẻ cầm cương trong một trò chơi mà nàng làm chủ.
Nhìn vào sự lưỡng lự ấy là biết cái tên Hương này in một dấu trong tim rồi, thậm chí có lẽ còn lan rộng hơn cả trước đây. Chính điều đó khiến trò chơi này càng thêm phần hấp dẫn. Hương không cần tình yêu, nàng chỉ cần chiến thắng , từ trên cao thấy cô ở dưới .
Ba ngày – khoảng thời gian quá ngắn để gọi là yêu, nhưng lại đủ dài để tạo ra những ký ức không thể xóa nhòa. Hai đêm say đắm bên nhau, từng hơi thở, từng nhịp đập hòa quyện, rồi đến đêm thứ ba – nơi tất cả tan vỡ trong một quyết định lạnh lùng.
“ Chị nghĩ mọi chuyện kết thúc rồi sao?” Hương mỉm cười, bước chân chậm rãi nhưng đầy tự tin. “ Chị chỉ mang thân xác rời đi thôi , nhưng trái tim chị vẫn nằm trong tay em mà . Chị sẽ không thoát khỏi em dễ dàng như vậy đâu. Đặc biệt là người nỗi tiếng như chị .”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, hơi thở phả ra làn khói trắng trong không khí lạnh. Phương đã đi, nhưng trong sâu thẳm, Hương biết cô vẫn còn bận tâm. Làm sao có thể quên được, khi những vết hằn trên da, những dấu vết của khao khát, vẫn còn rõ ràng như ngày hôm qua?
Hương chợt dừng lại, lấy điện thoại ra. Ngón tay lướt qua màn hình, mở cuộc trò chuyện cũ giữa nàng và cô. Tin nhắn cô vừa gởi đến .
“Chị xin lỗi. Chị thấy bức thư đó rồi , chị đáng lẽ không nên tới đây, gặp em và làm khó em . Chị mong ta có thể làm bạn . Được không ?”
Hương nhếch môi, một nụ cười lạnh lẽo thoáng qua. " Làm bạn , bạn tình sao ? Chị không hiểu tôi rồi, Phương. Tôi sẽ khiến chị phải quay mòng mòng trong thứ tình này . Không phải vì tôi yêu chị, mà vì chị không có quyền từ chối tôi."
Nàng gõ một dòng tin nhắn, nhưng rồi lại xóa đi, cất điện thoại vào túi. Chưa phải lúc. Phương vẫn nghĩ mình đang kiểm soát tình hình, nhưng không biết rằng mọi thứ đang nằm trong tay Hương.
Hương bước chậm rãi, mỗi bước chân như khắc sâu thêm quyết tâm trong lòng nàng. Cảnh vật xung quanh nhòe dần trong tầm mắt, chẳng có gì quan trọng hơn kế hoạch mà nàng đang ấp ủ. Những lời xin lỗi từ Phương chỉ khiến Hương thấy thú vị, như một con mồi tự chui đầu vào lưới.
Nàng nhớ lại ánh mắt Phương, cái cách cô nhìn nàng với sự dịu dàng đầy đau khổ. Đó là ánh mắt của một kẻ yêu thật lòng, một kẻ sẵn sàng đánh đổi tất cả để được gần người mình yêu. Nhưng đối với Hương, những điều đó chẳng qua chỉ là trò chơi.
"Chị không biết mình đã lạc vào tay ai đâu," Hương khẽ lẩm bẩm, một tia lạnh lẽo trong giọng nói.
_____________
Phía trước, quán cà phê , mùi hương quen thuộc hiện ra, vừa uống rượu thêm một ly cà phê cũng không sao . Hương bước vào, gọi một ly cà phê đen không đường – vị đắng gắt mà nàng yêu thích. Nàng ngồi xuống, ánh mắt trôi dạt qua đám đông, nhưng tâm trí lại lẩn khuất trong quá khứ.
Không gian quán cà phê buổi tối ấm cúng nhưng không quá yên tĩnh. Tiếng người nói chuyện rì rầm xen lẫn tiếng muỗng khuấy trong ly thủy tinh. Hương khẽ tựa lưng vào ghế, đôi mắt sắc sảo lướt qua từng gương mặt xa lạ, nhưng không ai trong số họ khiến nàng để tâm. Tâm trí nàng lạc vào vùng ký ức mơ hồ, nơi mùi hương quen thuộc ấy dường như từng xuất hiện – mùi của rượu vang pha lẫn hương cà phê, đậm đặc và ám ảnh.
Ly cà phê đen được đặt trước mặt, hơi nóng lan tỏa khiến nàng chậm rãi trở lại thực tại. Nàng nâng ly lên, hớp một ngụm nhỏ. Vị đắng gắt chạm vào đầu lưỡi như một cú thúc, kéo theo những hình ảnh trong tâm trí hiện lên rõ ràng hơn – hình bóng của một người đã từng bước vào cuộc đời nàng, để lại vết thương không lời, rồi biến mất như sương khói.
" Uống cà phê vào đêm khuya là không tốt!"
Hương nhếch môi cười khi đọc tin nhắn của Thy. Đôi mắt nàng thoáng hiện lên tia thích thú khi nghĩ đến sự ngoan ngoãn và mù quáng của cô gái nhỏ ấy. Nàng ngẩng đầu lên, ánh nhìn lướt qua lớp kính trong suốt của quán cà phê và dừng lại ở chiếc xe ga quen thuộc đang đậu phía trước.
Vẫn là Thy – ngốc nghếch nhưng trung thành.
Hương đặt ly cà phê xuống, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, gõ vài chữ đơn giản:
“Lại đây.”
Chỉ hai từ ngắn gọn, nhưng đủ để khiến Thy lập tức xuất hiện. Hương biết rõ điều đó.
Quả nhiên, chưa đầy một phút sau, cửa quán cà phê khẽ mở. Thy bước vào, dáng vẻ hơi bối rối nhưng ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Hương. Nàng mỉm cười, nụ cười đủ dịu dàng để khiến Thy không thể đoán được sự lạnh lẽo đằng sau đó.
"Chị không nhắn sớm," Thy trách nhẹ, nhưng giọng điệu lại đầy vui mừng. "Trời lạnh thế này mà chị ngồi một mình sao?"
Hương không trả lời ngay, chỉ khẽ nghiêng đầu, đôi mắt như đang đánh giá Thy từ đầu đến chân. "Ngồi đi," nàng nói, giọng trầm ấm nhưng mang chút gì đó xa cách.
Thy kéo ghế ngồi xuống, đôi tay vô thức nắm chặt để kiềm chế cảm xúc khi được gần Hương. Nhưng Hương không bận tâm. Với nàng, sự có mặt của Thy ở đây chỉ đơn giản là một phần trong kế hoạch mà nàng đã vạch ra từ trước.
Hương chống cằm, ánh mắt sắc sảo nhìn Thy đang ngồi đối diện. Nàng nghiêng đầu khẽ cười, đôi mắt như ánh lên tia trêu chọc:
"Em thích theo dõi chị lắm sao?"
Thy hơi khựng lại, nhưng rồi nhoẻn miệng cười, đôi má đỏ lên vì câu hỏi đột ngột. "Chị nói gì vậy? Em đâu có theo dõi, chỉ là... em muốn chắc rằng chị ổn thôi."
Hương nhướn mày, vẻ mặt nửa như tin, nửa như đang dò xét. "Ồ, vậy là em 'tình cờ' đậu xe trước quán cà phê chị ngồi, chỉ để xem chị có ổn không?"
Thy cắn môi, ánh mắt lảng tránh nhưng không giấu được sự ngại ngùng. "Chị biết mà, em chỉ lo cho chị thôi. Lỡ có chuyện gì thì sao..."
Hương cười khẩy, nhấp thêm một ngụm cà phê. "Em nhiệt tình thật đấy, Thy. Nhưng mà này..." Nàng nghiêng người về phía trước, giọng hạ thấp, như một lời thì thầm đầy mê hoặc. "Em không sợ mình đang đặt nhầm lòng tin à? Chị đâu có tốt như em nghĩ."
Thy nhìn thẳng vào mắt Hương, vẻ mặt kiên quyết dù giọng nói vẫn run run: "Em biết. Nhưng em không quan tâm. Miễn là giúp được chị, em không cần gì khác."
Hương bật cười, tiếng cười nhẹ nhưng mang theo chút lạnh lùng. "Thật ngốc nghếch," nàng lẩm bẩm, nhưng không thể phủ nhận rằng sự trung thành mù quáng ấy lại khiến nàng có cảm giác như đang nắm trong tay một quân cờ hoàn hảo.
Hương mỉm cười nhạt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. "Em thấy cô gái đó ra sao, Thy? Người mà Phương nói chị có chín phần giống ấy."
Thy hơi sững lại, ánh mắt dao động. Cô cúi xuống, như đang cố tìm từ ngữ phù hợp để trả lời. "Giống, nhưng... không đẹp bằng chị."
Hương nhếch môi, nụ cười như ánh dao lóe lên trong đêm. "Thật sao? Em nghĩ vậy à?"
Thy gật đầu chắc nịch, ánh mắt nhìn Hương đầy tin tưởng. "Thật. Dù chị có giống cô ấy bao nhiêu phần đi nữa, em vẫn thấy chị đẹp hơn. Không chỉ ngoại hình, mà còn cách chị cư xử, cách chị tự tin. Chị khác biệt."
Hương bật cười khẽ, tiếng cười như một lời khen lặng lẽ dành cho sự ngây ngô của Thy. Nàng dựa lưng vào ghế, đôi mắt nửa như suy tư, nửa như giễu cợt.
"Em đúng là dễ thương, Thy. Nhưng em có biết không? Đôi khi sự so sánh lại là thứ khiến người ta đau đớn nhất."
Thy ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập tràn thắc mắc. "Ý chị là sao?"
Hương lắc đầu, nhấp một ngụm cà phê. "Không có gì. Chỉ là đôi lúc, người ta chẳng cần đẹp hơn hay tốt hơn. Chỉ cần giống... thế là đủ để chiếm lấy trái tim của một kẻ ngốc."
Thy không đáp, ánh mắt nhìn Hương vừa thương cảm, vừa muốn an ủi. Nhưng Hương lại chỉ cười, nụ cười đầy bí ẩn và lạnh lùng.
Nàng rút điện thoại ra, lướt qua màn hình, dừng lại ở một tin nhắn đã đọc từ Phương. Hương nheo mắt nhìn dòng tin nhắn trên màn hình, nơi Phương đã viết: “Chị mong chúng ta có thể làm bạn. Được không?”
Hương búng nhẹ đầu ngón tay vào màn hình như thể xua đi một ý nghĩ vẩn vơ. Nàng quay sang Thy, nụ cười nhếch môi đầy ẩn ý. "Em thấy sao, Thy? Nếu là em, em có chấp nhận làm bạn với người vừa bỏ rơi mình không?"
Thy khựng lại, ánh mắt lấp lửng sự bối rối. "Chị... chị đang nói về chị Phương sao?"
Hương không trả lời ngay. Nàng dựa lưng vào ghế, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Thy, như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô gái trẻ. "Cô ấy nói muốn làm bạn. Nhưng em nghĩ xem, một người đã quay lưng đi vì người khác, liệu có tư cách làm bạn không?"
Thy cắn môi, bàn tay nhỏ siết chặt ly nước trước mặt. "Nếu là em... chắc em không đủ dũng cảm để từ chối. Vì em không muốn mất chị ấy hoàn toàn."
Hương bật cười, một tiếng cười thoảng qua như gió lùa qua khe cửa. "Ngây thơ quá, Thy ạ. Nhưng chị không phải em. Chị sẽ không từ chối, nhưng cũng không dễ dàng cho qua đâu."
"Ý chị là sao?" Thy ngơ ngác hỏi, ánh mắt đầy tò mò.
Hương nghiêng người, chống cằm nhìn Thy, đôi mắt lóe lên tia tinh quái. "Chị sẽ khiến cô ấy quay mòng mòng, Thy ạ. Làm bạn ư? Được thôi. Nhưng đó sẽ là một mối quan hệ mà cô ấy không bao giờ thoát ra được. Cô ấy sẽ nhận ra rằng, làm bạn với chị còn đau đớn hơn cả việc bị chị từ chối."
Thy nuốt khan, không biết nên nói gì. Cô chỉ biết nhìn Hương – người phụ nữ trước mặt cô, vừa xinh đẹp, vừa lạnh lùng, lại nguy hiểm như một lưỡi dao sắc bén.
Hương nhấc điện thoại lên, gõ nhanh một dòng tin nhắn đáp lại Phương:
“Được thôi. Nếu chị muốn làm bạn, em sẽ đồng ý. Nhưng nhớ nhé, làm bạn cũng cần sự chân thành.”
Tin nhắn được gửi đi. Hương ngả người ra sau, ánh mắt thoáng hiện vẻ hứng thú như thể nàng vừa bắt đầu một ván cờ mới. Phương, nếu chị nghĩ làm bạn là cách để trốn thoát, chị đã nhầm rồi.
"Bạn có nhiều nghĩa lắm Phương à , bạn tình, bạn đời, bạn thân. Biết sẽ là bạn, nhưng không biết rõ sẽ là bạn gì đâu. Có lẽ, chỉ có thời gian mới trả lời được."
______________
"Đi thôi, Thy. Chị thấy chỗ này cũng chẳng còn gì thú vị nữa." Hương đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhưng kiêu ngạo, như thể mọi chuyện xảy ra đều nằm trong sự tính toán của nàng.
Thy khẽ gật đầu, nhanh chóng đứng dậy theo. Dù biết bản thân chỉ là một quân cờ trong tay Hương, nhưng sự phục tùng dường như đã trở thành bản năng của cô gái trẻ mỗi khi đối diện với người phụ nữ này.
"Chị muốn đi đâu?" Thy hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn pha chút dè dặt.
Hương mỉm cười nhạt, ánh mắt lướt qua Thy trước khi hướng ra ngoài cửa kính. "Chúng ta đi dạo một chút. Không khí trong quán này làm chị ngột ngạt."
Thy vội vàng theo sau, mở cửa quán cho Hương bước ra. Ánh đèn đường rọi xuống làm sáng khuôn mặt sắc sảo của nàng, nhưng lại không đủ để che đi sự lạnh lùng ẩn sâu trong đôi mắt.
Hương bước chậm rãi, đôi giày cao gót gõ nhịp đều trên nền vỉa hè. Nàng không vội, bởi mọi thứ đều nằm trong kế hoạch. Cơn gió đêm thổi qua, mang theo chút lạnh lẽo, nhưng trong lòng Hương chỉ là sự thỏa mãn khi nghĩ về dòng tin nhắn vừa gửi đi cho Phương.
"Chị vẫn nghĩ về chị Phương sao?" Thy bất chợt lên tiếng, như thể không thể kiềm chế được sự tò mò.
Hương dừng lại, quay sang nhìn Thy. Đôi mắt nàng như ánh thép, sắc bén và khó đoán. "Sao em hỏi vậy? Em sợ chị còn tình cảm với cô ấy à?"
Thy hơi giật mình, lắc đầu ngay lập tức. "Không... không phải. Em chỉ..."
Hương bật cười, một tiếng cười khẽ nhưng lạnh lẽo. "Yên tâm đi, Thy. Chị không yêu cô ấy. Chị chỉ muốn cô ấy hiểu rằng, rời xa chị không bao giờ là chuyện dễ dàng. Và cô ấy có giá trị lợi dụng mà "
Thy không nói gì, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh Hương. Trong lòng cô trào dâng một cảm giác lạ lùng – vừa thương hại, vừa ngưỡng mộ, lại vừa đau lòng.
"Có lẽ một lúc nào đó chị Phương thực sự yêu chị." Thy nói, như một lời nhắc nhở không cần thiết.
Hương nhún vai, ném cho Thy một cái nhìn lạnh nhạt. "Yêu thì sao? Trên đời này, tình yêu chưa bao giờ là thứ chị quan tâm."
Nàng quay đi, bước chân tiếp tục đều đặn, nhưng giọng nói lạnh lùng của nàng vẫn vang lên trong không khí:
"Người yêu chị, rồi cũng sẽ phải chịu tổn thương. Vì chị chưa từng yêu ai ngoài bản thân mình."
Ra đến chiếc xe ga, Thy nhanh chóng mở cốp, lấy ra một chiếc áo khoác dày màu trắng ngà. Cô cẩn thận phủi nhẹ vài hạt bụi vô hình rồi tiến đến gần Hương.
"2h sáng rồi, lạnh lắm, Hương. Chị khoác áo vào đi," Thy nói, giọng dịu dàng, ánh mắt đầy quan tâm khi nhìn Hương.
Hương đứng im, không nhận ngay chiếc áo từ Thy. Thay vào đó, nàng nheo mắt nhìn Thy, đôi môi nhếch lên tạo thành một nụ cười đầy ẩn ý. "Em lúc nào cũng chu đáo nhỉ? Nhưng em nghĩ cái lạnh này có thể làm khó được chị sao?"
Thy khựng lại một chút, nhưng vẫn cố mỉm cười. "Không phải vì chị sợ lạnh, mà vì em không muốn chị cảm thấy khó chịu. Chị mặc vào đi."
Hương cười khẽ, cuối cùng cũng đưa tay ra nhận chiếc áo. "Được rồi, coi như chị nể tình em quan tâm." Nàng khoác áo lên người, động tác chậm rãi nhưng toát lên vẻ kiêu kỳ như thể ngay cả việc đơn giản nhất cũng là một phần của màn trình diễn mà nàng luôn muốn làm chủ.
"Thy, em đúng là thú vị," Hương nói, đôi mắt lấp lánh ánh nhìn khó đoán. "Luôn sẵn lòng làm mọi thứ vì chị, ngay cả khi em biết chị chẳng hề để tâm đến em."
Thy cúi mặt, không đáp. Nhưng sâu trong ánh mắt của cô là sự kiên định. "Em chỉ cần chị cảm thấy thoải mái. Còn chị nghĩ gì, em không quan trọng."
Hương khẽ nhướng mày, sự thú vị trong đôi mắt nàng càng rõ rệt hơn. "Chị không biết em là một kẻ ngốc hay là người dũng cảm nữa. Nhưng mà, thôi được rồi. Em cứ tiếp tục theo cách của mình đi. Chị sẽ không cản."
Thy mỉm cười nhợt nhạt, mở khóa xe rồi đội mũ bảo hiểm lên. "Lên xe đi, em đưa chị về. Đêm nay không nên đi bộ ngoài trời lâu."
Hương không trả lời, chỉ nhàn nhã leo lên phía sau, hai tay khoanh trước ngực thay vì ôm lấy eo Thy. Chiếc xe ga chầm chậm lăn bánh trên con đường vắng lặng, để lại phía sau những ánh đèn đường mờ nhạt và tiếng gió thổi lạnh buốt.
Ngồi phía trước, Thy không nói gì, chỉ lặng lẽ tập trung vào con đường trước mặt. Phía sau, ánh mắt nàng nhìn xa xăm, như đang ấp ủ một kế hoạch mới. Dường như trong lòng nàng, những trò chơi cảm xúc này vẫn chưa đến hồi kết.
___________
Hương ngồi thẳng người trên chiếc xe ga, khẽ kéo chiếc áo khoác Thy vừa đưa sát hơn vào người. Không khí đêm lạnh hơn nàng tưởng, nhưng lại mang đến cảm giác dễ chịu lạ thường. Thy ngồi trước, đôi mắt liếc nhìn nàng qua kính chiếu hậu.
"Đi thôi, Thy. Chị muốn ngắm thành phố đêm một chút."
Thy khẽ gật đầu, khởi động xe. Tiếng động cơ nhỏ vang lên trong màn đêm yên tĩnh. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, băng qua những con phố vắng, ánh đèn đường vàng nhạt trải dài trên mặt đường ướt sương.
Hương tựa nhẹ vào lưng Thy, ánh mắt lơ đãng nhìn dòng xe thưa thớt lướt qua. Thành phố lúc này thật yên bình, nhưng trong tâm trí nàng lại không hề tĩnh lặng.
"Chị muốn đi đâu?" Thy hỏi, giọng nhẹ nhàng.
"Ra cầu lớn đi, chị muốn ngắm sông." Hương đáp, ánh mắt nheo lại khi thấy bóng dáng một chiếc ô tô xa xa lướt qua.
Thy không hỏi thêm, chỉ ngoặt xe vào con đường dẫn đến cây cầu lớn. Làn gió lạnh lùa qua, làm tóc Hương bay nhẹ.
Chiếc xe dừng lại bên thành cầu, ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt Hương, tạo một sắc thái nửa sáng nửa tối, đầy mơ hồ. Nàng bước xuống, tựa người vào lan can cầu, ánh mắt lướt qua dòng sông lấp lánh ánh đèn phản chiếu.
Thy đứng cách đó vài bước, lặng lẽ quan sát nàng. "Thành phố đẹp, nhưng người nhìn thành phố còn đẹp hơn." Câu nói ấy thoáng qua trong đầu cô gái nhỏ, nhưng cô chẳng dám nói ra.
Bất giác, ánh mắt Hương chạm vào một chiếc ô tô đang đỗ gần đó. Nàng nhíu mày, cố nhìn rõ hơn qua ánh sáng mờ nhạt. Qua ô cửa sổ, Hương nhận ra Phương. Và bên cạnh cô, không ai khác ngoài Lan.
Phương đang nhìn ra ngoài cửa kính, ánh mắt mơ hồ như đang đuổi theo điều gì đó. Đột nhiên, cô bắt gặp ánh mắt Hương. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cả hai lặng lẽ nhìn nhau, không ai nói gì, không ai di chuyển.
Hương khẽ nhếch môi, nụ cười vừa lạnh lùng vừa khiêu khích. Nàng quay lưng lại, ánh mắt đầy toan tính. "Đi thôi, Thy. Chị nghĩ chúng ta nên đi tiếp."
Thy ngạc nhiên nhưng không hỏi. Cô khởi động xe, còn Hương thì bước lên, quay đầu lại nhìn chiếc ô tô một lần cuối trước khi chiếc xe ga lướt đi, bỏ lại Phương với những suy nghĩ rối bời.
_____________
Phương nhìn từ xa qua khung kính xe, đôi mắt dừng lại nơi bóng dáng Hương và Thy trên cây cầu. Tim cô khẽ trùng xuống khi nhận ra Hương. Cả hai đang đứng cạnh nhau, dường như trò chuyện gì đó, nhưng khoảng cách không đủ để Phương nghe thấy.
Ánh mắt Phương thoáng khựng lại khi Hương nhìn về phía mình , ánh nhìn hai người chạm nhau trong một thoáng. Hương cười nhẹ, đôi môi cong lên đầy ẩn ý, như thể cô đang đợi khoảnh khắc này.
Nhưng nụ cười ấy chỉ kéo dài vài giây. Hương khẽ nghiêng đầu nói gì đó với Thy, và Thy lập tức gật đầu. Cô nàng nhanh chóng bước về phía chiếc xe ga, mở cốp lấy mũ bảo hiểm.
"Đi thôi, Thy," Hương nói lớn, giọng nàng lẫn trong tiếng gió nhưng đủ để lọt vào tai Phương.
Thy loay hoay đội mũ, trong khi Hương bình thản bước về phía xe. Nàng ngoái lại nhìn, cái nhìn này khiến Phương suy nghĩ.
Chiếc xe ga rú ga, lao đi mất hút dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Phương vẫn nhìn theo, lòng tràn ngập những câu hỏi chưa có lời giải.
"Họ… đang yêu nhau sao?" Phương tự hỏi, đôi bàn tay siết chặt trên đùi. "Hương đã có người mới nhanh đến vậy ư?"
Lan, người ngồi bên cạnh Phương, khẽ liếc sang cô, đôi mắt lóe lên tia tò mò nhưng không hỏi gì. Phương quay mặt trở lại, ánh nhìn trôi dạt về phía xa xăm. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong cô, vừa đau vừa buồn, như thể chính cô mới là người bị bỏ rơi.
Phương trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh Hương và Thy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí. Cô nhắm mắt, hít một hơi sâu nhưng cảm giác nặng nề trong lồng ngực không cách nào tan biến.
“ Chị sao vậy?” Giọng Lan nhẹ nhàng vang lên bên cạnh, phá vỡ sự im lặng trong xe.
Phương mở mắt, ánh nhìn lạc lõng lướt qua Lan. “Không có gì,” cô đáp, nhưng đôi mắt lẩn tránh khiến lời nói càng thêm mâu thuẫn.
Lan nghiêng đầu, đôi mắt sắc sảo của cô lặng lẽ quan sát Phương. “Cô gái đó... có vẻ quen thuộc nhỉ?” Lan buông lời, vẻ mặt đầy ẩn ý.
Phương khẽ giật mình, nhưng cô nhanh chóng che giấu cảm xúc. “Cô ấy chỉ là một người quen cũ thôi.”
Lan mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không chứa chút ấm áp nào. “Người quen cũ . Hương à , chị quên mất rằng em cũng hiểu chị .”
Phương không trả lời, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng dáng chiếc xe ga chở Hương và Thy đã khuất dạng, nhưng trong tâm trí cô, hình ảnh đó vẫn còn rõ ràng.
“Chị ấy có vẻ đang hạnh phúc nhỉ?” Lan nói, giọng điệu vừa như trêu chọc, vừa như thử thách.
Phương khẽ cau mày, nhưng cô không thể phủ nhận điều Lan nói. Nụ cười của Hương khi nhìn Thy thật tự nhiên, không giống như những gì cô từng thấy trước đây.
“Lan…” Phương khẽ gọi, giọng cô trầm xuống.
“Sao chị?”
“Chúng ta về thôi.” Phương quay mặt đi, giọng nói lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Lan nhún vai, không nói gì thêm. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, bỏ lại cây cầu và những cảm xúc hỗn loạn phía sau. Nhưng trong lòng Phương, một câu hỏi cứ mãi vang lên:
“Hương thực sự đã quên mình rồi sao?”
Trên chiếc xe, Phương cứ mãi chìm trong suy nghĩ, đầu óc như quay cuồng với những câu hỏi không lời đáp. Cảnh vật xung quanh dường như mờ nhạt, không còn thu hút cô. Chỉ có sự xuất hiện của Hương, người con gái mà cô chưa bao giờ quên, lại khiến tim cô đập nhanh hơn mỗi khi nghĩ đến.
Hương, ngược lại, lại hoàn toàn thư giãn. Từng làn gió đêm mơn man trên làn da, nàng mở rộng tầm mắt ra, cảm nhận sự tự do mà đêm đem lại. Mọi suy nghĩ về quá khứ và tương lai đều bị bỏ lại sau lưng, và giờ đây chỉ có nàng và chiếc xe đang lao đi trong đêm tối.
Cả hai, mặc dù cùng trong không gian này, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt. Phương như đang lạc trong mê cung của chính cảm xúc, còn Hương lại như người chiến thắng, tự do tận hưởng từng khoảnh khắc mà Phương nhìn nàng .
______________
Đưa chiếc áo khoác cho Thy, nàng cảm ơn cô gái nhỏ một cách nhẹ nhàng . Hương về đến nhà , bước vào phòng mà không nghĩ ngợi gì thêm về Thy hay Phương. Cô đơn giản là cảm thấy cuộc chơi hôm nay đã kết thúc và không có gì phải bận tâm. . Cảm giác mệt mỏi nhanh chóng chiếm lấy nàng, và không lâu sau, Hương đã leo lên giường, vùi mình vào trong chăn. Cơn buồn ngủ đến nhanh chóng, nó không bị ảnh hưởng bởi ly cà phê đen ấy , và nàng chìm vào giấc ngủ sâu, mọi suy nghĩ dường như đã tạm lánh xa.
Phương, sau khi chở cô bạn gái về nhà, lái xe về nhà một mình. Lên phòng, cô nhìn đồng hồ, đã là 3 giờ kém sáng. Phương không thể ngờ mình lại thức khuya như vậy. Cảm giác này khiến cô không thể không nghĩ đến những đêm trước. Liệu có phải do những đêm bên Hương, những khoảnh khắc đầy cảm xúc ấy đã khiến nàng quen dần với việc thức suốt đêm?
Phương nhìn màn hình điện thoại, nơi tin nhắn cuối cùng của Hương vẫn đang hiện lên .
“Được thôi. Nếu chị muốn làm bạn, em sẽ đồng ý. Nhưng nhớ nhé, làm bạn cũng cần sự chân thành.”
Câu trả lời của Hương đơn giản nhưng đầy ẩn ý, khiến Phương không thể ngừng suy nghĩ. Cô không chắc đó có phải là một cái gật đầu thật lòng hay chỉ là một cách để Hương trêu đùa. Dù vậy, Phương cảm nhận được điều gì đó mơ hồ từ câu chữ ấy.
Cô đặt điện thoại xuống, cố gắng xua đi những suy nghĩ đang làm phiền tâm trí. Nhưng càng cố quên, hình ảnh Hương trong chiếc váy nhẹ nhàng đêm nay càng rõ ràng hơn. Hương đã đồng ý làm bạn, nhưng dường như không chỉ dừng lại ở nghĩa đơn thuần.
Phương thở dài, ngã lưng xuống giường. Câu hỏi lởn vởn trong đầu.
"Liệu giữa chúng ta, có thật sự chỉ là bạn được không?"
Ánh mắt của Hương, nụ cười của nàng, và cả người con gái đi cùng nàng nữa – tất cả như những mảnh ghép của một trò chơi mà Phương không thể hiểu hết. Trò chơi ấy, liệu có phải do Hương nắm giữ?
Phương nằm im trong bóng tối, tâm trí mờ mịt. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, và chính cô là người đã chủ động rời bỏ Hương. Cô biết mình sai, nhưng cũng không thể cưỡng lại được khi Lan quay về. Cảm giác với Lan là một điều gì đó cũ kỹ, thân thuộc, nhưng không đủ mãnh liệt như cách Hương từng khiến cô rung động.
Phương thở dài, ánh mắt lướt qua màn hình điện thoại. Tin nhắn của Hương hiện rõ.
"Được thôi. Nếu chị muốn làm bạn, em sẽ đồng ý. Nhưng nhớ nhé, làm bạn cũng cần sự chân thành."
Câu trả lời ấy như một nhát dao xoáy vào lòng Phương. Cô không chắc Hương đang nghĩ gì. Hương đồng ý làm bạn, nhưng ánh mắt Hương trên cầu khi nãy lại khiến Phương không thể dứt ra được. Ánh mắt đó, là đau đớn, trách móc, hay chỉ là trò đùa?
Phương cố xua đi suy nghĩ, nhưng hình ảnh Hương cùng cô gái đi bên cạnh cứ hiện lên trong đầu. Thy… đúng vậy, cô gái đó là Thy. Cô nhận ra bởi từng thấy Thy đứng trước mặt mình, thậm chí tỏ tình với Hương. Khi đó, Hương đã từ chối.
"Họ đang làm gì bên nhau? Thy thích Hương từ trước… chẳng lẽ bây giờ họ đang…?"
Ý nghĩ đó khiến Phương cảm thấy lạ lẫm, khó chịu. Cô không có quyền ghen tuông. Chính cô đã rời bỏ Hương, nhưng trái tim vẫn nhói lên từng hồi khi nghĩ đến việc Hương nhanh chóng có người khác bên cạnh.
"Hương thật sự yêu mình, đúng không? Mình có cảm nhận được điều đó. Nhưng tại sao cô ấy có thể điềm nhiên như thế, cứ như… chẳng có gì quan trọng cả?"
Phương nhắm mắt lại, nhưng không thể ngừng nghĩ đến Hương. Từng nụ cười, từng lời nói, từng ánh mắt của Hương giờ đây như ám ảnh cô, khiến cô không thể chìm vào giấc ngủ.
______________
Lan ngồi trên giường, đôi mắt mở to nhìn trần nhà. Không gian yên tĩnh trong căn phòng nhỏ của cô khiến những suy nghĩ dội về như sóng cuộn.
Phương đã đưa cô về tận nhà, thậm chí còn chờ cô lên phòng an toàn mới rời đi. Một hành động chu đáo, ấm áp, đúng với con người Phương mà Lan nhớ. Nhưng điều đó không đủ để xoa dịu những bất an trong lòng cô.
Lan không thể không nghĩ đến cảnh Hương đứng trên cây cầu lúc nãy, ánh mắt của Phương chạm vào Hương – ánh mắt đó… không phải dành cho Lan.
"Họ đã làm gì với nhau trong quãng thời gian đó?"
Lan cắn môi, cố gắng kìm nén sự ghen tuông trào dâng trong lòng. Cô biết, mình không có quyền trách Phương. Chính cô là người đã rời đi trước, để lại Phương một mình trong sự bấp bênh. Nhưng giờ khi quay lại, cô không ngờ trong lòng Phương vẫn còn hình bóng của Hương.
Lan khẽ nhắm mắt, cố trấn an bản thân. Phương đã chọn quay về bên cô. Chuyện giữa Phương và Hương giờ chỉ là quá khứ, phải không?
Nhưng dù cố tự thuyết phục mình, Lan vẫn không thể quên được hình ảnh của Hương. Người con gái ấy mang vẻ quyến rũ lạnh lùng, khác biệt hoàn toàn với cô. Và điều đó khiến Lan lo sợ.
Lan lẩm bẩm.
"Mình phải giữ Phương. Cô ấy là của mình, mãi mãi là của mình."
Dù vậy, trong lòng Lan vẫn không thể xua tan một câu hỏi.
"Phương quay lại vì yêu mình, đúng không cô ấy vẫn yêu mình . Hương chỉ là thay thế thôi đúng không?"
Lan mở mắt, cảm giác khó chịu cứ như bóng ma bám lấy cô. Cô đứng dậy, bước đến chiếc bàn nhỏ kê sát cửa sổ. Ngoài kia, thành phố vẫn chìm trong ánh đèn đường vàng vọt, yên tĩnh nhưng không hoàn toàn lặng lẽ.
Lan cầm lấy điện thoại, mở danh bạ, lướt đến số của Phương. Ngón tay cô lưỡng lự, như muốn gọi nhưng lại không đủ can đảm.
"Giờ này cô ấy đã ngủ chưa?" Lan nghĩ thầm, đôi mắt thoáng nét lo âu.
Cuối cùng, cô nhắn một tin:
"Chị đã về tới nhà chưa? Ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá."
Tin nhắn được gửi đi, Lan đặt điện thoại xuống, nhưng không rời mắt khỏi màn hình. Khoảnh khắc chờ đợi hồi âm của Phương dài như cả thế kỷ.
Phương trả lời rất nhanh:
"Chị về rồi. Em cũng ngủ sớm đi, Lan. Hôm nay muộn lắm rồi."
Lan nhìn dòng tin nhắn, lòng dạ nửa vui nửa buồn. Phương luôn dịu dàng như thế, nhưng liệu sự dịu dàng này có hoàn toàn dành riêng cho cô?
Cô tự cười mình:
"Đang nghĩ gì vậy, Lan? Chị ấy chọn mình, quay lại với mình, vậy là đủ rồi."
Nhưng không thể phủ nhận, hình ảnh Hương vẫn luẩn quẩn trong tâm trí cô. Người con gái ấy có một sự bí ẩn và lôi cuốn khó tả, một thứ mà Lan không bao giờ nghĩ mình có.
Lan cầm chiếc ly nước trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
"Mình phải gặp Hương. Không phải để trách móc hay đối chất, mà để hiểu tại sao chị ấy lại bị thu hút bởi người đó. Và để chắc chắn rằng Hương không còn là mối đe dọa."
Quyết định được đưa ra, Lan khẽ mỉm cười. Dù lo lắng vẫn còn đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù sao đi nữa, cô sẽ làm mọi cách để giữ Phương ở bên mình.
Đặt ly nước xuống bàn, Lan tắt đèn, bước lên giường và nằm xuống. Nhưng đôi mắt cô vẫn mở to trong bóng tối, nhìn chăm chú vào khoảng không, như đang toan tính điều gì đó . Cuộc gặp mặt này nhất định phải được diễn ra .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro