Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 Hai Ký Ức , Một Ánh Trăng

Văn án : 5800 từ .
Tôi cho Phương thành 1 cây cờ đỏ biết đi , bên em này nhớ em khác . Kịch bản trong đầu rất nhiều , mà không biết viết sao hết aaaaa.

_____________

Sau khi giải quyết mọi thứ với Hương, Phương cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù trong lòng vẫn còn chút gì đó khó chịu vì đã có một thời gian nghĩ về nàng ấy, nhưng giờ đây, Phương đã quay lại với người yêu cũ của mình. Cảm giác yêu lại nhau, như thể tất cả những đau khổ trong quá khứ đã được xóa bỏ, và hai người lại bắt đầu từ đầu, với một mối quan hệ mới.

Cả hai đã cùng nhau làm lành, đi dạo ngoài phố, tận hưởng khoảnh khắc của sự trở về. Phương nghĩ rằng mọi thứ dường như ổn thỏa, cuộc sống của cô sẽ lại trôi qua bình yên như trước. Thế nhưng, khi về đến nhà, một sự thật bất ngờ đã khiến trái tim Phương thắt lại.

Cô đứng ở cửa, nhìn vào trong phòng mình, nơi trước đó từng có những kỷ niệm ngọt ngào với Hương. Căn phòng vắng lặng, không còn bất cứ dấu vết nào của nàng ấy. Mọi đồ đạc, những vật dụng nhỏ nhặt mà Hương đã để lại, giờ đây đã hoàn toàn biến mất.

Phương bước vào, mắt ngơ ngác, một cảm giác lạ lẫm bao trùm lên cơ thể cô. Cô nhìn quanh phòng, rồi lại nhìn vào chiếc giường nơi họ từng nằm bên nhau, nơi còn đầy dấu vết của những cuộc trò chuyện và những nụ hôn say đắm. Tất cả giờ đây như thể chưa từng tồn tại.

Một tờ giấy được đặt trên bàn, và khi Phương bước lại gần, cô nhận ra đó là một bức thư. Mở ra, chữ viết tay của Hương hiện ra rõ ràng: "Mọi thứ đã kết thúc rồi, Phương. Em đã đi rồi, tất cả những gì em cần mang đi, em đã lấy. Không còn gì để lại đâu."

Phương đứng lặng người, nắm chặt tờ giấy trong tay. Cảm giác bối rối và hụt hẫng tràn ngập trong lòng cô. Hương đã không nói gì nữa. Cô ấy chỉ lặng lẽ ra đi, mang theo mọi thứ, giống như một cơn gió thoảng qua không để lại dấu vết.

Đột nhiên, Phương cảm thấy như có một khoảng trống trong lòng mình. Cô nghĩ rằng mình đã vượt qua được Hương, nhưng hóa ra, chỉ một hành động như thế này lại khiến trái tim Phương vỡ vụn. Nhưng điều đó cũng không làm Phương quay lại, vì cô đã quyết định chọn người yêu cũ, người mà cô tin là sẽ đem lại cho cô hạnh phúc lâu dài.

Phương cười nhạt, tự nhủ mình không thể yếu đuối thêm nữa. "Mọi chuyện đã qua rồi." Cô lẩm bẩm, nhưng trong lòng vẫn còn một mảnh vụn chưa lành lại.

Phương nhận ra rằng, dù cố gắng quên đi, nhưng những ký ức và cảm xúc với Hương vẫn còn đó, dù có muốn dập tắt thế nào cũng không dễ dàng.

Sau khi không thấy Hương ở nhà, Phương không thể ngừng nghĩ về cô. Cảm giác bất an lướt qua, như thể có điều gì đó chưa được giải quyết. Cô bước đến chiếc máy tính để bàn, nơi các camera giấu kín đã ghi lại mọi khoảnh khắc trong căn nhà, đặc biệt là trong phòng tranh. Phương biết rằng Hương đã ghé qua phòng tranh khi cô không có mặt.

Không kìm nén được sự tò mò, Phương mở video ghi lại cảnh Hương trong phòng tranh. Màn hình sáng lên, và những hình ảnh của Hương xuất hiện. Phương nhìn thấy Hương bước vào căn phòng, ánh mắt của cô đầy tò mò, rồi dừng lại trước bức tranh vẽ về người yêu cũ của Phương.

Khi Hương nhìn vào bức tranh, Phương có thể cảm nhận được sự thay đổi trong đôi mắt cô. Hương đứng lặng người một lúc, như thể có điều gì đó đột ngột khiến cô phải suy nghĩ. Phương nhìn thấy Hương nhẹ nhàng chạm tay vào khung tranh, đôi mắt toát lên vẻ sốc, ngạc nhiên. Từ góc độ của camera, Phương có thể nhìn rõ từng cử động, từng phản ứng của Hương, và không thể không cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt.

"Bức tranh này..." Hương lẩm bẩm trong video, giọng nói đầy bất ngờ, và rồi cô quay lại, ánh mắt đầy khó hiểu. " Người này là ai?"

Đoạn video khiến Phương không thể ngừng nhìn. Cô chưa bao giờ thấy Hương phản ứng như vậy, và điều đó khiến trái tim cô thắt lại. Hương dường như thực sự bị cuốn hút, cảm xúc của cô được thể hiện rõ ràng qua từng cử động, từ việc ngắm bức tranh cho đến việc ngập ngừng rời đi.

Phương ngồi im lặng, tay vẫn giữ chuột, không dám cử động, mắt cô dán chặt vào màn hình. Một phần trong cô bắt đầu nghi ngờ-liệu có phải Hương thật sự yêu cô? Phương chưa bao giờ thấy Hương như vậy, và sự thật rằng Hương bị sốc trước bức tranh khiến cô cảm thấy một cảm giác lạ lẫm. Phương thậm chí còn không nhận ra rằng, trong khoảnh khắc đó, Hương chỉ đang diễn, chỉ đang tạo ra cảm xúc để khiến Phương tin rằng tình yêu giữa họ là thật.

Khi video kết thúc, Phương ngồi yên, cảm xúc hỗn độn trong lòng. Cô không biết rằng mọi thứ mà Hương thể hiện, từ cảm xúc đến hành động, đều là một phần của vở kịch mà Hương đã chuẩn bị. Cô không hề biết rằng, trong khi mình đang tin vào tình yêu chân thành của Hương, thực tế nàng chỉ đang diễn một vai trò để lợi dụng cô.

Phương đứng dậy khỏi ghế, trong lòng vẫn chưa hết bàng hoàng. Một phần cô muốn tin rằng Hương yêu mình thật lòng, một phần lại cảm thấy lo lắng vì sự không chắc chắn đó. Nhưng lúc này, điều duy nhất mà Phương chắc chắn chính là: Hương đã để lại dấu ấn trong lòng cô, dù có phải là sự thật hay chỉ là một vở diễn.

Phương giờ đã bắt đầu tin vào tình cảm của Hương, nhưng không hề biết rằng Hương chỉ đang diễn một cách tinh vi.
_____________

Phương ngồi đó, ngắm nhìn màn hình máy tính, trong lòng đầy những cảm xúc hỗn độn. Cô muốn tin vào tình cảm mà Hương dành cho mình, nhưng một phần lại cảm thấy như mọi chuyện chỉ là một cơn gió thoảng qua. Hương có thể là một phần quan trọng trong cuộc sống của cô, nhưng liệu có thể so sánh với người yêu cũ—người mà Phương từng yêu thật sâu sắc, như ánh trăng sáng trong cuộc đời cô?

"Chỉ là một thoáng qua thôi," Phương tự nhủ, nhìn vào bức tranh vẽ người yêu cũ. "Hương có thể làm cho tôi cảm thấy những điều mới mẻ, nhưng làm sao so sánh được với cô ấy? Cô ấy mới là người thật sự hiểu tôi."

Phương lặng lẽ đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn vào bầu trời đêm. Ánh trăng sáng tỏ và tĩnh lặng, như phản chiếu nỗi cô đơn trong lòng cô. Dù có chút bối rối, nhưng Phương vẫn tự nhắc nhở bản thân rằng người yêu cũ mới là người dành cho mình, người mà cô chưa bao giờ thực sự quên. Hương, đối với cô, chỉ là một mối tình mới mẻ, tươi sáng, nhưng không thể nào bền vững như mối tình đã đi qua thời gian với người yêu cũ.

"Tình yêu của tôi với Hương có thể tươi đẹp, nhưng nó cũng chỉ là một khoảnh khắc. Còn Lan người yêu cũ mới là ánh trăng sáng, là nơi tôi tìm về."

Nhưng Phương không hề biết rằng, chính suy nghĩ này sẽ là bước ngoặt lớn trong câu chuyện của cô sau này. Cô không nhận ra rằng, mặc dù Hương có thể chỉ là một phần thoáng qua trong cuộc đời cô, nhưng chính những cảm xúc chưa được Phương hiểu rõ này sẽ có ảnh hưởng sâu sắc hơn tất cả những gì cô tưởng tượng.

Khi Phương bước ra khỏi phòng tranh, cô không biết rằng những quyết định nhỏ, những suy nghĩ thoáng qua của mình sẽ khiến cô phải đối diện với sự thật đau lòng sau này. Chính những từ ngữ tưởng chừng như vô hại ấy sẽ là cái tát mạnh mẽ mà cô sẽ phải nhận, khi Hương,với tất cả sự tính toán và khéo léo,đưa mọi thứ vào tay mình.

Và trong những tháng ngày sau đó, Phương sẽ phải đối mặt với một cú sốc lớn, khi mà sự thật về tình cảm của Hương đối với cô và sự thay đổi trong mối quan hệ của họ sẽ không còn là chuyện "thoáng qua" nữa.

Điện thoại của Phương rung lên khi cô vừa bước ra khỏi phòng tắm. Tin nhắn từ Lan hiện trên màn hình:

"Chị về nhà rồi đúng không? Hôm nay vui chứ? Em hy vọng chị thoải mái hơn chút."

Phương lau khô tóc, ngồi xuống giường, nhìn vào dòng chữ. Một lúc sau, tin nhắn thứ hai lại đến:

"Chị đừng suy nghĩ nhiều nữa nhé. Em biết chị vẫn còn những vết thương lòng, nhưng em ở đây để làm chị vui mà. Chỉ cần chị cho em cơ hội."

Phương khẽ thở dài, ngón tay lướt trên bàn phím, nhưng cô không trả lời ngay. Những lời của Lan làm cô vừa ấm áp vừa day dứt.

Một lúc sau, cô nhắn lại:

"Ừ, chị về rồi. Hôm nay rất vui, cảm ơn em. Em về nhà nghỉ ngơi sớm đi, đừng lo cho chị quá."

Lan đáp lại gần như ngay lập tức:

"Em lo thì sao? Chị cứ yên tâm, dù thế nào em cũng không để chị một mình đâu. Chúc chị ngủ ngon."

Phương đặt điện thoại xuống, dựa lưng vào đầu giường, mái tóc vẫn còn ẩm nước sau khi tắm. Cảm giác lạnh lạnh từ những sợi tóc khiến cô khẽ rùng mình. Rồi, như một cơn sóng ngầm, ký ức về buổi sáng nay ùa về, rõ ràng đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay ấy.

Hương.

Hương vẫn còn ở đây sáng nay, nhẹ nhàng cầm máy sấy tóc, đôi mắt chăm chú nhìn vào những sợi tóc rối của Phương như thể đó là điều duy nhất trên thế giới này. "Chị để tóc ướt hoài sẽ bị cảm," Hương trách nhẹ, giọng nói mang theo sự ân cần quen thuộc.

Phương lúc đó chỉ ngồi yên, để Hương sấy từng lọn tóc một cách chậm rãi. Không khí giữa hai người trầm lặng nhưng không hề nặng nề, như một khoảnh khắc mà cả thế giới chỉ dành riêng cho họ.

Giờ đây, trong sự tĩnh lặng của căn phòng, Phương khẽ đưa tay lên mái tóc mình. Không còn hơi ấm từ bàn tay Hương, chỉ còn sự trống rỗng mà cô cố gắng lấp đầy bằng nụ cười và sự quan tâm của Lan.

Cô khẽ nhắm mắt, lòng ngổn ngang. Một phần cô biết mình cần buông bỏ, nhưng phần còn lại... vẫn cứ mãi nhớ về người ấy, về sự dịu dàng đã từng là tất cả của cô.

_________________

Phương khẽ kéo chăn lên cao hơn, hơi lạnh từ mái tóc ướt dần tan đi khi cơn buồn ngủ tràn đến. Hình ảnh Hương sấy tóc cho cô buổi sáng vẫn còn lẩn khuất trong tâm trí, nhưng chẳng mấy chốc, bóng tối nhẹ nhàng bao trùm.

Trong giấc mơ, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn thực tại. Cảnh vật thay đổi, và Phương thấy mình đứng giữa một căn phòng quen thuộc—phòng của Hương. Ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn bàn lan tỏa khắp không gian, tạo nên một bầu không khí ấm áp đến lạ.

Hương đang ngồi bên cửa sổ, mái tóc dài buông lơi qua vai, ánh mắt dõi ra bên ngoài. Dáng vẻ ấy vừa bình yên vừa xa vời, như thể cô đang ở một nơi mà Phương không bao giờ chạm tới được.

"Hương," Phương gọi khẽ, giọng mình nghe như bị cuốn theo làn gió nhẹ.

Hương quay lại, đôi mắt dịu dàng nhưng lại mang theo chút gì đó khó tả—một sự pha trộn giữa nỗi buồn và sự xa cách. "Chị đến rồi sao?"

Phương bước lại gần, nhưng dường như mỗi bước chân của cô chỉ khiến khoảng cách giữa hai người xa hơn. "Hương, em đang nghĩ gì vậy?"

Hương mỉm cười, nụ cười vừa quen thuộc vừa xa lạ. "Em đang nghĩ, liệu chúng ta có thể quay lại những ngày trước đây không, khi mọi thứ còn chưa rối tung thế này."

Phương khựng lại, lòng như bị bóp nghẹt. Cô muốn nói gì đó, nhưng lời lẽ cứ nghẹn lại.

Hương đứng lên, tiến gần hơn. Bàn tay cô chạm nhẹ vào má Phương, ấm áp và dịu dàng như mọi khi. Nhưng rồi, hình ảnh ấy mờ dần, như cát chảy qua kẽ tay.

"Chị à..." Giọng Hương vỡ tan trong không gian. "Dù gì thì em vẫn là em, và chị vẫn là chị. Có những thứ, mãi mãi không thể trở lại."

Phương giật mình tỉnh dậy, hơi thở gấp gáp. Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ. Cô đưa tay lên má mình, cảm giác lạnh ngắt, nhưng trái tim lại đau nhói, như thể bàn tay Hương vừa rời khỏi . Một lần nữa cô lại vào giấc ngủ , không mơ thấy Hương.

____________

Hương nhìn vào điện thoại của mình, nhẹ nhàng vuốt màn hình và bấm số của cô gái nhỏ . Nàng gọi điện cho cô gái nhỏ , người mà nàng đã từng kể cho Phương . Chờ một lúc, giọng nói của cô gái vang lên qua loa loa, vừa nhẹ nhàng nhưng có phần lo lắng.

“Chị Hương?” cô gái hỏi, giọng hơi run.

“Ừm, là chị đây.” Hương đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng rất chắc chắn. “Chị chỉ gọi để cảm ơn em. Tối qua, em đã giúp chị hoàn thành mọi thứ theo cách chị muốn. Chị rất biết ơn em.”

Cô gái im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ. Hương biết cô có chút bối rối, nhưng nàng không chờ đợi câu trả lời vội vàng. “Chị không làm được nếu không có em, em hiểu không?”

“Em... Em chỉ làm những gì chị muốn thôi,” cô gái trả lời, có chút ngập ngừng.

Hương mỉm cười, khẽ nâng ly rượu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Vậy em có muốn đi uống gì không? Chị muốn cảm ơn em một cách xứng đáng. Hãy để mình cùng tận hưởng một chút sau tất cả những gì đã xảy ra.”

Cô gái bên kia điện thoại không nói gì một lúc, rồi cô nói nhỏ: “Vâng, em sẽ đi với chị.”

“Vậy thì chuẩn bị đi, chị đợi em ở quán bar nhé,” Hương nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết, trước khi tắt máy và chuẩn bị rời khỏi nhà.

Khi tới quán , nàng đã thấy cô gái nhỏ ngồi sẵn ở đó . Thấy Hương cô bé ấy mừng rỡ mà vẫy tay.

"Em làm rất tốt tối qua," Hương nói, ánh mắt thâm trầm, không có chút gì gọi là tình cảm, chỉ là sự công nhận. "Chị không thể làm được nếu thiếu em."

Cô gái ngồi im, hơi ngượng ngùng nhưng lại lặng lẽ cảm nhận được sự thỏa mãn từ Hương. "Em chỉ muốn giúp chị thôi mà..." giọng cô ngập ngừng, nhưng nàng không để ý lắm.

"Chị biết," Hương đáp, khẽ nhấp một ngụm cocktail, nụ cười nhạt trên môi. "Đêm qua, chị đạt được những gì chị muốn rồi. Cảm ơn em."

Sau đó, Hương cầm ly rượu lên và nâng nhẹ về phía cô gái, như một cử chỉ thân mật nhưng không hề mang sự gắn bó. " Uống với chị đi. Để chị cảm ơn em."

Cô gái không nói gì, chỉ gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng, cảm thấy nhẹ nhõm và không còn phải lo lắng. Nhưng nàng cũng hiểu rõ rằng mọi thứ chỉ là một màn kịch. Hương cần một cách để làm cho tất cả trở nên suôn sẻ. Và cô, chẳng qua chỉ là người giúp đỡ nàng đạt được mục đích đó.

"Vậy em uống nhé !" Hương lại nói, dịu dàng như mọi khi, nhưng trong đó vẫn không thiếu đi sự lạnh lùng, như thể mọi thứ chỉ là một phần của trò chơi nàng đã sắp đặt từ trước.

Hương và cô gái ngồi xuống bàn, không gian xung quanh đầy âm nhạc và tiếng cười nói. Mỗi người cầm một ly cocktail, nhưng không khí không có sự vội vã. Cả hai đều nhâm nhi từng ngụm rượu, ánh mắt Hương thoáng nhìn cô gái, rồi lại dừng lại nơi ly rượu.

"Em uống cái này sao?" Hương hỏi, mắt vẫn nhìn vào cô gái nhưng giọng đầy sự quan tâm nhẹ nhàng.

Cô gái gật đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ. "Dạ, em thích đồ uống này. Nó dễ uống mà."

Hương cười khẽ, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô gái. "Cũng được, không phải ai cũng thích đâu. Nhưng em có vẻ thích cái gì đơn giản, phải không?"

Cô gái nhìn Hương, trong lòng thoáng chút e ngại, nhưng nàng cũng không cảm thấy khó chịu. "Ừm, em nghĩ đơn giản cũng tốt mà. Chị thì sao? Chị có thích cái gì phức tạp không?"

Hương không vội trả lời, nàng nhấp thêm một ngụm rượu, rồi đặt ly xuống, ánh mắt trở nên trầm lắng. "Chị thích những điều không dễ dàng. Chị luôn tìm cách để làm mọi thứ trở nên thú vị hơn."

Cô gái lắng nghe, cảm giác như có điều gì đó ẩn sâu trong lời nói của Hương. "Thú vị như thế nào, chị?"

Hương khẽ cười, giọng có phần bí ẩn. "Thú vị là khi mọi thứ không theo kế hoạch. Khi chúng ta có thể thay đổi tất cả, kiểm soát được cảm xúc và mọi tình huống xung quanh."

Cô gái không nói gì, chỉ nhìn Hương và cảm nhận được sự khác biệt trong ánh mắt nàng. Có gì đó rất lạ, không dễ dàng để hiểu hết, nhưng lại khiến cô muốn nghe thêm.

"Chị... chị có thấy mọi thứ đã hoàn hảo không?" cô gái hỏi, đôi mắt ngập ngừng.

Hương mỉm cười, ánh mắt dừng lại một lúc rồi nhẹ nhàng đáp: "Mọi thứ chưa bao giờ hoàn hảo, nhưng chúng ta có thể làm cho nó gần hoàn hảo. Chỉ cần biết cách điều khiển mọi thứ."

_____________

Cô gái nhỏ lặng lẽ nhìn Hương, đôi mắt ngập đầy sự tò mò nhưng cũng có chút bối rối. Dù biết rõ rằng Hương không phải là người dễ dàng mở lòng, nhưng cô vẫn không thể không hỏi thêm.

“Chị Hương… vậy, Phương có biết chị đang làm gì không?” cô gái hỏi, ánh mắt như muốn tìm hiểu sâu hơn.

Hương mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong mắt nàng không có chút gì là sự ấm áp hay tình cảm dành cho cô gái. “Phương không cần biết. Em chỉ cần diễn tốt thôi, như tối qua vậy. Để chị có thể đạt được những gì chị muốn.”

Cô gái ngớ người một chút, nhận ra rằng mình chỉ là một công cụ trong tay Hương, không hơn không kém. Nhưng nàng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười, như thể không có gì thay đổi. “Vậy… chị thật sự không cần em hay Phương gì hết, đúng không?”

Hương không trả lời ngay, chỉ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cô gái. “Không phải không cần. Nhưng em chỉ là một quân cờ giúp chị diễn tốt hơn, giúp chị có được những gì chị muốn trong mối quan hệ với Phương. Và em đang làm rất tốt công việc của mình.”

Cô gái nhỏ im lặng, tim cô có chút nhói đau, nhưng rồi cô tự nhủ mình không được yếu lòng. Hương đã cho cô một vai trò, một nhiệm vụ, và cô sẽ hoàn thành nó. Chỉ là… có lẽ cô đã bắt đầu hiểu rõ hơn về con người này.

Hương nhìn cô gái, ánh mắt của nàng trở nên sắc bén hơn. Một ý tưởng mới nảy sinh trong đầu nàng, và điều đó sẽ giúp nàng đạt được mục tiêu của mình—làm cho Phương cảm thấy có chút gì đó ghen tị và không thể dễ dàng rời đi.

"Em có thể giúp chị một lần nữa không?" Hương hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy tính toán. "Chị cần em giả vờ như một người theo đuổi chị, một lần nữa. Em sẽ khiến Phương thấy rằng chị có thể có người khác. Chỉ thế thôi, đừng làm gì quá đáng."

Cô gái ngơ ngác nhìn Hương, không biết phải làm gì ngay lập tức. Tuy nhiên, nàng đã hiểu phần nào, và cô cũng đã quen với những yêu cầu khó hiểu của Hương. "Giả vờ… như là người theo đuổi chị?" cô gái hỏi lại, một chút bối rối.

Hương gật đầu, ánh mắt cương quyết. "Đúng vậy. Chị muốn Phương thấy rằng mình không thiếu ai. Cứ như thế, em chỉ cần hành động tự nhiên, đừng để Phương cảm thấy có gì không đúng."

Cô gái mím môi, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu. "Em sẽ làm như chị muốn." Cô không thể từ chối, vì biết rằng nếu làm tốt, Hương sẽ thỏa mãn và cô sẽ có được những gì mình cần .

Hương đặt ly rượu xuống bàn, đôi mắt vẫn giữ vẻ sắc bén như đang cân nhắc điều gì đó. Đối diện cô, Thy – một cô gái trẻ với vẻ ngoài dịu dàng, nhưng lại mang trong mình sự tham vọng – đang quan sát Hương đầy thận trọng. Thy biết rằng Hương không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, và việc được chọn làm một phần trong kế hoạch của Hương là một vinh dự mà cô không muốn bỏ lỡ.

"Chị Hương, em chỉ muốn biết một điều," Thy ngập ngừng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy tò mò. "Chị thật sự muốn gì từ em? Em không nghĩ chỉ là vai trò đơn giản này."

Hương khẽ cười, nhưng nụ cười đó không mang theo chút ấm áp nào. "Thy, em chỉ cần làm tốt phần của mình. Không cần phải biết quá nhiều. Nếu em hoàn thành, phần thưởng sẽ xứng đáng."

Thy gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ. Cô cảm nhận được rằng Hương không chỉ đang chơi đùa với cảm xúc của những người khác, mà còn giấu đi những động cơ thầm kín mà chẳng ai có thể chạm tới.

Hương đứng dậy, khoác chiếc áo choàng dài màu đen lên vai, ánh mắt nhìn thoáng qua Thy trước khi rời đi. "Nhớ kỹ, Thy. Chúng ta chỉ là đối tác. Đừng nhầm lẫn vai trò của em trong cuộc chơi này."

Với quyết định này, Hương biết rằng cô gái này sẽ là một quân cờ quan trọng để khiến Phương cảm thấy lo lắng, nhưng thực chất, nàng không hề có cảm xúc gì với cô gái này. Mục tiêu của Hương rõ ràng - giữ Phương trong bàn tay nàng, khiến cô ấy cảm thấy mình không phải là người duy nhất .

Quán bar náo nhiệt , nhưng trở nên trống trải khi Hương rời đi, để lại Thy ngồi một mình, ánh đèn soi lên gương mặt vừa háo hức vừa trĩu nặng suy tư. Thy nhấp một ngụm rượu còn lại trong ly, lòng tự nhủ: "Dù chị Hương nghĩ em chỉ là quân cờ, em sẽ chứng minh rằng mình đủ khả năng để nắm giữ một vai trò lớn hơn."

____________

Ở một góc khác của thành phố, Phương không thể ngủ được nữa , đang ngồi trước giá vẽ của mình, nhưng không thể tập trung. Mỗi lần cô cố gắng đưa cọ lên, khuôn mặt của Hương lại hiện ra trong tâm trí. Dù đã cố thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện đã kết thúc, cảm giác bị kìm kẹp và ám ảnh vẫn không buông tha cô.

Phương đã từng yêu Hương, điều đó là thật. Nhưng tình yêu ấy không đủ mạnh để khỏa lấp khoảng trống mà Lan – người cũ của cô – để lại. Từ đầu đến cuối, Phương biết Hương chỉ là người thay thế, một sự an ủi tạm thời cho trái tim cô đang khao khát một hình bóng khác.

1Trên bàn, bên cạnh giá vẽ một bức phác thảo dang dở hiện ra, hình dáng của Hương vẫn còn đó – đôi mắt trong veo, nụ cười dịu dàng. Nhưng bên cạnh bức tranh ấy là một bức khác, hoàn chỉnh hơn, với một người con gái khác: Lan.

Cảm giác tội lỗi len lỏi trong lòng Phương. Cô biết Hương đã dành rất nhiều tình cảm cho cô, thậm chí còn cố gắng làm mọi thứ để khiến cô hạnh phúc. Nhưng ngay cả như vậy, Hương không bao giờ có thể là Lan.

Điện thoại bất ngờ rung lên. Là một tin nhắn từ Lan

"Chị Phương, em không thể ngủ được. Chị có đang thức không?"

Phương nhìn tin nhắn, lòng dâng lên một cảm giác vừa vui sướng vừa bất an. Lan là người cô từng yêu sâu đậm, người mà cô nghĩ đã không bao giờ quay lại. Nhưng giờ đây, Lan đã trở về, và Phương không thể phủ nhận rằng trái tim cô vẫn thuộc về người đó.

Không đắn đo lâu, Phương trả lời.

"Chị cũng không ngủ được. Em ổn không? Muốn gặp chị không?"

Lan trả lời ngay.

"Có chứ. Em muốn gặp chị. Em nhớ chị nhiều lắm."

Phương mỉm cười, nhưng đôi mắt lại thoáng buồn. Cô nghĩ đến Hương, đến khoảnh khắc ở khu vui chơi khi cô bỏ Hương lại đó mà không một lời giải thích, chỉ để chạy đến bên Lan. Hương đã nhìn cô với ánh mắt đầy tổn thương, nhưng Phương không ngoảnh lại.

Phương thở dài, đứng dậy thay quần áo. Cô biết mình không xứng đáng với tình yêu mà Hương dành cho, nhưng đồng thời, cô cũng không thể buông bỏ Lan – người luôn là tất cả với cô.

“Có lẽ mình đã sai khi cố gắng bắt đầu lại với Hương,” Phương lẩm bẩm, đôi mắt đầy mâu thuẫn. Nhưng giờ đây, cô không muốn nghĩ nhiều nữa. Điều duy nhất cô biết là Lan đang chờ cô, và đó là nơi cô muốn đến.

_______________

Phương lái xe chậm rãi trong đêm, đường phố vắng lặng và ánh đèn vàng nhạt trải dài trên con đường quen thuộc. Cô nhớ lại từng khoảnh khắc ở khu vui chơi hôm đó. Ánh mắt của Hương khi cô bất ngờ rời đi, bàn tay nhỏ nhắn của Hương chìa ra nhưng không thể níu giữ cô.

Hương không khóc. Nàng ấy chỉ đứng đó, lặng im giữa những tiếng cười đùa xung quanh, nhìn theo bóng lưng Phương rời đi. Hương luôn là như vậy – không trách móc, không níu kéo, chỉ im lặng và để Phương làm điều cô muốn.

Phương nắm chặt vô lăng, cảm giác tội lỗi lại tràn lên. "Hương xứng đáng có một người tốt hơn mình. Một người thực sự yêu cô ấy." Nhưng rồi, hình ảnh của Lan lại hiện lên trong đầu. Nụ cười của Lan, ánh mắt Lan khi nói "Em nhớ chị" – tất cả khiến Phương không thể cưỡng lại việc quay trở về bên cô gái ấy.

Khi đến trước cửa nhà Lan, Phương tắt máy, ngồi lặng một lúc. Cô nhìn lên căn hộ của Lan, nơi ánh sáng từ ô cửa sổ nhỏ vẫn còn le lói. Lan luôn là người mà Phương không thể quên, bất chấp tất cả.

Lan mở cửa trước khi Phương kịp nhấn chuông. Cô đứng đó, trong chiếc áo len mỏng và gương mặt vẫn mang nét dịu dàng quen thuộc. "Chị Phương," Lan cất tiếng, nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc.

Phương mỉm cười bước tới, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Lan. "Em vẫn chưa ngủ sao?"

"Không thể ngủ khi em nghĩ về chị," Lan đáp, giọng khẽ run.

Phương không nói gì thêm, chỉ kéo Lan vào vòng tay mình. Cái ôm ấy không chỉ là sự an ủi mà còn là sự đầu hàng của Phương trước cảm xúc. Dù biết mình đã làm tổn thương Hương, Phương vẫn không thể ngăn bản thân muốn ở bên Lan.

Lan siết chặt Phương, đôi mắt nhắm lại như để giữ khoảnh khắc này thật lâu. "Chị có nhớ em không?"

Phương gật đầu, đáp khẽ, "Rất nhiều."

Trong không gian yên tĩnh ấy, cả hai dường như quên đi mọi thứ xung quanh. Nhưng sâu trong lòng Phương, một giọng nói nhỏ vang lên: "Hương sẽ ra sao, khi chị lại chọn đi theo người khác?"

" Bây giờ em muốn đi bar , có được không ? Chị biết quán nào tuy là bar nhưng nhẹ nhàng , cùng với khiêu vũ không ?" Lan nắm tay nàng , lắc qua lại mong câu trả lời .

" Biết " Lúc này trong đầu Phương bất trợt nhớ về nàng . Cả hai cùng nhau lên xe và đi tới đó .

Tới trước quán bar của nàng ,Phương đứng lặng người, ánh mắt chợt trở nên mờ mịt khi nhìn thấy Hương bước ra từ trong quán. Cảm giác quen thuộc ấy làm trái tim Phương thắt lại, và những ký ức ngọt ngào ùa về trong tâm trí.

Hương nhìn thấy Phương, cũng như khiêu vũ giữa những ánh đèn mờ ảo, nụ cười của cô nàng luôn nhẹ nhàng nhưng lại khiến Phương không thể rời mắt. Dù cô đã cố gắng giữ khoảng cách, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng, trong một góc nào đó trong lòng, Hương vẫn là người quan trọng.

"Chị," Hương khẽ lên tiếng, đôi mắt của cô như muốn tìm kiếm một dấu hiệu gì đó từ Phương. Cả hai chỉ đối diện nhau trong một khoảng lặng im, không cần lời nói, nhưng những cảm xúc không thể nào dối trá được.

Lan nhận thấy ánh mắt của Phương lạc vào Hương, và một cảm giác khó chịu nhen nhóm trong lòng. Cô kéo Phương đi, cố gắng làm giảm đi sự căng thẳng mà cô cảm nhận được, nhưng trong mắt cô, dường như mọi chuyện đã quá rõ ràng. "Chị à, chúng ta đi thôi," Lan nói, giọng có phần cứng rắn, không muốn Phương dính líu thêm với Hương.

Phương đi theo Lan, nhưng mỗi bước chân như một cuộc chiến trong lòng cô. Những hình ảnh về Hương cứ quay lại trong tâm trí cô, lạ lùng thay, dù Phương đã cố quên, nhưng không thể. Cảm giác này, sự lôi cuốn không dễ dàng gạt bỏ, khiến trái tim cô cảm thấy nặng nề.

Cả hai đến một góc khuất trong quán bar, nhưng dù cảnh vật xung quanh có vui vẻ như thế nào, Phương vẫn không thể tập trung. Lan nhận thấy sự im lặng của Phương, không nói gì, nhưng cô biết rằng sự yên lặng này không phải là bình yên.

"Chị, em không hiểu... sao chị lại nhìn Hương như vậy?" Lan chợt hỏi, phá vỡ không gian im lặng. Câu hỏi đơn giản, nhưng lại khiến Phương bất ngờ, cô không biết phải trả lời sao.

Phương im lặng, cảm giác như thời gian dừng lại khi Lan hỏi câu đó. Cô nhìn xuống bàn, hai tay chạm vào nhau, cố gắng tìm kiếm một câu trả lời hợp lý, nhưng mọi thứ đều có vẻ mơ hồ. Cảm xúc trong cô quá phức tạp để có thể diễn đạt thành lời.

"Chị không biết..." Phương thở dài, đôi mắt vẫn không rời khỏi những ngón tay đang mân mê nhau. "Có những cảm giác mà chị không thể giải thích. Em có thể hiểu không?"

Lan nhìn vào Phương, ánh mắt cô đầy sự quan tâm, nhưng cũng không thể giấu được sự bối rối. "Em không biết chị cảm thấy thế nào, nhưng em không muốn chị phải khổ sở vì những chuyện đã qua," Lan nói, giọng hơi trầm xuống, lặng lẽ dằn lại cảm xúc của mình. "Em muốn chị ở bên em, đừng để quá khứ kéo chị lại."

Phương khẽ ngẩng lên, nhìn Lan, trong ánh mắt ấy lẫn lộn giữa tình yêu và sự lo lắng. "Chị yêu em, Lan. Nhưng có những thứ không thể thay đổi được," cô nhẹ nhàng nói, rồi quay mặt đi, cố giấu đi sự yếu đuối trong lòng.

Lan nắm lấy tay Phương, siết chặt như muốn giữ cô lại, không cho phép cô tiếp tục chìm vào nỗi đau quá khứ. "Chị có thể quên được, phải không , cô ấy chỉ lag kẻ thay thế cho em thôi mà? Em sẽ làm mọi thứ để chị không phải đối diện với những điều đó nữa, và bây giờ em sẽ ở đây , bên cạnh chị mãi mãi không ai thay thế được nữa."

Phương khẽ ngẩng lên, ánh mắt dừng lại nơi Lan, đầy yêu thương và hy vọng. "Lan, chị đã chờ em quay lại... Chỉ cần có em, chị biết mình có thể quên đi tất cả," cô nói, giọng như trút bỏ được gánh nặng. Trong lòng, Phương tin rằng Hương chỉ là một kẻ thay thế, một sự lấp đầy trong những ngày Lan rời xa.

Lan nắm chặt tay Phương, ánh mắt kiên định. "Vậy thì hãy để em ở đây, bên chị, để xóa đi tất cả những gì không đáng nhớ. Em quay lại rồi, chị sẽ không còn phải đau nữa."

Phương cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng. Cô siết tay Lan, như tự nhủ với bản thân rằng tình cảm dành cho Hương chỉ là ngộ nhận, rằng mọi thứ sẽ ổn khi cô có Lan bên cạnh. Chỉ cần Lan trở lại, Hương sẽ chỉ là quá khứ mờ nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro