Chương 7 Kết Thúc Cũng Chính Là Mở Đầu
Văn án :6640 từ.
Các mom sẽ không biết rằng tôi quay xe lẹ như nào . Tuy hơi dài nhưng mà mọi người rán đọc giúp sốp nha , tại sợ chap này không đọc là chap xong không hiểu.
__________
Bữa sáng kết thúc nhanh chóng, Phương dặn Hương tối nay chuẩn bị sẵn vì cả hai sẽ đi chơi. Lời hẹn hò đơn giản nhưng đủ khiến Hương thấy háo hức, dù nàng giấu đi nụ cười mỉm khi nghe Phương nhắc đến.
"Ở nhà nghỉ ngơi đi, chị ra ngoài chút, tầm hai ba tiếng là về," Phương dặn dò trước khi rời đi. Cô thay đồ rồi bước ra cửa, để lại Hương với không gian yên tĩnh.
Hương lên phòng, bắt đầu dọn dẹp tàn tích từ đêm hôm qua. Chăn gối nhàu nhĩ, ga giường hơi xô lệch, và mùi hương quen thuộc của Phương vẫn còn vương trên từng thớ vải. Dọn dẹp xong, nàng thả người xuống giường, nhắm mắt một lúc để thư giãn. Nhưng sự tò mò về căn phòng vẽ của Phương lại khiến nàng chẳng thể nằm yên lâu.
Đi loanh quanh khắp nhà, cuối cùng nàng bước vào phòng vẽ của cô. Không gian ấy luôn có một sức hút kỳ lạ, vừa yên tĩnh vừa đậm chất riêng của Phương. Nhưng hôm nay, khi đang mải ngắm nghía những bức tranh trên giá, ánh mắt Hương chợt dừng lại ở một cánh cửa nhỏ nằm khuất trong góc.
Cánh cửa này… trước đây nàng chưa từng chú ý. Một cảm giác thôi thúc kỳ lạ bỗng trỗi dậy trong lòng. Hương bước tới, đặt tay lên nắm cửa, do dự trong giây lát trước khi vặn mở.
Bên trong là một căn phòng nhỏ hơn, chỉ đủ chỗ cho một giá vẽ lớn cùng vài khung tranh. Ánh sáng hắt qua ô cửa sổ nhỏ chiếu lên bức tranh lớn dựng ngay chính giữa, khiến nó nổi bật trong không gian tĩnh lặng.
Hương bước vào, ánh mắt nàng lập tức bị hút lấy bởi bức tranh ấy. Hương chăm chú nhìn bức tranh, trái tim nàng như khựng lại. Người trong tranh giống nàng đến kỳ lạ, nhưng không hoàn toàn. Đôi mắt ấy – đôi mắt có ánh nhìn sâu thẳm, như đang chất chứa cả một bầu trời cảm xúc – giống nàng một cách kỳ diệu, nhưng đồng thời lại mang một nỗi buồn mà nàng chưa từng có.
Bức tranh toát lên một cảm giác khó tả. Càng nhìn, nàng càng cảm thấy lạc lõng. Bàn tay Hương khẽ run khi lướt qua bức tranh. Trong tâm trí nàng, những câu hỏi bắt đầu xoay vòng. "Người này là"
Hương đứng ngây người hồi lâu, cho đến khi ánh mắt nàng dừng lại ở góc dưới bên phải của bức tranh. Một dòng chữ nhỏ được viết bằng nét cọ mảnh:
"Ánh mắt đó... mãi mãi không thuộc về tôi."
Những chữ ấy như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào lòng Hương. Lồng ngực nàng nặng trĩu, cảm giác khó thở bắt đầu lan tỏa.
"Người này là ai?" Hương thì thầm, giọng nàng khô khốc.
Những mảnh ghép trong đầu nàng bỗng nhiên xâu chuỗi lại. Cách Phương luôn nhìn nàng, như nhìn xuyên qua một bức màn vô hình; sự dịu dàng có phần xa cách mà cô dành cho nàng; và những lúc Phương trầm ngâm khi tưởng nàng không để ý… tất cả bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hương không phải là duy nhất.
Nàng không phải là người đầu tiên Phương yêu.
Nàng chỉ là một cái bóng, một kẻ thay thế.
Đôi chân Hương như mất hết sức lực. Nàng lùi lại một bước, cảm giác hụt hẫng xâm chiếm toàn thân. "Vậy đây là lý do chị luôn nhìn em như thế... Là vì em giống người này?"
Cánh cửa phòng vẽ bất ngờ phát ra tiếng động nhỏ. Hương quay phắt lại, thấy Phương đang đứng ở ngưỡng cửa. Ánh mắt cô thoáng ngỡ ngàng khi nhìn thấy Hương trong căn phòng bí mật, rồi nhanh chóng chuyển thành một vẻ trầm tĩnh khó đoán.
"Hương..." Phương lên tiếng, giọng khẽ khàng nhưng vẫn giữ được sự bình thản.
"Người này là ai?" Hương hỏi thẳng, không giấu nổi sự run rẩy trong giọng nói.
Phương im lặng một lúc, đôi mắt cô lướt qua bức tranh rồi dừng lại trên khuôn mặt Hương. Một nụ cười buồn thoáng hiện lên trên môi cô.
"Một người chị từng yêu."
Câu trả lời đơn giản nhưng đủ để xác nhận mọi điều Hương đang nghĩ. Nàng cảm thấy như vừa bị giáng một cú mạnh vào lòng ngực.
"Và em thì sao? Em chỉ là... người thay thế, đúng không?" Nàng cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng đôi mắt đã ươn ướt từ lúc nào.
Phương bước tới, dừng lại trước mặt Hương. Cô khẽ thở dài, ánh mắt chùng xuống như không dám đối diện với sự tổn thương đang hiện rõ trên khuôn mặt nàng.
"Hương, em không phải là người thay thế. Nhưng đúng là... ban đầu, chị đã bị thu hút bởi em vì đôi mắt của em quá giống cô ấy."
Hương cắn chặt môi, cảm giác như từng lời nói của Phương là một nhát dao cứa vào lòng nàng. "Vậy bây giờ thì sao? Chị yêu em... hay chỉ yêu đôi mắt này?"
Phương không trả lời ngay. Cô cúi đầu, đôi bàn tay siết chặt lại như đang đấu tranh với chính mình. "Chị yêu em, Hương. Nhưng chị cũng không phủ nhận rằng... hình bóng của người đó vẫn còn trong trái tim chị."
Lời thú nhận ấy khiến Hương như rơi vào khoảng không vô định. Nàng không biết mình nên tin vào điều gì, và liệu tình yêu của Phương dành cho nàng có phải là thật hay chỉ là một sự bù đắp cho quá khứ đã mất.
Hương im lặng nhìn Phương, đôi mắt nàng thoáng dao động. Nhưng chỉ trong giây lát, nàng đã kìm nén lại. Một nụ cười mờ nhạt hiện lên trên môi nàng, như thể mọi thứ vừa nghe thấy không quá quan trọng.
"Thôi nào, em không giận đâu." Hương lên tiếng, giọng nàng nhẹ nhàng đến lạ. "Ai mà chẳng có quá khứ. Em chỉ tò mò thôi, chứ không định làm lớn chuyện."
Phương nhìn Hương, ánh mắt ngập tràn sự bất ngờ. "Hương..."
"Thật đấy," nàng cắt ngang, giọng nói thoáng chút trêu chọc. "Chị nghĩ em trẻ con vậy sao? Nếu chị đã nói chị yêu em, thì em tin. Chị không cần phải giải thích thêm gì cả."
Hương bước tới, ánh mắt nàng dịu dàng nhưng sâu thẳm trong đó là một sự tổn thương được che giấu kỹ lưỡng. Nàng đưa tay lên, khẽ vuốt má Phương.
"Chị yêu em là được rồi, phải không? Em không quan tâm chị từng yêu ai, hay bức tranh này là gì. Chỉ cần hiện tại chị ở đây, với em, thế là đủ."
Phương lặng người, đôi tay cô vô thức nắm lấy tay Hương. Trong ánh mắt cô là sự day dứt, nhưng trước sự kiên định của Hương, cô không thể nói thêm điều gì.
"Được rồi," Phương khẽ đáp, giọng cô trầm xuống. "Chị hứa, chỉ cần em muốn, chị sẽ ở bên em."
Hương gật đầu, nụ cười trên môi nàng vẫn giữ nguyên, nhưng trái tim nàng như bị bóp nghẹt. Những cảm xúc vừa trỗi dậy – nỗi đau, sự hụt hẫng, và cảm giác không trọn vẹn – tất cả đều bị nàng đẩy xuống sâu trong tim. Nàng không muốn đối mặt với chúng, cũng không muốn làm rạn nứt mối quan hệ này.
"Em ra ngoài, không để công việc chị bị trễ," Hương nói, giọng nàng nhẹ bẫng, vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Phương gật đầu, đôi mắt dõi theo Hương vài giây trước khi quay lưng, cố gắng giữ vẻ bình thản. Tiếng bước chân nàng xa dần, cánh cửa đóng lại, để lại cô một mình giữa không gian tĩnh mịch.
Phương chậm rãi quay người, ánh mắt rơi vào bức tranh đặt trên giá vẽ. Người trong tranh, một cô gái với đôi mắt sâu thẳm, nụ cười mơ hồ, và những đường nét dịu dàng gợi lên ký ức của một người đã đi xa.
Chín phần giống Hương. À không phải , phải là Hương giống người trong bức tranh này chín phần.
Cô bước tới gần, ngón tay lướt nhẹ trên mặt khung vẽ, như muốn chạm vào người trong tranh nhưng chỉ chạm được bề mặt lạnh lẽo của lớp sơn. Những ký ức xưa cũ trỗi dậy, không được mời gọi nhưng cứ thế ùa về.
Lần đầu tiên cô gặp người ấy, ánh mắt dịu dàng nhưng rực lửa. Những ngày tháng say mê, tưởng như không gì có thể chia cắt. Và rồi, lời chia tay bất ngờ, để lại cô một mình với trái tim vỡ vụn.
Phương nhắm mắt, hít sâu một hơi, như cố gắng giữ mình không chìm vào dòng chảy ký ức. Nhưng hình ảnh trong tranh vẫn ở đó, như nhắc nhở cô về quá khứ mà cô đã cố quên.
"Đẹp thật," cô thì thầm, giọng trầm đục, đầy nỗi buồn. "Nhưng cũng chỉ là một cái bóng."
Phương đứng im, nhìn bức tranh thêm một lúc nữa. Trái tim cô nặng trĩu, nhưng không còn là nỗi đau gặm nhấm như ngày nào. Chỉ còn lại sự trống rỗng – một vết sẹo đã liền da nhưng vẫn đau mỗi khi chạm vào.
Ngoài kia, tiếng bước chân của Hương đã tan biến. Trong phòng, chỉ còn lại cô và người trong tranh. Một mảnh quá khứ tưởng như đã ngủ yên nhưng vẫn ám ảnh từng nhịp thở.
_______________
Hương đứng tựa vào bức tường hành lang, đôi mắt nàng trống rỗng nhìn vào khoảng không trước mặt. Người hôm qua còn cười nói, còn tin rằng tình yêu của mình là chân thật và được trân trọng, hôm nay lại như kẻ lạc lối.
Tiếng thì thầm của Phương lúc nãy vọng qua khe cửa, dù nhỏ nhưng lại đâm sâu vào tim nàng: "Nhưng cũng chỉ là một cái bóng."
Hương bật cười, một tiếng cười ngắn, khô khốc và đầy cay đắng. Nụ cười trên môi nàng vẫn giữ nguyên, như thể nàng đang cố níu kéo chút tôn nghiêm cuối cùng. Nhưng trong lòng, mọi thứ đã sụp đổ.
Hóa ra, mình chưa từng là mình trong mắt chị.
Nàng bước ra sân, đôi giày nhẹ nhàng chạm trên nền gạch, nhưng mỗi bước đi như nặng nề hơn. Cơn gió thoảng qua, se lạnh, kéo nàng về thực tại. Thực tại mà ở đó, nàng chỉ là một hình bóng thay thế cho người khác.
Tại sao mình lại không nhận ra sớm hơn? Hương tự hỏi, nhưng chẳng thể tìm được câu trả lời. Từ ánh mắt đầu tiên của Phương dành cho nàng, luôn có một tia cảm xúc khó gọi tên. Nàng từng cho đó là tình yêu sâu sắc, nhưng giờ đây, nó chỉ giống như một sự tiếc nuối bị dồn nén – không phải dành cho nàng, mà cho một ai khác.
Hương hít một hơi thật sâu, bàn tay khẽ siết chặt lấy vạt áo. Nàng cảm thấy mình bị phản bội, nhưng cũng mỉa mai chính mình vì đã tự nguyện bước vào mối quan hệ này, dù từng có linh cảm mơ hồ về sự thật.
Chị có từng yêu em thật lòng, dù chỉ một chút không, Phương?
Câu hỏi vang lên trong đầu nàng, như một tiếng vọng không hồi đáp. Nhưng nàng không muốn hỏi Phương. Bởi vì nàng sợ. Sợ rằng câu trả lời sẽ chính là điều mà nàng đang nghĩ: Không.
Ngoài trời, cơn mưa bất chợt đổ xuống. Hương ngửa mặt lên, để những giọt nước lạnh lẽo rơi trên gò má. Nàng không rõ đó là nước mưa hay nước mắt, nhưng điều đó cũng không còn quan trọng.
Hóa ra, yêu chân thành đến đâu cũng không thể thắng được một bóng hình trong quá khứ.
Hương không ngờ rằng chỉ sau vài ngày bắt đầu mối quan hệ, mọi thứ đã trở nên phức tạp đến vậy. Những lời yêu dịu dàng, những đêm tình mặn nồng tưởng chừng sẽ kéo họ lại gần hơn, nhưng hóa ra lại là những chiếc gai vô hình, cào xé trái tim nàng.
Phương... Chị ấy đã từng yêu thật lòng, hay chỉ đang cố tìm một hình bóng để lấp đầy nỗi cô đơn?
Hương cắn môi, cảm giác đau đớn chạy dọc sống lưng khi ký ức những lần bên nhau chợt ùa về. Đôi mắt Phương trong những khoảnh khắc đó không hoàn toàn dành cho nàng. Có gì đó xa xăm, như một tấm màn che phủ, ngăn cách giữa họ.
Mưa ngày càng nặng hạt, tiếng rì rào như hòa lẫn với tiếng tim Hương đập loạn nhịp. Nàng bước chậm ra vườn, chân trần trên nền đất ướt. Cơn lạnh thấm qua làn da, nhưng không làm dịu đi ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng.
"Nếu tất cả chỉ là giả dối, vậy tại sao chị lại làm em yêu chị nhiều đến vậy?" Hương nói , ánh mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời xám xịt.
Bỗng, tiếng bước chân vang lên phía sau. Hương quay lại, và Phương đang đứng đó, chiếc áo sơ mi mỏng dính nước mưa, mái tóc đen dài rối tung.
"Em không vào nhà sao? Sẽ ốm mất." Giọng Phương trầm ấm, như một giai điệu quen thuộc nhưng lại khiến Hương nghẹn ngào.
Trước mặt Phương, Hương vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt không gợn chút cảm xúc nào. Nàng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, như những cơn sóng lòng đang cuộn trào trong tim chẳng hề tồn tại.
"Em chỉ ra đây hóng gió chút thôi, chị đừng lo," nàng đáp, giọng nhẹ bẫng, tựa như đang an ủi Phương nhưng thực chất lại là để xoa dịu chính mình.
Phương đứng yên vài giây, đôi mắt khẽ nheo lại như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu, rồi lặng lẽ quay lưng bước vào nhà.
Ngay khi cánh cửa khép lại, vẻ ngoài bình thản của Hương vụt tắt. Nàng lảo đảo lùi về phía góc vườn, tựa lưng vào bức tường lạnh buốt. Những giọt nước mắt bị kìm nén cuối cùng cũng trào ra, hòa lẫn với những hạt mưa vẫn chưa ngớt.
Nàng siết chặt hai tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, như thể chỉ có cơn đau đó mới giúp nàng tỉnh táo. Tâm trí Hương tràn ngập hình ảnh của Phương, những khoảnh khắc ngọt ngào chỉ mới vài ngày trước, và cả câu hỏi vẫn cứ bám lấy nàng như một bóng ma:
"Chị có yêu em thật lòng không? Hay em chỉ là cái bóng thay thế trong câu chuyện của chị?"
Hương thở gấp, cố nuốt xuống những nỗi đau đang trào dâng. Phía sau lưng nàng, bức tường cũ kỹ không thể nào giúp che chắn cảm xúc đang vỡ vụn.
Cái giá của việc giả vờ mạnh mẽ trước mặt Phương quá đắt. Nhưng nàng không dám đối diện. Nàng sợ rằng, một khi phá bỏ lớp vỏ bọc này, mọi thứ sẽ vỡ tan, và cả hai sẽ chẳng còn gì ngoài sự trống rỗng.
___________
Hương vào nhà Phương, ánh mắt nàng có chút mơ màng, nhưng cố gắng che giấu. Nàng nhìn Phương, cố nở một nụ cười như mọi khi.
" Chị vào phòng làm việc đi , em đi về nhà , tối gặp nhau nhé . Lác về em bắn địa chỉ cho chị " Hương nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng không giấu được sự lo lắng đang lắng sâu trong lòng.
Phương gật đầu, nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng: "Ừ, em đi đi. Chị làm việc trước nha , tối mình vui vẻ nhé."
Hương chỉ mỉm cười , chờ Phương đóng cửa rồi nàng quay bước lên phòng cô, lòng đầy mâu thuẫn. Nàng chưa muốn bỏ lỡ tình yêu này, có lẽ nên dọn đồ minh trước , sợ sau này không còn tới . Nàng vẫn tin rằng một buổi tối bên nhau sẽ là cơ hội để cả hai lại gần nhau hơn. Nhưng lòng nàng vẫn thôi thúc nàng không nên để lại bất cứ món gì .
Nhìn những món đồ ngày hôm qua cả hai vừa nói vừa sắp xếp , giờ lại phải vào vali rồi . Dù trái tim nàng đang đau đớn vì những nghi ngờ và tổn thương, nhưng Hương quyết định không buông tay ngay lúc này.
Về đến nhà, Hương thay một bộ đồ thoải mái nhưng vẫn giữ lại chút gì đó thu hút, chuẩn bị cho buổi tối mà nàng mong muốn sẽ là dấu mốc để tình cảm giữa họ được gắn kết hơn. Mỗi bước đi của nàng đều tràn ngập hi vọng, dù trong thâm tâm, nàng cảm nhận rõ ràng một sự bất an.
Tối đến, Hương gặp Phương tại khu vui chơi như đã hẹn. Cả hai cùng đi qua những khu trò chơi, ánh sáng lấp lánh và không khí náo nhiệt càng khiến nàng cảm thấy mình đang làm đúng. Hương nhìn vào mắt Phương, hy vọng rằng tối nay sẽ là lúc mọi thứ thay đổi. Nhưng nàng không biết rằng chính khoảnh khắc này, sẽ là dấu chấm hết cho mối quan hệ của cả hai.
Trong không gian vui vẻ, những tiếng cười, những trò chơi, dường như có một khoảng cách vô hình đang dần hiện ra giữa họ. Mỗi nụ cười của Phương càng làm Hương cảm thấy như nó chỉ là sự giả vờ, một vỏ bọc không còn đủ sức giữ vững mối quan hệ này.
Đang giữa không gian náo nhiệt của khu vui chơi, đột nhiên, một cô gái bước đến gần Phương, từ trong đám đông. Cô ấy cao ráo, tóc dài và có vẻ ngoài cuốn hút, ánh mắt tươi tắn, nụ cười rạng rỡ. Người mà Hương có chín phần giống.
Phương quay sang, và ngay lập tức, đôi mắt cô sáng lên, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp xuất hiện trên môi. Hương đứng bên cạnh, nhưng cảm giác như không thể thở nổi. Trái tim nàng bỗng chốc ngừng đập, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Cô gái ấy bước lại gần Phương, không một chút do dự, và đôi mắt của họ giao nhau. Phương chào đón cô ấy với một sự gần gũi, chân thành mà Hương chưa từng thấy trước đây. Nụ cười của Phương dành cho cô ấy chẳng giống những nụ cười mà nàng nhận được. Đó là một kiểu nụ cười mà Hương chưa bao giờ được thấy – đầy sự mong đợi, như một người bạn thân lâu ngày mới gặp lại.
Hương đứng sững lại, không thể cử động, chỉ có thể cảm nhận rõ rệt sự xa lạ giữa mình và Phương. Tất cả cảm xúc của nàng như vỡ vụn trong khoảnh khắc ấy. Trái tim nàng thắt lại.
Cô gái ấy, nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, quay sang Hương và chào: "Chào bạn , cả hai là bạn đang đi chơi sao?"
Hương chỉ biết gật đầu, nhưng không sao trả lời được. Mọi thứ như quay cuồng trong mắt nàng, không còn rõ ràng nữa. Phương nhìn nàng, nhưng đôi mắt không còn ánh lên sự ấm áp như trước. Thay vào đó, là sự lạnh lùng không thể chối cãi.
Hương cảm thấy như mình là một người ngoài cuộc, không thể chen vào mối quan hệ ấy nữa. Định mệnh đã đến, và giờ đây, nàng không biết làm gì hơn ngoài việc giữ im lặng.
Phương nhìn Hương một cách ngập ngừng, rồi quay sang cô gái mới đến, ánh mắt có chút bối rối. "Đây là... người yêu của chị," cô nói, nhưng giọng Phương không còn chắc chắn, có chút gì đó lạ lẫm và không tự nhiên. Những lời này như một cú sốc đối với Hương, và không chỉ vậy, cô gái kia cũng có phản ứng bất ngờ.
Phương đứng đó, hơi lúng túng, rồi nhìn cô ấy với ánh mắt đầy sự hối hận. Cô gái kia, sau một khoảnh khắc im lặng, cắn chặt môi, rồi đột nhiên nói:
"Xin lỗi, tôi không biết đây là người yêu của chị." Cô ấy nhìn Phương, đôi mắt ngập tràn nỗi buồn. "Lẽ ra tôi không nên xuất hiện. Xin lỗi..."
Cô gái ấy gỡ tay Phương đang khoác lên vai cô ra, như thể không muốn tiếp tục duy trì bất kỳ liên kết nào. Rồi cô quay người đi, bước đi vội vã, không kịp chờ đợi Phương hay bất kỳ ai giải thích.
Phương đứng sững lại, đôi mắt lạc lõng nhìn theo cô ấy, nhưng không thể bước đi ngay lập tức. Cô quay sang Hương, đôi mắt đầy sự hoang mang và lo lắng. Phương muốn đuổi theo cô gái ấy, nhưng khi nhìn thấy Hương đứng đó, cô bỗng nhiên khựng lại. Ánh mắt của Hương không còn sự hi vọng hay ngây thơ như trước, mà là sự hiểu biết, đau đớn và bất lực.
Hương nhìn vào Phương, ánh mắt lạnh lẽo nhưng bình tĩnh. "Chị đi theo cô ấy đi," nàng nói, giọng khàn đi vì cố gắng kiềm chế cảm xúc. "Hôm nay, có lẽ là đủ rồi."
Phương đứng im, lưỡng lự. Nhìn đôi mắt nàng dường như muốn khóc, nhưng lại không thể. Phương nhìn Hương lần nữa, như đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt nàng, nhưng cuối cùng, cô gật đầu, chậm rãi quay người và bước đi theo cô gái ấy.
Hương nhìn theo bóng dáng của Phương khuất dần, cảm giác như mọi thứ đã kết thúc. Nàng đứng đó một lúc, đón nhận cơn gió lạnh thổi qua, biết rằng mối quan hệ này đã chính thức đi đến hồi kết, và không thể cứu vãn được nữa.
________
Phương vội vàng bước theo bóng dáng của cô gái ấy, nhưng trong lòng không ngừng giằng xé. Mỗi bước chân cô đi, Hương chỉ đứng lặng, dõi theo mà không nói thêm gì. Nàng biết rõ, khoảnh khắc Phương quay lưng lại đã là câu trả lời rõ ràng nhất cho tất cả.
Hương nắm chặt tay, cố kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra. Nàng tự nhủ với bản thân rằng việc để Phương đi là quyết định đúng, nhưng trái tim nàng vẫn quặn thắt từng cơn.
Phương chạy theo cô gái ấy, nhưng khi bắt kịp, cô lại không biết nên nói gì. "Chờ đã..." Phương khẽ gọi, giọng nói không giấu được sự bối rối.
"Chị đã chọn em sao? Không phải cô gái kia" Giọng nói của cô gái ấy nhẹ nhàng, nhưng trong đó ẩn chứa sự tự tin xen lẫn đắc thắng.
Phương không trả lời ngay, ánh mắt vẫn lạc lõng, như đang cố gắng tìm một lý do cho mọi chuyện. Nhưng cô gái ấy đã bước tới gần hơn, ánh mắt cô ánh lên vẻ chiến thắng.
"Chị không cần giải thích. Em biết chị vẫn còn yêu em," cô ấy nói, giọng trầm ấm, ánh mắt đầy cuốn hút. "Và chị biết không? Tôi vẫn yêu chị, Phương."
Phương lặng người. Trong giây lát, hình ảnh của Hương hiện lên trong đầu cô. Cô biết rằng quyết định này sẽ làm tổn thương Hương, nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô gái ấy, Phương không thể kiềm chế được cảm giác cũ.
"Đi thôi," cô gái ấy nhẹ nhàng nói, tay khẽ nắm lấy tay Phương. Cái chạm ấy làm Phương giật mình, nhưng cô không rút tay ra.
Phương gật đầu, lưỡng lự vài giây, rồi bước theo cô gái ấy. Trong lòng cô, một cảm giác mâu thuẫn không ngừng dâng lên. Nhưng khi cô gái ấy quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy sự tự tin và yêu thương, Phương biết rằng mình đã chọn.
Cô gái ấy mỉm cười, bước đi với Phương bên cạnh. Trong lòng, cô biết mình đã là người chiến thắng. Những gì vừa xảy ra chỉ càng khẳng định rằng tình cảm giữa cô và Phương vẫn còn mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Và Hương, giờ đây, đã chỉ là một cái bóng xa mờ.
Phương lặng lẽ đi bên cạnh cô gái ấy, ánh mắt lạc lõng, như thể cố gắng trốn tránh thực tại. Không gian giữa họ trầm mặc, chỉ còn tiếng bước chân trên nền đất. Bất chợt, cô gái ấy dừng lại, quay sang nhìn Phương, nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên môi.
"Chị giỏi thật đấy," nàng nói, giọng điệu nửa như trêu chọc, nửa như trách móc. "Chị tìm được người giống em đến chín phần."
Phương khựng lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô gái ấy. Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Nhưng chị biết không?" Cô gái ấy tiếp tục, tiến thêm một bước đến gần Phương. "Dù có giống thế nào, cô ấy cũng không phải là em. Và chị cũng không thể quên em được, đúng không?"
Phương lặng thinh, đôi mắt cụp xuống như muốn tránh ánh nhìn sắc bén của cô gái. Nhưng chính sự im lặng ấy lại là câu trả lời rõ ràng nhất.
Cô gái ấy cười khẽ, đôi mắt ánh lên vẻ đắc thắng. "Không cần phải nói gì đâu, chị. Chỉ cần chị ở đây, chạy theo em, đã đủ chứng minh tất cả rồi."
Nàng đưa tay nắm lấy tay Phương, bàn tay ấy vẫn ấm áp, quen thuộc như ngày nào. "Đi thôi, em vẫn ở đây, chờ chị."
Phương thoáng lưỡng lự, nhưng rồi cũng bước theo cô gái ấy. Trong lòng cô là một mớ cảm xúc hỗn độn, những hình ảnh của Hương và những kỷ niệm với cô gái này đan xen nhau, làm cô không thể phân định rõ ràng.
Cô gái ấy mỉm cười đầy tự tin. Nàng biết rằng, dù có người khác bước vào cuộc đời Phương, thì cuối cùng, chỉ có nàng là người mà Phương không thể buông bỏ. Và giờ đây, nàng đã chiến thắng.
____________
Hương đứng lặng trong đám đông, cảm giác như mình đang mất đi tất cả. Phương đã bước đi theo cô gái ấy, ánh mắt của Phương không còn tìm kiếm hay dừng lại với Hương nữa. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhưng Hương cảm nhận rõ ràng rằng mình đã bị bỏ lại phía sau.
Khi Phương quay lưng đi, Hương đứng im, ánh mắt dõi theo bóng dáng người phụ nữ ấy đang dần khuất xa. Trong khoảnh khắc đó, nàng không khóc, cũng không chạy theo. Chỉ đơn giản là đứng nhìn, như một nhân vật vừa hoàn thành vai diễn trên sân khấu.
Hương biết, mối quan hệ này đã đến hồi kết. Nhưng không phải vì nàng yêu Phương thật lòng, mà vì Phương đã chọn con đường khác—một con đường rời xa nàng mãi mãi.
Rời khỏi khu vui chơi, nàng bước đi trong sự tĩnh lặng, gió thổi lạnh buốt xuyên qua lớp áo mỏng. Hương không ngoảnh đầu lại, cũng chẳng muốn níu kéo điều gì. Cuộc chia ly này, với nàng, chỉ là một chương cuối đã được định sẵn trong cuốn kịch bản mà nàng tự tay viết nên , nhưng không nghĩ sẽ nhanh như vậy.
Khi đến một góc vắng người, Hương lấy ra một điếu thuốc, bật lửa, rồi rít một hơi thật sâu. Khói thuốc mờ ảo quấn lấy đôi mắt sắc lạnh của nàng. Hương nhìn điếu thuốc, khẽ cười.
“Lâu rồi không gặp.”
Giọng nàng trầm lắng, nhưng không mang theo chút đau khổ nào. Sự đau đớn mà nàng thể hiện trước Phương chỉ là một lớp mặt nạ. Tất cả chỉ để Phương tin rằng nàng yêu cô thật lòng. Trong mắt người đời, nàng là một kẻ si tình, nhưng sự thật là Hương chẳng cảm thấy gì cả.
“Phương ngốc nghếch thật. Xem tôi là kẽ thay thế ,lại còn nghĩ tôi cũng yêu chị.” Hương cười nhạt, dụi tàn thuốc xuống nền đất.
Rồi nàng quay bước, bỏ lại sau lưng tất cả—Phương, tình yêu của cô ấy, và cả vở diễn hoàn hảo mà nàng đã hoàn thành.
___________________
Hương nhìn điếu thuốc đã tàn , hơi khói vẫn còn mờ nhạt tan vào không trung. Ánh mắt nàng lạnh lùng, không chút cảm xúc , chăm thêm cho mình một điếu nữa . Thật buồn cười, nàng nghĩ, khi Phương tin rằng thứ tình yêu ấy có thật. Một cuộc gặp gỡ chóng vánh, vài câu nói bâng quơ, rồi một đêm cuồng nhiệt. Chỉ cần bấy nhiêu đó, Phương đã ngây ngô cho rằng Hương yêu mình.
Nhưng sự thật thì khác xa.
Hương cười khẩy, rít thêm một hơi thuốc. "Chị ngốc thật, Phương à. Chị nghĩ tôi yêu chị chỉ vì một lần làm tình sao?"
Thực ra, Hương chưa từng yêu Phương. Tất cả chỉ là một kế hoạch được nàng cẩn thận sắp đặt. Phương không chỉ là một họa sĩ tài năng, mà còn là một cái tên nổi tiếng trong giới nghệ thuật. Hương biết rõ, chỉ cần một đoạn video ghi lại cảnh Phương rời bỏ nàng để quay về với người cũ, sự nghiệp của cô ấy sẽ sụp đổ như một tòa nhà bị phá hủy bởi thuốc nổ. Chỉ cần video đó được tung lên , thì bức tranh trong tay nàng cũng sẽ được lan truyền.
“Chị nổi tiếng thật, Phương à, nhưng cái giá của sự nổi tiếng cũng đắt đỏ lắm. Ai mà nghĩ được rằng chỉ một câu chuyện tình yêu đẫm nước mắt lại có thể biến chị thành mục tiêu của cả thế giới."
Hương ném điếu thuốc xuống đất, giẫm mạnh lên tàn lửa. Nàng chẳng hề đau lòng khi Phương rời đi, cũng chẳng quan tâm đến tình yêu mà Phương từng trao. Với Hương, đây chỉ là một ván cờ. Và giờ, khi sự thật dần hé lộ, nàng đã thắng.
Hương bước chậm rãi rời khỏi góc khuất, nơi làn khói thuốc còn lẩn quẩn. Bóng đêm nuốt lấy dáng nàng, nhưng trong mắt nàng không hề có chút u ám. Ngược lại, đó là ánh mắt sắc lạnh của một kẻ đã toan tính mọi bước đi.
Phương có thể là một người yêu chân thành hay yêu cô vì chin phần, nhưng nàng không quan tâm đối với Hương, cô chỉ là một quân cờ hoàn hảo. Nghĩ đến bức tranh mà Phương vẽ, Hương khẽ cười.
"Một bức tranh chân dung cho tình yêu vĩnh cửu? Thật mỉa mai. Để xem bức tranh ấy có thể vĩnh cửu được bao lâu khi nó trong tay tôi."
Trong đầu Hương đã vạch sẵn mọi đường đi nước bước. Nàng không chỉ giữ bức tranh như một minh chứng cho sự ngu ngốc của Phương mà còn biết rõ giá trị của nó. Được vẽ bởi một họa sĩ nổi tiếng, lại mang câu chuyện tình yêu ngắn ngủi nhưng đầy kịch tính, bức tranh này sẽ là con át chủ bài trong tay nàng.
Hương biết rõ, chỉ cần nàng hé lộ bức tranh cùng một câu chuyện về "nỗi đau bị bỏ rơi," danh tiếng của Phương sẽ lập tức bị kéo xuống bùn. Cô sẽ bị dư luận lên án là kẻ phản bội, là người coi tình yêu như một món đồ chơi. Những kẻ yêu nghệ thuật sẽ quay lưng, còn giới truyền thông thì sẽ săn đuổi cô không ngừng.
"Chị cứ nghĩ mình là kẻ kiểm soát mọi thứ, đúng không, Phương?" Hương lẩm bẩm, đôi môi nở một nụ cười khinh bỉ. "Nhưng chị đâu biết rằng ngay từ đầu, tôi đã định sẵn kết cục cho chị."
Cơn gió đêm lạnh buốt thổi qua, Hương chỉnh lại áo khoác, rồi bước đi thẳng về phía trước. Nàng không cần phải vội. Mọi thứ đã nằm trong tay nàng, và Phương—dù yêu hay hận, dù đau đớn hay bất lực—sẽ chẳng thể thay đổi được điều gì.
Bức tranh ấy giờ nằm trong căn phòng của Hương, được giấu kỹ sau một lớp vải bọc. Chỉ cần đợi thời điểm thích hợp, nàng sẽ tung nó ra, như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào danh tiếng của Phương.
______________
Hương về đến căn phòng của mình, nơi ánh sáng vàng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn hắt lên bức tranh được bọc kỹ trong lớp vải. Nàng đứng trước nó, không vội vàng tháo ra, mà chỉ ngồi xuống chiếc ghế đối diện, rót cho mình một ly rượu vang.
"Ba ngày, Phương à. Chị nghĩ ba ngày bên tôi có ý nghĩa hơn cả những năm tháng chị từng yêu người đó không?"
Hương khẽ bật cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy châm biếm. Nàng nhấc ly rượu, chạm nhẹ vào mép môi, để vị cay nồng trôi qua đầu lưỡi.
Từ khi biết đến Phương, Hương đã tìm hiểu kỹ về mối tình trước đó của cô. Một mối tình sâu đậm kéo dài nhiều năm, đủ để khiến Phương từng vẽ một loạt tranh lấy cảm hứng từ người cũ. Những bức tranh ấy không chỉ nổi tiếng mà còn được xem như kiệt tác, đưa tên tuổi Phương lên một tầm cao mới. Nhưng rồi, tình yêu ấy kết thúc trong cay đắng, để lại một khoảng trống mà không ai lấp đầy được.
Hương đặt ly rượu xuống, từ từ gỡ lớp vải bọc bức tranh. Khi hình ảnh trong tranh hiện ra, nàng mỉm cười, ánh mắt ánh lên vẻ thách thức.
Trong tranh, nàng và Phương đứng cạnh nhau, ánh mắt Phương dịu dàng nhìn Hương như thể nàng là cả thế giới của cô. Từng chi tiết được vẽ bằng sự say mê, từng nét cọ như thấm đẫm tình yêu. Nhưng Hương nhìn nó chỉ thấy sự dại khờ.
"Chị đã từng yêu người đó như thế này chưa, Phương? Chị có dành tất cả những gì chị có để vẽ cho cô ta một bức tranh như thế này không? Hay tôi là người đầu tiên khiến chị đặt bút vẽ với trái tim đầy nhiệt huyết đến vậy?"
Hương không thực sự quan tâm đến câu trả lời. Nàng chỉ muốn thỏa mãn sự tò mò, muốn kiểm chứng xem ba ngày ngắn ngủi bên nàng có đủ để khiến Phương quên đi mối tình cũ, hay nàng chỉ là một cái bóng thoáng qua trong cuộc đời cô.
"Nếu tôi thắng, điều đó chứng tỏ chị thật yếu đuối, Phương à. Yêu ai cũng sâu đậm, nhưng cũng dễ dàng để người mới chiếm trọn trái tim. Còn nếu tôi thua..." Hương khẽ cười, nhấp thêm một ngụm rượu. "Thì tôi cũng chẳng mất gì, vì tôi chưa từng yêu chị."
Ánh mắt Hương dừng lại trên bức tranh, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười đắc ý. Dù sao đi nữa, nàng đã đạt được mục đích. Ba ngày, hai đêm, và một bức tranh. Chỉ bấy nhiêu đó là đủ để nàng kiểm soát cả một người từng nghĩ rằng tình yêu có thể chinh phục mọi thứ.
Hương tựa người vào ghế, ánh mắt không rời khỏi bức tranh. Một nụ cười lạnh thoáng qua trên môi nàng khi nghĩ về Phương. "Tôi tự hỏi," nàng lẩm bẩm, giọng nói vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, "bao lâu chị sẽ xuất hiện trước mặt tôi?"
Nàng biết rõ Phương yêu nàng đến mức nào , nói là kẽ thay thế nhưng nàng biết rỏ chỉ sau 1 ngày Phương đã có tình cảm . Dù đã rời đi, Phương sẽ không thể dứt ra được. Cảm giác tiếc nuối, lo lắng, hay thậm chí là khát khao trở lại, tất cả sẽ kéo Phương quay lại tìm nàng.
Hương nhấp một ngụm rượu, đôi mắt nheo lại, như thể đang thưởng thức một vở kịch nàng đã dàn dựng hoàn hảo. "Chị chắc hẳn đang đấu tranh, Phương à. Tự hỏi tôi có yêu chị thật không, hay chỉ là một trò chơi. Nhưng tôi biết chị, chị sẽ không chịu được lâu đâu."
Nàng vuốt nhẹ mép bức tranh, cảm nhận từng nét cọ mà Phương đã vẽ bằng cả trái tim. Trong thâm tâm, Hương hiểu rằng bức tranh này là sợi dây ràng buộc mạnh nhất. Nó chứa đựng tất cả tình cảm của Phương, và chỉ cần nàng giữ nó, Phương sẽ không thể buông bỏ.
Hương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt như xoáy sâu vào bức tranh.
"Chị sẽ xuất hiện thôi, Phương. Chị sẽ không chịu nổi việc mất tôi đâu. Và khi chị quay lại, tôi sẽ ở đây, chờ đợi chị... để xem chị sẽ còn dại khờ đến mức nào."
Nàng bật cười, tiếng cười vang lên lạnh lùng và trống rỗng. Đối với Hương, mọi thứ chỉ là một trò chơi mà nàng đã tính toán từ đầu. Thời gian không còn là vấn đề, vì nàng biết chắc rằng Phương sẽ không thể thoát khỏi vòng lặp này.
_____________
Hương nhìn bức tranh lần nữa, ánh mắt lộ vẻ trào phúng. Nhớ về những lời nàng vừa nói khi trong căn phòng ấy vang vọng trong đầu, khiến nàng bất giác bật cười. Một tiếng cười nhẹ nhưng đầy mỉa mai.
"Nếu không có camera," nàng lẩm bẩm, "tôi cũng đâu rảnh mà nói mấy lời tốn thời gian ấy. Tôi biết rõ người trong tranh là ai "
Phòng vẽ khi ấy không có ai ngoài nàng, nhưng chiếc camera nhỏ giấu trong góc lại đang làm nhiệm vụ của nó, không phải 1 cam mà là cả nhà đâu đâu cũng có cả .Từng lời, từng cử chỉ, và cả ánh mắt thất thần giọng nói của Hương đều được ghi lại một cách hoàn hảo.
Hương không bao giờ để lỡ bất cứ cơ hội nào để biến câu chuyện của mình thành một màn trình diễn. Tất cả những lời độc thoại, những cử chỉ tưởng chừng ngẫu nhiên, đều là một phần trong kế hoạch lớn hơn của nàng. Chiếc video này khi Phương tự mình xem nó , chắc cô ấy vẫn nghĩ rằng Hương yêu mình là thật .
"Cái giá của một kẻ nổi tiếng là gì, Phương à?" Hương vừa nghĩ vừa mỉm cười. "Là bất cứ ai cũng có thể trở thành kẻ ác trong mắt người khác, miễn là câu chuyện đủ thuyết phục."
Nàng rít một hơi thuốc, nhả khói mờ nhạt về phía cửa . Đoạn video trong cam ấy cũng được nàng lưu lại .
"Cứ chờ đi. Đoạn phim này sẽ khiến cả thế giới tin rằng chị là kẻ tàn nhẫn nhất. Và tôi... tôi chỉ là nạn nhân. Và nếu chị muốn đăng video cả 2 ân ái thì khó lắm , có còn đâu mà đăng ."
Hương gập lại chiếc khăn che bức tranh, giấu đi vẻ mặt đầy thỏa mãn. Nàng không cần phải nói thêm gì nữa. Chiếc camera đã ghi lại mọi thứ cần thiết.
"Kết thúc cuộc tình này rồi, Phương à. Nhưng với tôi, đây mới chỉ là khởi đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro