Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xung Đột Nội Bộ và Vùng Đất Của Sự Thất Vọng


Hành trình của Nhóm tiếp tục đưa họ qua vùng ngoại ô ven biển. Sau những ngày băng qua rừng núi, họ đã học được cách dựa vào nhau, nhưng thế giới bên ngoài vẫn là một ẩn số nguy hiểm. Nguy hiểm lớn nhất không còn là Kẻ Khát Máu suy yếu, mà là con người. Họ đang tiến về Khu Tị Nạn, niềm tin duy nhất còn sót lại của nhân loại.

Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh tại Siêu Thị

Họ phát hiện ra một siêu thị bị bỏ hoang, một kho báu tiềm năng giữa sự khan hiếm. Và đó cũng là nơi họ gặp một nhóm người sống sót khác. Nhóm này, khoảng sáu người, có vẻ được trang bị tốt nhưng mang vẻ hung hãn và thiếu kỷ luật. Sự căng thẳng bùng lên ngay lập tức.

Kim Junseo (23 tuổi), với kinh nghiệm bị phản bội khắc sâu trong tâm trí, ngay lập tức cảnh báo Nhóm rút lui. Anh tin rằng lòng tham của những người này sẽ giết chết họ.

"Chúng ta không thể tin tưởng họ," Junseo nói, giọng anh sắc lạnh như lưỡi dao, không chừa chỗ cho sự nhân nhượng. "Họ nhìn chúng ta như thể chúng ta là thức ăn của họ. Rút lui! Ngay bây giờ!"

Tuy nhiên, Kim Geonwoo (21 tuổi), người của hy vọng, lại cảm thấy day dứt. Anh đã dành cả tháng trời để phát sóng radio, tin rằng con người sẽ gắn kết lại, rằng hy vọng của anh không phải là vô ích. Anh tiến lên, cố gắng giao tiếp, mong muốn cứu vãn lời hứa về một thế giới tốt đẹp hơn.

"Chúng tôi không có ý xấu. Chúng ta nên giúp đỡ nhau. Sống sót một mình là không thể," Geonwoo nói, sự lạc quan của cậu mong manh trong không khí căng thẳng, đối lập hoàn toàn với sự đa nghi của Junseo.

Xung Đột Nội Bộ: Lý Trí và Hy Vọng

Sự khác biệt giữa Đa nghi (Junseo) và Hy vọng (Geonwoo) tạo ra một xung đột nội bộ đầu tiên nghiêm trọng trong Nhóm. Lee Sangwon (21 tuổi)Zhou Anxin (19 tuổi) cố gắng làm cầu nối, hiểu rõ cả hai đều đúng theo cách của họ. Sangwon tôn trọng lý trí của Junseo—rằng sự an toàn là trên hết—nhưng không muốn bỏ rơi lời hứa về hy vọng của Geonwoo—rằng họ cần phải tốt hơn thế giới đã chết.

"Nghe đây," Sangwon ra lệnh, giọng anh mang sự uy quyền đã được tôi luyện. "Chúng ta sẽ thu thập đồ một cách chính xác, nhanh chóng, và sau đó rút. Không có giao dịch lâu dài. Junseo, anh bảo vệ tuyến trên. Geonwoo, giữ radio tắt và ở sau tuyến. Đó là lệnh."

Nhưng nhóm người lạ kia đã tấn công trước, nhìn thấy sự do dự của Nhóm là một điểm yếu. Một cuộc chạm trán ngắn nhưng dữ dội diễn ra. Leo (22 tuổi)Jiahao (22 tuổi) chiến đấu như một đội hoàn hảo, một vũ điệu sinh tồn đáng sợ: Leo là lưỡi dao sắc bén, nhanh nhẹn kết liễu kẻ thù, và Jiahao là lá chắn hỗ trợ, che lưng và kiểm tra môi trường xung quanh. Donggyu (20 tuổi)Khải Văn (20 tuổi) bảo vệ tuyến sau bằng sự phối hợp sống còn đã được tôi luyện, tình yêu của họ đã trở thành một sức mạnh chiến đấu.

Hành Động của Sự Bảo Vệ

Trong lúc hỗn loạn, một người lạ mặt đã cố gắng cướp chiếc radio của Geonwoo, biểu tượng hy vọng của cậu.

"Đây là tiếng nói của chúng tao! Mày định làm gì!" Geonwoo hét lên, lần đầu tiên anh mất kiểm soát vì sự tuyệt vọng sắp mất đi hy vọng của mình.

He Xinlong (20 tuổi) đã ở đó. Anh không nói một lời. Với tốc độ và sự im lặng đặc trưng, Xinlong lao tới, hạ gục người lạ đó bằng một cú đấm chính xác, cứng rắn, và lấy lại chiếc radio. Anh đặt nó vào tay Geonwoo, tay anh chạm vào tay cậu.

Hành động của Xinlong đã thay lời nói: "Tôi sẽ bảo vệ hy vọng của anh. Tôi sẽ bảo vệ anh."

Sau khi đẩy lùi nhóm người kia, sự thất bại trong việc tìm kiếm đồng minh khiến Geonwoo sụp đổ tinh thần. Cậu ngồi xuống góc tối, chiếc radio trong tay.

"Họ không cần hy vọng. Họ chỉ cần sống sót. Anh đã sai," Geonwoo thì thầm với Anxin, Sangwon, và cuối cùng là Xinlong, cảm giác thất bại nuốt chửng anh.

Xinlong ngồi xuống đối diện cậu, nhẹ nhàng lấy chiếc radio khỏi tay Geonwoo, kiểm tra pin, và bật nó. Anh đặt chiếc radio lên tai Geonwoo.

"Anh không sai. Tiếng nói của anh không phải cho những người đó," Xinlong nói, giọng anh trầm và mạnh mẽ. Đây là một trong những câu nói dài nhất và quan trọng nhất của anh. "Nó là cho chúng ta. Nó là cho tôi. Anh không phát sóng cho thế giới đã chết, anh phát sóng cho Nhóm này."

Sự thừa nhận trực tiếp và yên tĩnh này đã khiến Geonwoo bật khóc. Cậu nhận ra tình cảm của Xinlong được xây dựng không phải trên lời nói sáo rỗng, mà trên sự bảo vệ thực tế, không đòi hỏi.

Leo chứng kiến khoảnh khắc này, và Junseo cũng vậy. Cả hai đều phải thừa nhận rằng sự gắn kết và sự bảo vệ chân thật này đã hiệu quả hơn sự cô độc và đa nghi. Lòng tin đã giành chiến thắng, không phải bằng sự ngây thơ, mà bằng chiến đấu.

Sự Thật Phũ Phàng và Khu Tị Nạn Mới

Nhóm tiếp tục di chuyển, và cuối cùng, họ đến bờ biển. Xa xa, họ nhìn thấy căn cứ quân sự được đồn đại là Khu Tị Nạn. Niềm hy vọng cuối cùng của họ.

Nhưng khi họ đến gần, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả sụp đổ. Căn cứ đã bị bỏ hoang hoàn toàn, cửa sổ vỡ, tường đổ, chỉ còn là một đống hoang tàn bị thiên nhiên và sự tàn phá nuốt chửng.

Không có Khu Tị Nạn. Không có sự cứu rỗi từ thế giới bên ngoài.

Sự thất vọng nhấn chìm tất cả. Nhưng trong sự tuyệt vọng đó, họ nhìn nhau. Sangwon nhìn Anxin. Leo nhìn Jiahao. Donggyu nhìn Khải Văn. Và Geonwoo nhìn Xinlong. Họ nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, những nỗi đau được chia sẻ, và những lời hứa được giữ vững.

Họ nhận ra, Khu Tị Nạn không phải là một địa điểm. Khu Tị Nạn chính là Bọn họ.

Chung Sanghyeon (18 tuổi), người đã tìm thấy sự tự tin qua công việc tổ chức, lên tiếng, giọng cậu kiên định. "Nó không phải là nơi này. Chúng ta là nơi này. Chúng ta sẽ xây dựng nó. Chúng ta sẽ làm cho nơi này thành Khu Tị Nạn của chúng ta."

Chặng đường sinh tồn đã kết thúc. Nhưng hành trình xây dựng lại mọi thứ—một cuộc sống, một gia đình, một tương lai—mới chỉ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro