Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Tiến Cung

Nàng là Quận Chúa, ai ai cũng biết nàng giống như một tiên nữ giáng thế. Xinh đẹp đã vậy, tài năng cũng không thua bất kỳ ai.

Hắn là Vua của một nước, mạnh mẽ, uy phong. Ai ai cũng phải run sợ khi bắt gặp ánh mắt lạnh đến thấu xương của hắn.

Vương Quốc hắn lại lớn mạnh như chúa sơn lâm, chỉ cần gầm một cái là tất cả vương quốc nhỏ xung quanh đều phải e sợ, kiêng nể.

Chính vì mối an nguy về một ngày không xa, vương quốc mình sẽ bị thôn tính. Các vương quốc nhỏ lân cận, quyết định sẽ cống nạp phi tần. Nhằm hoà giải giữa hai bên.

Nàng vốn là người luôn biết nhìn xa trông rộng nên cũng đành lòng mà chấp thuận. 

Bình minh hôm sau sẽ là ngày nàng phải rời xa quê hương đất nước, những người mà nàng thương yêu nhất.

Nàng ngồi bên cạnh khung cửa sổ, chống cằm, ánh mắt ngước nhìn ngắm bầu trời đêm đầy sao.

Bỗng, nàng nghe thấy tiếng nói chuyện to nhỏ của một đám nô tỳ.

"Quận chúa chúng ta thật là bất hạnh!"

"Sao lại bất hạnh?"

"Ngốc thế! Bị ép gả cho một người còn chưa biết mặt, lại kèm theo tin đồn là Vị Vua này rất háo sắc nữa! Thế chẳng phải là quá bất hạnh hay sao?"

"Háo Sắc? Sao ta chưa nghe qua tin đồn này? Ngươi nói thật hay sao?"

"Ngươi chưa biết đấy thôi! Chứ ai chả biết cái tin này cơ chứ!"

"Thế hả? Ta thật cái gì cũng không biết! Thật là đáng trách!

"Điều bây giờ, ta chỉ có thể cầu cho Quận Chúa là lên đường bình an vô sự mà thôi..."

Một lúc sau, đám nô tỳ đó ngày càng đi xa. Nàng cũng không thể nghe thêm điều gì nữa. Chỉ hận là tại sao mình lại là người được chọn.

"Háo sắc? Dám động vào ta? Ta cho biết thế nào là lễ độ! "

Nàng hùng hổ nói vậy, nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng không thôi.

Sáng sớm hôm sau, nàng lên xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn. Mặc dù rất đau khổ nhưng vẫn nở nụ cười tươi trên gương mặt để che dấu cảm xúc trong thâm tâm.

Trong lòng đầy tâm sự, nàng chẳng biết giãi bày với ai. Đi theo nàng là người hầu thân cận Phương Hoa, rất trung thành nên được nàng tin tưởng.

Chuyến đi kéo dài năm ngày, may mắn thay là đã đến Cổng Thành bên vương quốc hắn.

Nàng vén tấm rèm lên ngước nhìn. Quả thật, nơi đây rất náo nhiệt và phồn hoa.

Khi xe ngựa dừng, Phương Hoa vội đỡ nàng xuống. Đưa lệnh bài cho lính gác, một lúc sau khi kiểm duyệt thì được mời vào trong.

Từ đây, nàng cùng Phương Hoa phải đi bộ vào. Trên đường đi, gặp rất nhiều người cùng chung số phận như nàng.

Tập trung theo chỗ quy định, một lúc sau thì có một lão bà đi ra. Tự xưng là người sẽ dạy bảo các điều luật lệ, cũng như là lễ nghi sau này cho người mới tiến cung.

Ai lấy đều được phát cho một tờ chỉ dẫn đến nơi ở tạm thời. Nàng cùng Phương Hoa mò mẫn mãi mới tới nơi. Trước mặt hiện lên hai chữ Tịnh Yên, có vẻ như hơi tàn.

Bước vào bên trong, hai người bất ngờ hơn là cỏ ở nơi đây mọc như rừng phong. Tự hỏi rằng, có phải là đi nhầm chỗ hay không. Lật ngang lật dọc bản chỉ dẫn thì chính xác là nơi đây.

Phương Hoa tức giận, nũng nịu lay tay nàng:

"Quận Chúa, chẳng nhẽ chúng ta lại ở tại nơi này ư? Bọn họ đúng là ức hiếp người quá đáng..."

"Nếu...bọn họ đã đưa chúng ta tới đây thì  ắt rằng có nguyên do, chúng ta cứ dọn dẹp sạch sẽ nơi đây là được"

"Nhưng..."

Phương Hoa cũng đành câm nín, bởi chủ tử nói thế nào thì làm theo đó. Chứ thực sự cũng chẳng biết làm thế nào.

Nàng cố nhịn nỗi uất ức này mà làm cho xong trước khi trời tối. Sau khi dọn xong đám cỏ cao hơn người, nàng và Phương Hoa trở nên kiệt sức.

Nàng toan đi xin nước thì cả người không còn một chút sức lực, ngã quỵ xuống.

Phương Hoa hốt hoảng gọi và lay nàng dậy.

"Quận Chúa! Người có sao không?"

"Nước...ta cần...nước"

Phương Hoa hiểu ý, liền dìu nàng ngồi dựa vào gốc cây cổ thụ gần đó rồi chạy vội đi vừa nói vọng lại:

"Quận Chúa! Em đi xin nước..."

Nàng nghe vậy cũng chỉ biết là ngồi đây, còn sức đâu mà đi theo nữa.

Để Phương Hoa đi xin nước một mình như vậy, nàng thật không khỏi lo lắng.

Vừa mới tiến cung, chưa quen biết ai với ai. Chỉ e rằng sẽ gặp chuyện không hay.

Trời thì bắt đầu sang Đông nên trở tối rất sớm, mà Phương Hoa thì vẫn chưa có quay trở về.

Dù thân thể đang rất yếu nhưng nàng vẫn cố gắng gượng ép bản thân phải đứng dậy đi tìm Phương Hoa.

Nàng thương Phương Hoa, coi như là tỷ muội ruột thịt. Từ nhỏ Phương Hoa là trẻ mồ côi, được đưa tới phủ Quận Chúa để hầu hạ nàng.

Song vì tình thương nghĩa nặng, cùng trải qua bao sự việc. Nàng hứa sẽ bảo vệ và chăm sóc Phương Hoa cho đến khi xuất giá.

Hai đôi tay bấu víu vào gốc cây để đứng lên, ánh mắt mơ hồ nhìn đường đi trong đêm sương dày đặc.

Gió rít lên từng đợt, như muốn quật ngã thân thể nhỏ bé của nàng.

Nàng vẫn cố gọi tên Phương Hoa, trong khi thần sắc đang dần nhợt nhạt tái đi.

"Phương...Hoa!"

Đôi chân dường như không thể bước thêm được nữa, nàng ngã xuống nền gạch đường lạnh buốt thấu xương.

Trong miệng vẫn không ngừng gọi tên Phương Hoa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro