Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 56

(Tuệ nghi's house) - My. Em ổn chứ? Tuệ nghi khẽ hỏi, thậm chí không dám động vào người Thanh my vì sợ cô ấy giật mình. - Em không chắc... - Nghi xin lỗi. - Ý em là, em không chắc Nghi ổn hơn em. Nhìn Nghi mệt mỏi quá. - Thanh my đưa tay vuốt ve đôi mắt người yêu. - Ừm. Có một chút thôi. Nghi xin lỗi đã đẩy chúng ta vào việc này. Đáng lẽ ra Nghi không nên... - Đừng nói như vậy. Nghi đã làm rất đúng ý em. - Nhưng nhìn xem, Nghi đã làm mọi chuyện trở nên tồi tệ. - Tuệ nghi cúi gằm mặt. - Nhìn em - Thanh my nâng mặt Tuệ nghi lên - Nhìn em này. Nghi thấy gì? - Em đang rất mệt mỏi, My ạ. - Không. Nhìn vào mắt em ấy. Bỏ qua hết những chuyện đang xảy ra đi. Thanh my xoáy sâu đôi mắt mình vào đôi mắt Tuệ nghi. Cô muốn cho Tuệ nghi cảm nhận được cái mà cô đang cảm thấy ngay lúc này. Tuệ nghi nhìn vào đôi mắt Thanh my như một kẻ mắt hồn, Tuệ nghi hoàn toàn chìm trong đôi mắt ấy. - Ha...Hạnh phúc? - Đúng vậy đấy. Em đang rất hạnh phúc. Nếu hạnh phúc là một chuyện tồi tệ thì em muốn nó tồi tệ hơn nữa. - Em có biết là em rất mâu thuẫn không. Khi chúng ta đang trải qua những khó khăn, em lại hạnh phúc.

- Có thể. Vì bây giờ em được trải qua khó khăn cùng người em yêu. Giờ thì em có thể toàn quyền sở hữu Nghi. Cả thế giới đều đã biết chúng ta thuộc về nhau. - Nhưng liệu thế giới này có chấp nhận điều đó không? - Em không quan tâm. Em chỉ cần biết là Nghi đã chấp nhận em như một phần cuộc sống của Nghi. - Em không phải một phần, mà là cả cuộc sống của Nghi. Nhưng còn gia đình em? - Đừng nhắc đến gia đình em ở đây. Không phải em đã có một gia đình riêng đó sao? Gia đình của em và Nghi. Về vấn đề với Ba em, chúng ta sẽ tìm ra cách gì đó. Giờ thì tạm quên ông ấy đi đã. - Được rồi. Nghi sẽ cố. Nhưng trước hết, em cần ăn. - Haha, được rồi. Nghi nấu gì cho em nào? - Một ít cháo hải sản. - Nghe hấp dẫn đấy. Đi ăn thôi. Rồi sau đó chúng ta sẽ ra ngoài. - Em muốn ra ngoài à? - Vâng. Em đã giam hai đứa mình trong nhà hai hôm nay rồi. - Được rồi. Nghi sẽ đưa em ra ngoài sau khi ngủ trưa dậy. Tuệ nghi đứng lên kéo Thanh my theo, nhưng Thanh

my níu tay Tuệ nghi lại và đung đưa một cách nũng nịu. Tuệ nghi hiểu ý cô nàng, liền cúi xuống hôn thật nhanh lên môi Thanh my rồi chìa lưng ra cho Thanh my leo lên.

- Nhong...nhong...ngựa phi...nhanh... - Ắc ặc...đừng siết...cổ...ngựa Nghi... Em làm...con ngựa...này...xỉu mất. Thanh my cười nghiêng ngả khi Tuệ nghi cố tình làm méo giọng mình đi. Thanh my nới lỏng tay ra một chút nhưng chân vẫn thúc nhẹ vào mạng sườn Tuệ nghi, miệng không ngừng hô "Phi nhanh, phi nhanh". Tuệ nghi nghĩ Thanh my có lẽ không ổn như bề ngoài, nhưng chí ít như vậy đã là tốt lắm rồi. Tuệ nghi mỉm cười hài lòng một chút. Nụ cười đó làm Thanh my ấm lòng. Thanh my đã dành cả hai ngày chỉ để nghĩ về việc của hai người. Thanh my không muốn trở thành một đứa con bất hiếu, nhưng sau những gì mà cô và Tuệ nghi cùng trải qua thì việc để mất Tuệ nghi là điều điên rồ nhất. Thanh my không chắc liệu khi cô rời bỏ Tuệ nghi, cô có phát điên hay không. Thanh my không thể mất Tuệ nghi chỉ vì sự ngăn cấm của Ba cô. Thanh my vốn là một cô gái cứng đầu, cô không chịu khuất phục dễ dàng trước bất kỳ chuyện gì. Cô đã đánh đổi tất cả vì Tuệ nghi, thì làm gì có chuyện cô để mất Tuệ nghi vì một chút khó khăn như thế. Ba cô có tới ba người con, không phải chỉ một mình cô. Anh Leo và chị Michelle hoàn toàn có thể lo lắng đầy đủ cho Ba nếu ông không thừa nhận cô con gái út này nữa. Thanh my đã đả thông tư tưởng của mình. Cô cảm thấy dễ chịu và nhẹ nhõm hơn hẳn. Thanh my chưa hẳn là đã chọn lựa, chỉ là về căn bản cô đã nghiêng về phía Tuệ nghi. Thanh my vẫn hi vọng Ba có thể chấp nhận Tuệ nghi như việc ông chấp nhận cô yêu một cô gái. Ba cô là một người phóng khoáng, chỉ là

vì ông quá lo cho cô thôi. Cô sẽ chứng minh cho ông thấy, cô thực sự hạnh phúc khi ở bên Tuệ nghi. Thanh my quá yêu Tuệ nghi để có thể buông tay Tuệ nghi ra. Thanh my muốn truyền sự nhẹ nhõm này sang cho Tuệ nghi, vì theo như cô thấy, Tuệ nghi vẫn đang lo lắng về cô rất nhiều.

Tuệ nghi đặt Thanh my lên chiếc ghế cạnh bàn ăn rồi đi múc hai tô cháo lớn. Có tiếng chuông cửa. Tuệ nghi đi ra mở và nhanh chóng vui cười khi nhìn thấy Trúc lâm. Trúc lâm hít hít trong không khí. - Có phần mình đấy chứ. - Tất nhiên. Nếu thiếu mình có thể nấu thêm mà. Mau vào đi. Trúc lâm không cầm phải đợi giục giã thêm mà phóng thẳng vào nhà bếp. Sau khi hi-five với Thanh my, Trúc lâm tự động múc cho mình một tô cháo và ngồi xuống bàn ăn. - Công việc vẫn tốt chứ Trúc lâm? Thanh my ngưng ăn và ngước lên hỏi. Tuệ nghi ngồi

xuống vàn và chăm chú nhìn Trúc lâm.

- Ổn, ngoại trừ việc mình sắp trở thành người thất nghiệp. - Trúc lâm, mình xin lỗi. - Tuệ nghi day dứt. - Không phải lỗi của ai hết. Cậu nghĩ mình sẽ mất việc dễ dàng thế sao? Nhầm rồi nhé. - Cậu có cách gì sao? - Mình nói rồi, cứ chờ đi. Mình cớ dự cảm tốt về chuyện này. - Ô mô, Trúc lâm sắp thành nhà tiên tri rồi kìa Nghi. - Ờ ờ, đến lúc thành chiêm tinh gia nổi tiếng thì đừng quên hai đứa mình nhé. Trúc lâm khẽ phẩy tay. Mấy câu chuyện đùa tầm phào mà khiến ba người cười nghiêng ngả. Ăn xong, Tuệ nghi xếp bát vào bồn và ra ngoài sofa nói chuyện. - Mình đã đi khảo sát thực tế. Lượng đĩa vẫn còn y nguyên. - Mình biết điều đó. - Và các page về hai cậu đã hoàn toàn ngưng hoạt động. Mình đã thử liên lạc với các FC nhưng không có gì hết. - Không sao. Tụi mình có thể hiểu. - Không, các cậu không cảm thấy điều này lỳ lạ sao? - Lạ? Mình nghĩ đấy là phản ứng bình thường. - La ó, xúc phạm, tẩy chay...đó mới là phản ứng bình thường. Đằng này, tất cả đều im lìm. Tuy nhiên

mình không biết bước tiếp theo sẽ là gì.

- Thôi nào. Dù là gì thì chúng ta cũng sẵn sàng chấp nhận nó rồi. Cậu vẫn theo vụ Vaness đấy chứ. - Ừm. Vaness rất hài lòng với vụ việc này nhưng quản lý của Si-won thì không. Anh ta vẫn là nhân viên của HK. Việc HK bị đóng băng tài khoản làm anh ta phát điên. - Đáng đời lắm. Nhưng việc này đã làm ảnh hưởng tới HK quá nhiều. - Coi nào, đóng băng tài khoản, chứ đâu phải hủy tại khoản. Mình sẽ tìm ra bằng chứng bắt chúng phải chịu trừng trị của pháp luật. - Tạm gác chuyện đó lại đi. Chiều cậu muốn ra ngoài

chơi không? - Tất nhiên. Chơi nốt hôm nay thôi. Mai hai cậu sẽ quay về lịch tập luyện. Hai ngày thảnh thơi là quá nương tay với hai cậu rồi. - Yes, madam. Cả ba khúc khích cười. Tuệ nghi và Thanh my quyết định không nói gì với Trúc lâm về chuyện của Ba Thanh my. Dù gì đây cũng là chuyện riêng của hai người, Trúc lâm còn nhiều chuyện khác nữa phải lo. Buổi chiều, sau giấc ngủ dài, cả ba lang thang cùng nhau trên những con phố. Không xe như mọi hôm nữa, hôm nay sẽ là đi bộ. Và cũng chẳng cần ngụy trang nữa, mặc kệ người ta có nhìn hay không. Tay Trúc lâm lúc nào cũng cầm một mớ đồ ăn, miệng nhai tóp tép. Trúc lâm làm bạn với thực phẩm còn vui hơn là nghe hai người kia nói những câu sến nhão. Thanh my hiên ngang khoác tay Tuệ nghi như khẳng định chủ quyền. Đôi mắt cô lúc nào cũng cong lên, còn đôi môi thì luôn sẵn sàng cho một nụ cười. Tuệ nghi chiều chuộng Thanh my hết mực, nhưng đôi lúc lại trẻ con mè nheo Thanh my. . Niềm hạnh phúc rạng rỡ trên khuôn mặt cả ba.

- Này Trúc lâm, cậu không định kết hôn với thực phẩm đấy chứ? - Tuệ nghi chọc. - Tất nhiên là không. Nhưng mình sẽ kết hôn với người có thể nấu cho mình thật nhiều món. Đáng lẽ ra cậu là ứng viên số một của mình đấy Tuệ nghi. - Trúc lâm chọc lại. - Quên chuyện đó đi - Thanh my kéo tay Tuệ nghi - Tuệ nghi là của mình. - Mình thèm vào nhé. Cô ấy còn nấu ăn giỏi gấp mấy lần Tuệ nghi kia. - CÔ ẤY? *đồng thanh* - Hử? Đâu có gì. Bên kia có gì kìa. - Đừng đánh trống lảng Trúc lâm. Cậu định giấu tụi này đến bao giờ? - Cậu kín tiếng quá đấy. - Thanh my trách yêu. - Mau nói đi, cô ấy tên gì, như thế nào, yêu lâu chưa? - Này này, hai người thành phóng viên từ lúc nào thế hả? Hỏi thì cũng phải từ từ thôi chứ. Mình và cô ấy yêu nhau khoảng hai năm rồi.

- Giỏi. Cậu thành điệp viên được rồi đấy. - Tuệ nghi cấu Trúc lâm. - Và cô ấy là một fan cuồng của cậu đấy Tuệ nghi. - Thật vậy sao? Ôi vinh dự ghê. - Ừm, nhưng chỉ bởi vì hai cậu có chiều cao tương đương nhau. - What? Tuệ nghi nhảy dựng lên trong khi Thanh my và Trúc lâm ôm bụng cười ngặt nghẽo. Bỗng một tiếng trẻ con yếu ớt vang lên làm cả ba im bặt. "Hức...hức..." Rõ ràng là có tiếng trẻ con khóc. Ba người nhìn quanh quất rồi Tuệ nghi phát hiện ra tiếng khóc phát ra từ sau tấm bảng hiệu. Tuệ nghi chạy lại gần xem xét trước. Một cô bé con chừng 5, 6 tuổi đang ngồi khóc thút thít. Thân hình cô bé lấm lem, bẩn thỉu, bất giác Tuệ nghi cắn nhẹ môi, chạnh lòng nghĩ đến mình ngày xưa. Thanh my và Trúc lâm thấy thương cảm cho Tuệ nghi. Thanh my đã suýt rơi nước mắt khi nhìn thấy ánh mắt Tuệ nghi u uất. - Bé con... Tuệ nghi gọi khẽ, cô bé thôi khóc và nhìn lên, khuôn mặt tèm lem hết. - Bé con sao vậy? Giọng Tuệ nghi êm dịu và ân cần. Lòng cô chợt thắt lại khi nhìn thấy một vết xước nhỏ ở chân của cô bé. Cô bé có vẻ không sợ người lạ, đặc biệt là cái nhìn của Tuệ nghi làm cô bé thấy tin tưởng. Cô bé chìa bàn tay nhỏ xíu về phía Tuệ nghi với ánh mắt cầu khẩn.

- Con đói... Cô bé ngập ngừng nói. Tim Tuệ nghi quặn đau theo âm lượng nhỏ xíu ấy. Đôi mắt cô bé chợt cụp xuống

khi thấy Tuệ nghi không phản ứng gì. Cô bé thu tay của mình lại. - Đi nào - Tuệ nghi chợt bế thốc cô bé lên - Chúng ta

đi ăn nào. Con muốn ăn gì? Thanh my và Trúc lâm bất ngờ với hành động của Tuệ nghi nhưng không ai phản đối. Họ hiểu Tuệ nghi cảm thấy thế nào. Đó là một cảm giác đồng cảm hiếm có. Thanh my mỉm cười khi thấy lòng nhân ái của người yêu mình. Tuệ nghi mặc một chiếc áo thun trắng, nhưng không ngại ngần khi áp sát bé con

vào lòng mình. Cô bé như tìm được điểm tựa, ôm chặt lấy cổ Tuệ nghi. Ba người đưa cô bé vào một quán KFC gần đó. Khuôn mặt cô bé lấm lét, sợ hãi khi những người xung quanh nhìn họ. - Bé con, đừng sợ. Họ chỉ nhìn chúng ta thôi. Con bé không trả lời, áp sát vào ngực Tuệ nghi để tránh những cái nhìn hiếu kỳ đí. Tuệ nghi đặt cô bé xuống ghế, nhưng cô bé nhất định không chịu. Tuệ nghi đành ngồi xuống và để bé con ngồi vào lòng mình. Hai người kia cũng kéo ghế ngồi xuống. Một vài người xung quanh đã chĩa máy ảnh về phía họ nhưng Tuệ nghi không quan tâm. Cô gọi hai suất gà lớn, một cho cô bé và một cho Trúc lâm. Cô và Thanh my chỉ chọn uống nước. Hai suất gà được bê ra, cô bé hết nhìn gà lại nhìn ba người.

- Ăn đi chứ bé con. - Trúc lâm dụ, đồng thời đưa một cái đùi lên làm mẫu - Ăn như cô nè. Nhoằm nhoằm... Tuệ nghi bật cười. Con bé có vẻ thoải mái hơn sau nụ cười của Tuệ nghi. Nó chùi tay vào áo bắt đầu cầm lấy miếng gà. Tuệ nghi vội lấy lại miếng gà, dùng khăn giấy lau tay, lau mặt cho nó rồi mới đưa lại cái đùi gà. - Con mời các cô ăn. Nói xong nó gặm lấy gặm để. Coi chừng con bé đã bị bỏ đói mấy hôm rồi. Tuệ nghi xót xa nhìn con bé ăn, lâu lâu lấy khăn giấy lau miệng cho nó. Thanh my nghiêng đầu nhìn cách Tuệ nghi chăm sóc cho cô bé không quen biết này. Thật nhẹ nhàng và ân cần. Cô bé có khuôn mặt bầu bầu và đôi má phúng phính giống của Tuệ nghi. - Nghi này, em đang tự hỏi Nghi đã có con hay chưa? - Hử? Gì chứ? - Bé con này liệu có phải là con Nghi không đấy? Trông cô bé thật giống... - Ba và umma con mất rồi. Con không phải con cô này đâu. Bé con đang ăn thì ngẩng lên nói. Thanh my tròn xoe mắt nhìn nó rồi nhìn Tuệ nghi. Mắt Tuệ nghi đã thoáng một vài gợn sóng. Con bé đặt miếng xương xuống và lau tay rồi xoa bụng. Trúc lâm cũng ngừng ăn và nhìn con bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: