chap 14: tốc chiến tốc thắng
Kết thúc lịch trình trong sự mệt mỏi, Eri khoác balo định ra về thì bị Chanyeol và Chen cặp cổ lại.
"Ri à đi ăn cùng tụi anh đi" Chanyeol hồ hởi
"Đúng đấy, lâu rồi em chưa đi ăn cùng tụi này rồi đấy" Kai choàng vai Chen nói
Cô lướt nhìn Baekhyun một cái, anh chả để tâm gì đến mọi người, lòng cô lại càng buồn bã
"Thôi các anh đi ăn đi, em không đói, em muốn về nhà nghỉ ngơi mai còn có lịch trình nữa" cô cố từ chối
"Thôi mà đi với tụi anh đi.... Ri nha nha nha" Sehun làm mặt cún khiến cô bật cười nhẹ
"Em cười rồi vậy là đồng ý nhé... chúng ta đi thôi" không để cô kịp nói câu nào bọn họ đã lôi cô đi
Bước vào một nhà hàng nhỏ nhưng tao nhã, cũng đã 10h tối nên quán vắng khách. Đây là quán quen của gia đình Chen oppa. Vừa bước vào đã thấy Lina với Ara vẫy tay gọi
"Thì ra 2 người cũng ở đây" cô liếc mắt nhìn 2 người họ
"Bọn tớ cũng được mời mà" Ara xụ mặt
"Nhưng sao tớ lại ngửi thấy mùi có người thông đồng với nhau ở đây nhờ" cô vừa nói vừa hít hít lỗ mũi vài cái
"Cái con bé này được ăn mà còn ý kiến ý cò" Lina cốc đầu cô một cái
"Này gọi món đi anh đói lắm rồi" D.O phát ngôn
"Ăn gì bây giờ" Ara nhìn vào menu ngẫm nghĩ
"Ở đây có món soondubu jjigae (đậu phụ hầm cay) ngon lắm đấy" Chen ngồi kế bên ghé đầu xuống vai Ara rồi trỏ vào thực đơn. Cử chỉ thân mật làm mấy 'mồng' FA ngồi xung quanh chướng mắt
"Này này phải nghĩ cho cảnh ế của tụi này chứ 2 cái con người này" D.O trợn mắt nhìn cặp đôi nhí nhố kia
"Thấy bất bình thì cậu đi kím gấu đi mà cũng đâu phải tụi này đâu nhìn lại đi" Chen cong mỏ cãi lại rồi hất mặt về phía Suho với Lina làm hai người này một phen giật mình ho khan một tiếng
"Thôi gọi món tiếp đi" Suho đổi chủ đề
Nãy đến giờ cô vẫn ngồi im chẳng nói gì thi thoảng liếc nhìn người đối diện. Anh vẫn không lên tiếng dù chỉ là một câu chào hỏi với cô. Tại sao vậy? Những lời anh nói lúc ở cánh đồng hoa chỉ là nói đùa thôi ư? Phải ha! Anh là thần tượng nổi tiếng mà, thả thính mọi nơi, chỉ có cô ngu ngốc mới đi đớp thính của anh. Nghĩ như thế trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ chua xót. Mình lại ngu ngốc lần 2!
Món ăn được dọn lên đầy bàn và cuộc chiến của những con người ham ăn bắt đầu. Cô không phải thành viên của hội ham ăn nên chỉ ngồi ngoài nhìn họ ăn hết sức dã man nhất là con bạn của cô. Thật mất hình tượng mà.! Cô chỉ ăn vài miếng húp vài muỗng canh. Nhiều lúc Ara nói đúng bao tử cô là bao tử kiến hay sao mà bé thế!
"Ri à sao em ăn ít thế? " D.O ngồi cạnh cô ân cần hỏi rồi gắp cho cô một miếng thịt bò nướng
"Ái chà... oppa đừng ngạc nhiên... cậu ấy có dạ dày con kiến í, ăn ít lắm" Ara tỉnh bơ đáp
"Thế đâu có được, em là idol phải ăn uống đầy đủ mới có sức khỏe mà luyện tập chứ" Suho khuyên bảo ra dáng anh cả
"Em cũng bảo nó bao nhiêu lần rồi có chịu nghe đâu, người lớn mà biếng ăn như trẻ con í, idol người ta thì phải nỗ lực giảm cân, còn Ri í hả, em phải cực lực vỗ béo cho em í mà không được, quản lí như em khổ quá mà" Lina than vãn
"Em làm gì đến nỗi vậy chứ unnie"
Mọi người cười rôm rả chỉ mỗi Baek là chẳng tham gia tí nào. Ai cũng biết chỉ có cô là không biết anh phải gồng mình lên như thế nào để không nhìn cô, không mau giải quyết xong vụ này chắc anh điên mất...
Lúc này Suho bắt đầu đá mắt ra hiệu cho mọi người tiến hành kế hoạch. Ai cũng hiểu ý.
"Yah Baekie à nãy giờ sao cậu im lặng vậy, mọi ngày miệng cậu không ngớt mà" Chanyeol ra tay trước
"Không có gì đâu... mọi người ăn tiếp đi đừng để ý tớ"
"Cậu bị sao vậy có chuyện gì à?" Chen tiếp lời
"Đang nghĩ đến vị hôn thê bé nhỏ à" Sehun đánh cú kế tiếp. Cùng lúc đó đôi đũa trên tay Eri rơi xuống bàn làm mọi người giật mình.
"Không có gì, em sơ ý chút thôi" cô vội tránh đi ánh mắt của mọi người
"Vị hôn thê? Baekhyun oppa sắp lấy vợ ư?" Ara vờ thắc mắc
"À là cô gái ba mẹ anh chọn, anh thấy cô ấy cũng dễ thương tính tình cũng tốt nên định tìm hiểu thử... anh đâu thể để mình ế già được" Baek chỉ cười nhẹ
"Thế à vậy chút mừng anh nha, sắp thoát kiếp FA rồi" Lina cũng hùa theo
"Ừ... nếu ổn hết có lẽ mọi người sẽ sớm nhận được thiệp mời đấy"
Đến lúc này cô chẳng thể ngồi nghe thêm một giây phút nào nữa, vội đứng dậy, cô muốn nhanh ra khỏi đây ngay lập tức
"Em xin lỗi mọi người, em cảm thấy hơi mệt chắc em phải về trước mai em còn có lịch trình nữa.... em xin phép... unnie mai chị đến đón em nhé...." nói rồi không đợi ai nói thêm lời nào cô lao thẳng ra ngoài, cô khóc cô thật sự đã khóc, cô không muốn ai thấy bộ dạng thảm hại của cô lúc này. Lao nhanh ra đường, đã 12h khuya đường không một bóng người cô cứ thế chạy đi chạy mãi... bóng đêm dày đặc càng làm cô thêm tê tái. Chạy mãi rốt cuộc cũng về đến được nhà. Vì đã là một idol nên cô được chuyển ra sống trong một căn hộ 2 tầng nhỏ gọn trong khu vực an ninh nghiêm ngặt và thuận tiện đi lại.
Không biết cô đã chạy bao lâu mới về được đến nhà. Mỏi mệt xen lẫn đau đớn, cô mở cửa bước vào một bàn tay đã chặn ở trước rào chắn. Cô ngạc nhiên ngẩng mặt lên. Hiện ra trước mặt cô là khuôn mặt của anh. Người bây giờ cô không muốn gặp nhất chính là anh, toan định đóng cửa lại nhưng anh đã nhanh hơn một bước nhảy vào bên trong kéo rào sắt lại.
"Anh đến đây làm gì?" Cô lạnh lùng hỏi. Chẳng nói chẳng rằng anh kéo cô ôm chặt vào lòng. Thoáng bất ngờ nhưng cô đủ lí trí đẩy anh ra nhưng càng đẩy lực ôm càng chặt.
"Anh đang làm cái gì vậy Byun Baekhyun, mau bỏ em ra" cô cố gắng dùng sức đẩy anh ra nhưng bất lực. Anh cúi đầu gục mặt vào vai cô, mùi lavender dịu nhẹ làm anh dễ chịu.
"Eri à, anh chịu thua, anh không thể tiếp tục đóng kịch nữa"
"Bỏ em ra, đóng kịch gì chứ, anh nói gì em không hiểu?"
"Tất cả chỉ là vở kịch thôi, không có vị hôn thê nào hết, cũng không có đám cưới nào cả, người anh yêu chỉ có một mà thôi... đó là em Eri" đến lúc này anh mới ngẩng mặt để mặt 2 người đối diện nhau. Cô quá bất ngờ chẳng thể thốt nên lời
"Chỉ là mọi người muốn giúp anh thăm dò tình cảm của em nên mới bày ra câu chuyện này, em có biết để không nhìn em không nói chuyện với em không cười với em anh đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều không, nhưng rốt cuộc anh vẫn không thể chịu nổi, khi thấy em chạy khỏi nhà hàng anh đã chẳng thể nghĩ nhiều hơn ngoài việc đuổi theo em" anh nhìn thẳng vào mắt cô ánh mắt chân thành.
Mắt cô lúc này đã mờ ảo vì bị phủ một màn sương dày, cô cúi gầm mặt đè nén không để mình phát ra tiếng nức nở. Thì ra họ đang đùa với cô ư? Thật quá đáng mà! Thế mà cô lại tin là thật còn đau lòng bày ra cái bộ dạng yếu đuối này nữa.
"Mấy người đùa như vậy vui lắm ư?" Cô thốt lên giọng nghèn nghẹn
"Anh xin lỗi, nhưng vì không nghĩ ra cách nào khác nên anh mới dùng đến hạ sách này "
"Ngoài kia có biết bao người để anh đùa sao lại nhằm ngay em mà đùa chứ... anh có biết ở đây nó rất đau không" cô nói tay đấm vào lồng ngực trái của mình... đã không kìm nổi mà khóc nức nở.
"Anh chỉ muốn hiểu tình cảm của em dành cho anh thôi không ngờ lại làm em tổn thương anh xin lỗi em nhiều lắm Eri à... tha lỗi cho anh..." anh lại tiếp tục ôm chặt lấy cô, đôi vai gầy bé nhỏ của cô rung lên từng hồi, cô gục mặt vào vai anh mà khóc tay đấm mạnh mấy cái vào lưng anh. Họ đứng một lúc lâu như thế để cô bình tĩnh lại. Khi cảm thấy cô đã ổn anh mới buông tay ra đưa tay nâng khuôn mặt cô lên.
"Dù gì đi chăng nữa anh cũng có một câu nhất định phải nói với em.... anh yêu em... em không cần trả lời vội anh sẽ chờ" anh chuẩn bị rời khỏi thì phát hiện cô đã chạy đến ôm lấy anh từ đằng sau. Âm thanh cô phát ra không lớn không nhỏ vừa đủ để anh và cô đều nghe rõ
"Tại sao anh lại rơi xuống cuộc đời của em, có phải ông trời thương xót cho trái tim đầy vết sẹo của em không... Baekhyun à... anh có biết nếu không phải vì anh xuất hiện em cứ nghĩ mình sẽ phải sống như thế này mãi rồi khi đã ngoài 30 thì nghe theo ba mẹ lấy một ai đó rồi sống an phận đến hết cuộc đời, mà không thể yêu thêm lần nào nữa... anh bước vào cuộc đời em như một giấc mơ vậy... em sợ mình ảo mộng quá nhiều rồi sẽ thất vọng càng nhiều"
"Em không ảo tưởng, tất cả đều chân thực, anh đến bên em cũng là chân thực" anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đang ôm lấy eo anh truyền hơi ấm sang bàn tay ấy
"Baekhyun à......" cô thì thầm sau lưng anh
"Hửm?"
"Em cũng yêu anh...." cô nói nhỏ nhưng anh vẫn có thể nghe được. Không có gì diễn tả được cảm xúc trong lòng anh lúc này. Cực kì hạnh phúc.... anh xoay người lại ôm lấy cô vào lòng.... cảm nhận trái tim đối phương đang đập. Họ bất chấp tất cả để yêu nhau dù có bất kì trở ngại nào đi chăng nữa.
"Anh không phải người đàn ông đầu tiên trong lòng emnhưng anh muốn mình là người cuối cùng của em"
Anh nâng mặt cô lên trao cho cô một nụ hôn sâu. Dù không phải một nụ hôn nóng bỏng nhưng nó chứa đựng tình cảm mãnh liệt của cả hai lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro