Chương 7.1: Nàng định trốn thoát khỏi tay ta sao?
Tên: Nha đầu ngốc! Hãy ở bên cạnh ta❤
By: Black Roses
#_Chương_7.1: Nàng định trốn thoát khỏi tay ta sao?
Nàng chỉ biết im lặng không dám nói nửa lời.
Hắn đứng dậy, tiến gần về phía nàng.
Hắn nâng khuôn mặt nàng lên đối diện với hắn.
-" Khóc...Ta chưa làm gì ngươi!"
-" Hức....Ta sợ...."
-" Là nội gián....mà lại yếu đuối? Hay ngươi đang cố che dấu?"
-" Ta...ta...không phải nội gián...hức! "
Nàng vừa đáp lại hắn trong tiếng nấc nghẹn.
Hắn ghé sát vào tai nàng, khẽ nói nhỏ.
-" Hưm...vậy sao? Vào lúc thích khách đang bị truy lùng....Ngươi đã đi đâu?"
Nàng nghe xong, mặt tái xanh lại. Nàng tự hỏi bản thân, sao hắn có thể biết được.
-" Ta...ta đi...dạo...thôi..! "
Hắn nhếch môi cười.
-" Đi dạo ? "
Hắn rút từ trong vạt áo ra một miếng vải bị rách.
-" Đây có phải của ngươi ?"
Nàng biết là mảnh vải này là của nàng.
-"Đây là gì? Một miếng...vải ư?"
-"Hừ! Được...Còn chối khi đã có bằng chứng rõ ràng!"
-" Bằng chứng?"
-" Đêm hôm đó, sau khi ngươi đã trốn thoát nhưng còn để lại vết máu trên nền đất...!"
Dứt lời, hắn cầm lấy chân nàng dương lên. Nàng sợ hãi, ra sức giãy giụa. Nhưng hắn vẫn cứ không buông.
-" Mau buông ra....!"
-" Đúng như ta suy đoán, ngươi bị thương ở lòng bàn chân. Ngươi bị thương cách đây không lâu vì vết thương vẫn chưa lành hẳn. Vệt máu kia, nhất định là của ngươi!"
-" Chỉ là trùng hợp....! Vết thương này...là do ta không cẩn thận nên....."
Chưa kịp phủ nhận hết, hắn chen lời nàng.
-" Chưa hết! Ngươi còn tiếp tục chạy qua bụi cây đầy gai khiến cho y phục của ngươi bị rách. Họa tiết trên bộ y phục ngươi bận hôm qua, hoàn toàn trùng khớp với miếng vải này!"
-" À...thì...chỉ là...trùng..."
Hắn không cho nàng biện minh, tiếp tục vạch thêm bằng chứng.
-" Lúc ta hạ lệnh truy lùng ngươi khắp Hoàng Cung, ngươi đã nấp vào chỗ nào đó thật kín đáo. Nhưng ngươi nghĩ không thể cứ ở đấy mãi được. Nên ngươi mới tạo dựng nên một tình huống vô cùng khéo léo, khiến cho tất cả lính gác ở đó đều tin ngươi. Vậy là ngươi đã trốn thoát được và không hề bị nghi ngờ!"
Nàng im bặt, không thể nói thêm một lời nào nữa. Hắn cười tà nhìn nàng, bàn tay hắn nhẹ vuốt lên mái tóc nàng.
-" Ngươi nghĩ...chỉ bằng vài mưu kế của ngươi...có thể qua mắt bổn Vương được sao? Bây giờ, ngươi đã chịu khai thật danh tính!"
Hắn nâng cằm nàng, bóp thật mạnh. Nàng đành phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
-" Ta...ta không phải nội gián...cũng không phải là thích khách gì hết! Ta chỉ là đi...lạc thôi!"
Hắn nhìn vào đôi mắt nàng, có vẻ như những lời nàng nói hoàn toàn là sự thật.
-" Được....cứ coi như ngươi không phải nội gián hay thích khách! Nhưng...ngươi làm sao có thể hạ gục được cả bầy cá sấu đó chỉ trong chốc lát? Và còn nửa viên "đá" kia, rốt cuộc là thứ gì?"
Nàng ngập ngừng, ấp úng trả lời.
-" Chuyện này...ta không...nói được!"
-" Không nói được! Hm....Vậy đừng trách ta dùng biện pháp mạnh!"
-" Biện...pháp mạnh?"
Dứt lời, nàng đã bị hắn ôm trọn trong lồng ngực. Rồi bế nàng đi.
Nàng ra sức giãy giụa nhưng không thể, chỉ biết thét lên.
-" Thả ta ra...tên khốn!"
Hắn nhìn nàng với ánh mắt đầy sát khí. Hắn nhếch môi cười tà.
Hắn vất nàng trên chiếc giường lớn của hắn.
-" Âyza...đau quá! Ngươi...ngươi muốn làm gì? Đừng qua đây!"
Nàng lùi lại, hắn càng tiến lại gần. Nàng giống như một tiểu bạch thỏ đang tỏ ra hết sức sợ hãi trước mặt hắn. Có vẻ như đêm nay, hắn sẽ dùng đủ mọi cách để khiến nàng khai hết những gì mà nàng biết về nửa viên ngọc kia.
Còn tiếp nhá anh em!
Nếu chương này hay, anh em hãy ủng hộ ta bằng cách like, thả tym, cmt nhé❤
Bật mí nhỏ: Cảnh sau...sẽ có chút H😊
Ahihi...ta vẫn còn trong ssáng.....lắm a😊
#_Black_Roses
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro