20.Hồi phục
Kể từ ngày đến bác sĩ Lý điều trị trước là tâm lý, sau là vật lý trị liệu. Chân của Tần Lam dần dần xuất hiện cảm giác mạnh mẽ hơn những lần trước, Cẩn Ngôn không mua nạng cho nàng, vì cô không muốn Tần Lam tự tập một mình. Mỗi khi tập ở phòng mạch có bác sĩ Lý đỡ nàng, tập ở nhà vẫn do Cẩn Ngôn đỡ ngay bên cạnh.
" Hôm nay chị tập đứng trước, đừng vội bước đi, nghe lời em nào " Mấy hôm trước Tần Lam khá hấp tấp tập đi, trong khi chân trụ còn chưa vững nên đã ngã xuống rất nhanh, cũng may là cô đỡ kịp thôi.
" Em buông tay từ từ là được " Hiện tại sự hồi phục của nàng có liên quan đến Hoàng Đệ, nên nàng không cho phép mình lơ là tập luyện.
Cẩn Ngôn từ từ buông một tay ra, Tần Lam đã bắt đầu hơi nghiêng ngả, cô đành phải nói nàng nên để cô đỡ thêm một vài ngày. Nhưng sự quyết tâm trong Tần Lam lúc này rất lớn, sau khi đứng được một lúc, nàng nói với Cẩn Ngôn buông luôn tay còn lại.
Nhìn bộ dạng có thể ngã bất cứ lúc nào của nàng, cô thật lòng không yên tâm buông tay ra quá xa. Mặc dù không chạm vào người nàng, nhưng tay cô vẫn luôn đặt phía sau cách lưng nàng tầm một gan tay. Tần Lam đứng một lúc mồ hôi đổ dọc sóng lưng ướt hết cả áo, lại còn thở hắt ra. Ngô Cẩn Ngôn nhìn thấy nàng như vậy vừa mừng vừa xót, chưa bao giờ nhìn thấy nàng quyết tâm đến vậy.
" Cẩn Ngôn, chân của chị không nhích đi được " Rõ ràng lúc ngồi xe lăn tập luyện, mấy ngón chân của nàng đã cử động được, bàn chân và cẳng chân cũng có cảm giác. Nhưng sau khi chạm đất thì không điều khiển được, phải làm sao đây?
Bởi vì hiện tại quyết tâm của Tần Lam rất cao, nên cô không muốn gián đoạn niềm tin của nàng. Ngô Cẩn Ngôn bước lên phía trước đối diện Tần Lam, còn đưa tay tại thành hình dạng như đang đón lấy nàng từ phía trước. Lúc này nhìn thật giống bậc phụ huynh tập đi cho con em mình, tình huống bây giờ chẳng khác gì cả.
" Đừng tập trung vào ngón chân của chị, tập trung nhìn em. Tự nói với bản thân em ở phía trước chờ chị, tinh thần thoải mái tự động chân cũng sẽ có cảm giác hơn " Hiện tại nàng không cử động được do tâm lý vẫn còn sợ té, Ngô Cẩn Ngôn muốn ổn định tinh thần cho Tần Lam trước.
Phía trước của nàng giờ đây không chỉ có thế giới của nàng đang đợi, còn có cả thế giới của Hoàng Đệ, Tiểu Khắc, Cẩn Ngôn đang chờ đợi. Áp lực quá lớn, lo sợ té ngã trong quá khứ quá đau đớn, Tần Lam trong nhất thời không dám bước lên. Nhưng mà đôi mắt trông chờ đó của Cẩn Ngôn sáng thật, hệt như đang muốn soi rọi cho từng bước chân chậm rãi tiến đến mình.
Những ngón chân dần dần có cảm giác trở lại, Tần Lam cố gắng không nghĩ đến gì hết ngoài việc muốn đi về phía Cẩn Ngôn. Bàn chân nhấc lên được khỏi mặt đất, mồ hôi bắt đầu ướt hết cả người của nàng, khó thở quá đi mất. Cảm giác này thật khó chịu, Tần Lam nhận ra mình càng di chuyển chậm chạp, cơ thể mình càng đối kháng bắt nàng dừng lại. Do đó trong một khắc Tần Lam giống như muốn chạy lên phía trước, chân của nàng cứ nhấc lên rồi lại chạm xuống đất, nhấc lên chạm xuống đất mấy lần, nhưng đến lúc hoàng hồn lại đã nằm gọn trong vòng tay của Cẩn Ngôn.
" Chị lại vừa mới té sao? " Cẩn Ngôn ôm lấy nàng, mắt cũng bắt đầu ướt đẫm lệ, xem ra em ấy đã rất thất vọng.
" Tiểu Lam, chị đi được rồi, là chị đã tự đi đến em " Có lẽ vừa rồi Tần Lam kích động điều khiển cơ thể mình, chỉ tập trung vào việc đó nên đi đến chỗ cô lúc nào cũng không hay. Mặc dù bước chân rất xiêu vẹo, nhưng đã có lực và đặc biệt nhất là không hề bị té.
Cuối cùng nàng cũng có thể đi được rồi, chỉ cần luyện tập thêm bước chân của nàng sẽ chẳng khác gì người thường cả. Từ ngày luyện tập ở bác sĩ Lý đến nay chỉ mới có hơn nửa tháng thôi, có nghĩa là nàng sẽ không cần đợi đến ba tháng mới có thể cứu Hoàng Đệ.
Ngô Cẩn Ngôn đối với thành tích này của Tần Lam vui mừng hơn cả lần đầu kiếm ra tiền nữa, Tần Lam đâu có biết nàng vừa rồi nàng căng thẳng một đồng nghĩa cô căng thẳng mười đâu. Do đó việc Tần Lam có thể tự đi được đến chỗ của cô, điều này giống như một vụ nổ lớn khó lòng không kích động.
" Tiểu Lam chị giỏi quá đi mất, lão bà của em là giỏi nhất " Trạng thái vui mừng chính là như vậy mà, nhấc bổng người đó lên xoay một vòng tròn, hôm nay có thể là một trong những trang nhật kí sâu sắc nhất mà Cẩn Ngôn sắp sửa viết ra.
" Đừng gọi chị là lão bà, nghe kinh quá đi, Cẩn Ngôn thả chị xuống mau, chị chóng mặt " Hai chân của nàng mới bình phục nên lực còn khá yếu, lúc Cẩn Ngôn nhấc bổng nàng lên nàng tự hỏi cô bình thường tập tạ bao nhiêu kg vậy, hai chân của Tần Lam lúc đó tạm gọi là có thế bắt chéo để ngồi lại được lên người cô, nhưng mà cái bộ dạng này thật là có chút ám mụi rồi.
Trước giờ nếu như nói về linh tính, Tần Lam có thể khẳng định nàng chỉ sai đúng một lần nhận lầm hai chị em của Cẩn Ngôn và Cẩn Nhu thôi, còn lại hầu như cứ nghĩ đến chuyện gì lại xảy ra chuyện đó. Hệt như thời điểm hiện tại Cẩn Ngôn bế nàng một lúc lại đặt nàng lên bệ cửa sổ, một nụ hôn là điều có thể hiểu được vào thời điểm cả hai đều rất kích động này.
Đây không phải nụ hôn đầu tiên của Tần Lam, vốn dĩ trước đây nàng đã từng có một thời điểm yêu thương mặn nồng với Cẩn Nhu, nên chuyện cùng Cẩn Nhu hôn qua đương nhiên khó tránh khỏi. Nhưng mà Ngô Cẩn Ngôn đó hôn nàng đến đỏ ửng một bên môi, lại khẽ vào tai nàng nói nhỏ:
" Người có kinh nghiệm hôn có khác ha? "
Không ai tội nghiệp như Cẩn Ngôn đó giờ chỉ mới hôn chị là lần đầu thôi. Lần đầu hôn nhau ấy mà, cô làm sao biết hôn như thế nào? Chẳng qua do Tần Lam đạt được kết quả lớn, trong nhất thời quá đổi kích động nên đã hôn nàng, nhưng mà chạm mà môi xong lại không biết nên làm gì tiếp theo, đều là do Tần Lam sau đó đã dẫn dắt cho cô.
" Ngô Cẩn Ngôn, em nói thật cho chị biết, em có để ý việc chị và Cẩn Nhu từng hôn qua hay không? " Thâm tâm Tần Lam vào lúc này hơi có chút đề phòng, nàng sợ sau này khi mâu thuẫn gì đó với nhau, Cẩn Ngôn lại đem chuyện này ra nói.
Nè, đừng khi dễ cô vậy chứ? Đúng là Cẩn Ngôn chưa từng yêu qua ai, nhưng mà cô cũng là dạng người trưởng thành ấy mà, mấy tiểu tiết này đâu phải là thứ có thể phá hỏng tình cảm được. Chẳng qua nhắc đến Cẩn Nhu liền bực mình, nếu không phải do Cẩn Nhu, Tần Lam cũng đâu có ngồi xe lăn mấy tháng liền.
" Chị với Cẩn Nhu yêu nhau mấy năm cơ mà? Sao mà tránh được việc ăn chung, ngủ chung, làm mấy chuyện ân ân ái ái chứ...ưm " Cô chẳng qua đang muốn liệt kê mấy chuyện mấy người yêu nhau thường làm, không hiểu sao Tần Lam lại đặt ngón trỏ lên môi của cô ngăn cô nói tiếp.
" Em nói cho rõ vào, ân ân ái ái cái gì? Chỉ mới hôn thôi, ngủ chung thì có nhưng mà chị còn rất trong sạch đấy " Cẩn Nhu trước đây đâu phải dạng người háo sắc, nên rất tôn trọng nàng chuyện đó, sau này tuy có cưỡng bức nàng, nhưng cũng may nàng thoát được. Tuy bị tai nạn dẫn đến tàn phế, nhưng ít ra vẫn chưa bị Cẩn Nhu chiếm đoạt.
Nói cũng phải, con người của Cẩn Nhu trước giờ rất nhát gan. Chị ấy không cùng với Tần Lam ân ái chẳng qua vì chị ấy nhút nhát trước hôn nhân thôi, sau đó có lẽ tức giận nên đã cưỡng bức nàng. Thiết nghĩ suy cho cùng Cẩn Nhu cũng từng có một khoảng thời gian rất tốt, rất tôn trọng Tần Lam. Đột nhiên lúc này Cẩn Ngôn lại có một loại suy nghĩ, sao giống như cô là loại tiểu tam nhảy vào hôn nhân của người ta phá tan tất cả vậy nhỉ?
" Em đang suy nghĩ gì đấy? " Đột nhiên lại ngơ ra, Tần Lam có thể đoán được nhân tâm, nhưng cái bộ dạng ngơ ngơ của Cẩn Ngôn, nàng rất ít khi đoán được.
" Em đang nghĩ là em sẽ không nhịn được đến lúc cưới nhau đâu, với lại chúng ta cũng cưới rồi cơ mà " Rõ ràng đã bái đường, danh chính ngôn thuận làm vợ chồng, đâu có gọi là ăn cơm trước kẻng được.
Nhìn thấy nét mặt khờ khạo mong chờ đó của Cẩn Ngôn, Tần Lam đương nhiên nhịn cười không nổi. Chị cũng đâu có nói là cấm cửa em, quan điểm yêu đương của chị rất thoáng, tại trước đây Cẩn Nhu như khúc gỗ trôi sông không chút cảm giác thôi. Nhưng mà nếu như kêu chị phải ân ái trong bộ dạng này không ổn chút nào, nên cần thêm thời gian để hồi phục hoàn toàn.
" Tiểu Lam, Tiểu Lam, chị nói rồi đó, chị không được thất hứa đâu đấy " Hôm nay trời xanh nắng vàng có cửa sổ làm chứng, Tầm Lam đã hứa bên tai cô rằng sau khi nàng hồi phục hoàn toàn, cô muốn gì cũng được.
" Được rồi, ngoan, mau bế chị xuống. Đau quá đi, lần sau đặt lên chỗ nào cũng phải xem nó có cấn hay không đã " Chỗ này đâu phải thiết kế ra để ngồi kiểu này, nàng ngồi lâu một chút cũng cảm thấy ê mông hết cả lên.
Phía bên này Tần Lam cùng Cẩn Ngôn chăm chỉ luyện tập mỗi ngày, đầu phía bên kia chiến tuyến Lâm Tú Thanh mỗi ngày đều chịu áp lực. Một là phải theo dõi Mã Quốc Hào để báo lại cho Tần Lam, hai là phải theo dõi Tần Lam để báo lại cho người đó. Ai cũng là áp lực của cô ấy, nếu như không phải do mắc nợ người đó, cô ấy nghĩ cả đời này mình cũng không bao giờ phản bội Tần Lam.
Sau khi hoàn thành xong hết công việc của một ngày bận rộn, Lâm Tú Thanh gọi cho đầu dây bên kia, tiếng khóc của trẻ con khiến cho Lâm Tú Thanh nửa phần vui mừng nửa phần lo sợ. Tần Lam cũng biết Lâm Tú Thanh từng mang thai từng sinh con, nhưng nàng không hề biết đứa con của Lâm Tú Thanh lại gọi nàng bằng cô.
" Anh có thể bế con qua cho em xem gần hơn một chút được không? " Đứa nhỏ khóc lớn quá, Lâm Tú Thanh không biết con mình đang gặp vấn đề gì không nữa.
" Nó nhớ mẹ nên quấy khóc đấy thôi, nhưng mẹ của nó vô dụng vẫn còn phải làm mọi tại Thượng Hải chưa có tích sự, ngày trở về Bắc Kinh thăm nó chắc còn xa lắm " Người thanh niên trẻ tuổi ấy không ai nghĩ đã làm bố người ta rồi, bộ dạng anh ta nhìn còn chưa chính chắn hơn ai hết.
" Tần Lâm, nếu như anh không đột nhiên đánh chết tên đó, cũng không có chuyện Hoàng Đệ bị ngồi tù. Bây giờ anh bứt dây động rừng, làm Tần Lam nghi ngờ em rồi, em có thể điều tra được thêm cái gì cho anh đây " Trước đây vốn không có sơ hở, tất cả do một đêm làm lỡ chuyện.
Đêm hôm đó Lâm Tú Thanh sau khi theo dõi Mã Quốc Hào ở công ty liền quay về nhà một lúc, sau đó Tần Lam nhờ Lâm Tú Thanh mua quà sinh nhật tặng bạn, Lâm Tú Thanh liền hỏi ra được Tần Lam có một người bạn tên Hoàng Đệ đang tổ chức sinh nhật tại chung cư đó. Vì vậy cô ấy mò đến chung cư để theo dõi Tần Lam, nhưng lại xui xẻo gặp trúng tên sát thủ chung cư bị hắn cưỡng bức.
Có hai người thanh niên đã cứu cô ấy, vốn dĩ cô ấy rất mang ơn hai người này. Nhưng vì không muốn lộ chuyện Tần Lâm đang ở dưới bãi đỗ xe đợi, nên Lâm Tú Thanh không cho hai người thanh niên ấy tiễn mình xuống. Cứ nghĩ mọi chuyện đã xong xuôi đâu vào đấy, nhưng tên sát thủ chung cư lại một lần nữa bắt gặp cô ấy tại bãi giữ xe, một lần nữa cưỡng bức cô ấy, lúc này Tần Lâm từ phía sau cầm một thanh sắt đập vào đầu hắn chết ngay tại chỗ.
Chuyện xảy ra Lâm Tú Thanh vô cùng sợ hãi, nhưng Tần Lâm lại nhỡn nhơ hệt như vừa đánh chết một con kiến. Bởi vì Tần Lâm là bố của con cô ấy, cô ấy không muốn con mình phải mất bố nên mới nhắc về chuyện hai thanh niên cứu mình tại tầng 5. Tần Lâm sau đó mua chuộc bảo an tại tòa nhà, xóa hay giữ lại đoạn camera nào đều do một tay anh ta chi phối.
" Bây giờ chỉ còn cách đổ tội cho Mã Quốc Hào đánh cắp tài liệu mật của công ty, mới có thể lấy lại lòng tin ở nơi Tần Lam dành cho em thôi " Hiện tại Mã Quốc Hào là con tốt duy nhất có thể lợi dụng, còn việc của Hoàng Đệ, tòa án cũng không có bằng chứng cụ thể để xử anh ta tội chết đâu, cùng lắm rơi vào tội ngộ sát vào tù vài năm thôi.
" Cô làm sao thì làm, cô dám khai ra tôi là người đứng sau, từ nay con cô mồ côi mẹ đấy " Tần Lâm bế đứa trẻ trên tay rời khỏi màn hình điện thoại, mặc cho Lâm Tú Thanh có uất ức khóc nức nở từ phía bên kia.
Nếu như không phải năm đó bị Tần Lâm cưỡng bức đến mức có đứa nhỏ đó mà không hay biết, cũng không bị anh ta và mẹ anh ta tính kế lâu dài. Có đôi lúc Lâm Tú Thanh nghĩ rằng thiếu gia như Tần Lâm làm sao lại có thể thích mình, còn muốn mình sinh ra đứa con cho anh ấy. Thì ra anh ta và mẹ anh ta chỉ muốn tính kế với Lâm Tú Thanh, biến Lâm Tú Thanh thành con mồi đối phó bên cạnh Tần Lam mà thôi, thật ngu xuẩn.
To be continued...
P/s: Dính một chùm gòi bây ơi 🙂🙂🙂
#PhiuPhiu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro