Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 48

Tuệ nghi ngồi trên sofa gặm nhấm miếng sandwich và đọc nhẩm lời nhạc. Một bóng người lướt qua, để hộp sữa lên bàn và ngồi vào lòng Tuệ nghi. Tuệ nghi mỉm cười, đặt bản nhạc xuống và ôm lấy eo người con gái đó. - Mệt không em? - Mệt lắm. Hôm nay Trúc lâm xếp cho em kín lịch. - Thanh my bắt đầu làm nũng. - Trúc lâm được lắm. Mai Nghi sẽ trị cậu ấy cho em. - Thật nhé? *mắt cười* Nghi uống sữa đi này. Thanh my đưa hộp sữa cho Tuệ nghi đồng thời cũng leo xuống sofa để Tuệ nghi thoải mái. - Gì đây Nghi? - Thanh my cầm bản nhạc lên săm soi. - Là bài Nghi mới sáng tác. - Song ca sao? - Đoán xem cho ai nào. Tuệ nghi buông hộp sữa xuống, vòng tay ôm lấy Thanh my. - Cho em và Nghi? Tuệ nghi gật gật rồi dụi vào cổ Thanh my mà hít hà. - Nghi này. Nhột em. Thanh my khúc khích cười, đánh nhẹ vào khủy tay Tuệ nghi, nhưng lòng thực chẳng muốn Tuệ nghi dừng hành động đó lại chút nào. Thanh my đan tay mình vào tay Tuệ nghi, tay còn lại mân mê nghịch mấy lọn tóc của Tuệ nghi, mắt vẫn dán chặt vào bản

nhạc và bắt đầu lẩm nhẩm. - Mai cùng Nghi đến phòng tập nhé. - Làm gì vậy? - Tập vũ đạo. Nghi đã biên đạo xong cả rồi. Là nhảy đôi.

- Song ca lại còn nhảy đôi. Nghi thật lắm trò. Thanh my nhéo mũi Tuệ nghi. Đứa trẻ ấy lại chun mũi dỗi. Thanh my yêu những khoảnh khắc bình yên

này lắm. Tuệ nghi hướng dẫn cho Thanh my hoàn thành bản nhạc. Hai cái đầu chụm lại cùng ngân nga nho nhỏ. Lát sau, Thanh my dụi mắt. - Nghi... - Coi nào. Công chúa lại buồn ngủ rồi. Nghi đưa em về ngủ nhé. - Ứ... Em muốn ngủ với Nghi. - Ngoan nào. Em không muốn mai chúng ta lên báo vì qua đêm với nhau đấy chứ? - Nhưng em muốn Nghi. Ở đây là gì có phóng viên. - Thanh my đã níu lấy cổ Tuệ nghi, giọng nói đã có phần lạc đi vì buồn ngủ. - Nghi cõng em ra đến cửa nhé. Biết không thể thay đổi được ý kiến của Tuệ nghi, Thanh my đành ngoan ngoãn leo lên lưng Tuệ nghi. Cô câu chặt lấy người Tuệ nghi như sợ tuột mất vậy. Ra đến cửa, Tuệ nghi đặt Thanh my xuống và mở cửa. Tuệ nghi luôn cảnh giác cao độ. Cô không muốn có chuyện gì đó xảy ra với Thanh my, không muốn Thanh my phải chịu thêm bất cứ scandal mệt mỏi nào. Giờ hai người đã chính thức yêu nhau, mọi việc Tuệ nghi làm đều là nghĩ cho Thanh my. Đưa Thanh my vào tận phòng ngủ, Tuệ nghi kéo chăn lên đắp cho Thanh my rồi đặt lên đôi mắt cười một nụ hôn cuối ngày.

- Ngủ ngoan nhé, My của Nghi. - Nghi ngủ ngon. Thanh my lơ mơ nói trong cơn buồn ngủ. Trước khi chìm vào giấc mộng, Thanh my cảm nhận được một bờ môi mềm mại, ấm áp đặt lên môi mình. Tuệ nghi cẩn thận kiểm tra đèn ngủ rồi mới ra về. Từ phòng ngủ của mình nhìn sang, Tuệ nghi có thể thấy

Thanh my hơi trở mình qua cái bóng của ấy hắt lên rèm. Tuệ nghi cười rồi tắt đèn, chỉ để lại duy nhất một bóng đèn ngủ trong phòng. Lúc này, cô mới lấy trong hộc tủ ra một bức thư mà cô đã nhận được lúc sáng. "Dear Tuệ nghi. Xem ra cuộc rượt đuổi giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc. Cậu cứ truy tìm tôi và tôi vẫn đang săn lùng cậu. Tôi mờ ám và cậu cũng chẳng có gì hơn tôi. Cậu Vương Tuệ nghi, hay tôi phải gọi là cô Vương Tuệ nghi. Cô đã trốn quá lâu rồi. Hãy cứ bình tĩnh nào. Tôi vẫn chưa làm gì đâu. Đùa giỡn một chút nhé. 2 tháng. Tôi muốn xem cô sẽ giải quyết chuyện này thế nào. Chuẩn bị chào thế giới đi. Thân". Mặt Tuệ nghi tái đi sau khi đọc những dòng chữ ấy. Vậy là thêm một kẻ nữa đã biết được bí mật của Tuệ nghi. Thật không may, đó lại là kẻ muốn cô chết. Tuệ nghi vò nát bức thư ném vào góc nhà. Mồ hôi rịn ra trên trán Tuệ nghi. Chuyện này hoàn toàn không thể lường trước được. Đây không phải là bức thư đầu tiên Tuệ nghi nhận được. Những bức thư được gửi một cách không tuần tự, nhưng mỗi lần nó đến là sẽ lại có chuyện gì đó xảy ra ngay sau đó. Bức thư này cho thấy kẻ muốn hãm hại Tuệ nghi đã nắm được bí mật lớn nhất của cô, nhưng lại muốn vui vẻ một chút chứng tỏ hắn khá nguy hiểm. Dù hắn sẽ làm gì đi nữa thì nó cũng đe dọa tới sự nghiệp của Tuệ nghi. Run run, Tuệ nghi cầm điện thoại ấn danh bạ.

"A lô..." - Trúc lâm, mình cần cậu. Ngay bây giờ. Giọng Tuệ nghi gấp gáp. Chỉ nửa tiếng sau, cả chủ tịch Hoàng lẫn Trúc lâm đều có mặt. Tuệ nghi mang bức thư ra cho hai người đọc. Bức thư lại một lần nữa bị vo tròn. Mặt chủ tịch biến sắc. - Rốt cuộc thì kẻ này là ai chứ? - Hắn có hiềm khích gì với Tuệ nghi? - Trúc lâm ôm đầu. - Không chắc. Nhưng chắc chắn là rất sâu nặng vì hắn muốn Tuệ nghi thân bại danh liệt. - Tuệ nghi đâu có gây thù chuốc oán với ai chứ. - Thực ra là có một người đấy - Tuệ nghi đột nhiên lên tiếng. - Ai? - Cả hai người kia đồng thanh hỏi.

- Hai người còn nhớ vụ scandal đầu tiên của tôi chứ? Tôi và My đã khiến một nam ca sĩ thân bại danh liệt. - Ý cậu muốn nói tới Vaness sao? (là cái thằng lúc đầu bị nghi đấm đó) - Mình chỉ nghĩ vậy thôi. - Tuệ nghi nhún vai. - Cũng có thể lắm chứ. Hiện nay Vaness đã không còn xuất hiện trên K-pop nữa. Ba người lại chìm vào trong những suy nghĩ của riêng mình, cố gắng chắp nối các sự kiện. Từ khi Vaness bị hạ bệ, một loạt scandal khác của Tuệ nghi liên tiếp xuất hiện, không nhỏ cũng to. Tuệ nghi đã bị theo dõi một cách gắt gao hơn hẳn. Rồi đến cả các thần tượng của HK cũng liên tục bị hãm hại, bị soi ra không biết bao nhiêu chuyện. Kẻ này mặc dù chủ ý nhằm vào Tuệ nghi, nhưng xem ra HK cũng không nằm ngoài tầm ngắm của hắn. - Tôi sẽ cho người truy tìm Vaness. Trong khi đó, cô hãy luôn để mắt tới Tuệ nghi. Trúc lâm gật đầu rồi tiễn chủ tịch ra về. Chỉ còn lại Trúc lâm và Tuệ nghi trong nhà. Trúc lâm đi làm ấm một hộp sữa cho Tuệ nghi. - Sẽ ổn thôi. Mình sẽ làm hết sức mà. Trúc lâm đặt tay lên vai Tuệ nghi trấn an, đồng thời đưa hộp sữa còn ấm cho Tuệ nghi. Tuệ nghi đón lấy. - Ừ. Mình ổn. Mà chuyện này...cậu đừng nói với My. - Mình nghĩ cô ấy có quyền được biết.

- Mình không muốn cô ấy lo lắng. - Nhưng thế đâu phải cách. Đừng như phim tình cảm, khi có chuyện là vờ bỏ rơi người mình yêu. - Mình sẽ suy nghĩ. - Cậu quyết đinh thế nào mình cũng đồng tình. Mình chỉ khuyên vậy thôi. - Mình đâu có nói là không nói. Chỉ là chưa thôi. Tạm thời thời gian này, mình muốn thoải mái với cô ấy. Mình vừa xong một bản nhạc cho hai đứa. Mình muốn nó được phát hành sớm nhất. - Được rồi. Mình sẽ giúp cậu. Mình sẽ sắp xếp cho hai cậu tập luyện. - Cảm ơn. - Có gì đâu chứ. Vậy nhé. Mình về đây. Uống nốt rồi cố ngủ đi. Tiễn Trúc lâm ra về, Tuệ nghi quay lại phòng ngủ. Cô thao thức, trằn trọc suốt đêm với bao suy nghĩ. Sự nghiệp tiêu tan không phải là nỗi lo quá lớn của Tuệ nghi nữa. Cái mà Tuệ nghi lo sợ thực sự là Thanh my. Nếu như thân phận cô bị lộ thì chuyện tình giữa cô với Thanh my sẽ ra sao đây. Cứ cho là Thanh my sẽ từ bỏ sự nghiệp chạy theo cô, nhưng rồi hai đứa sẽ dựa vào cái gì mà sống. Tuệ nghi cũng không muốn Thanh my phải đánh đổi sự nghiệp cả đời của cô ấy cho chuyện này. Tuệ nghi sẽ phải làm gì đó, để ổn thỏa tất cả. Và hơn hết là không để không phải rời xa Thanh my. Dù cho chuyện này có đi đến đâu, Tuệ nghi cũng nhất quyết không buông tay Thanh my ra, trừ khi là Thanh my muốn thế.

(Sáng hôm sau) Tuệ nghi dậy sớm. Nói là dậy sớm nhưng thực ra Tuệ nghi mới chỉ có chợp mắt được mươi phút. Tuệ nghi cố gắng che đi đôi mắt thăm quầng của mình nhưng vô ích. Thanh my cũng đã dậy vì mới mở mắt ra Trúc lâm đã gọi điện ầm ỹ giục Thanh my

đến trường quay. Tuệ nghi hâm nóng lại một ít đồ ăn sáng rồi đem qua nhà Thanh my. Không cần bấm chuông, Tuệ nghi tự động nhấn mã số rồi đi vào bếp. Thanh my từ trong nhà tắm chui ra, vui mừng khi nhìn thấy bóng người trong bếp nhà mình. Thanh

my đã quen với việc sáng nào Tuệ nghi cũng đem bữa sáng qua để hai đứa cùng ăn. Dù Tuệ nghi có đi

làm đến gần sáng mới về ngủ, thì kiểu gì đến giờ Thanh my dậy, Tuệ nghi cũng đem đồ ăn sáng qua đó kể cả là cô đang mệt đến mấy. Trừ giả hôm nào phải đi sớm hơn Thanh my thì Tuệ nghi mới đem đồ sang để đó và đi trước. Tuệ nghi không muốn cô công chúa của mình bỏ bữa quan trọng nhất trong ngày, mà cô biết, chỉ cần hở ra thôi là Thanh my sẽ nhịn đói đi làm. Thanh my rất kém trong việc chăm sóc bản thân. Bữa trưa và bữa tối ít khi hai người ăn cùng nhau, nhưng chỉ cần có cơ hội là Tuệ nghi lại tranh thủ quản Thanh my cả hai bữa đó. Tuệ nghi đã nắm chắc lịch của Thanh my (cái này phải hỏi Trúc lâm) nên cô biết nên đem đồ ăn qua cho Thanh my vào lúc nào. Thanh my nhẹ nhàng tiến tới, ôm chầm lấy Tuệ nghi từ phía sau.

- Chào buổi sáng, tình yêu. - Sáng sớm ra Trúc lâm đã quậy em. Mệt quá. - Thôi nào. Cậu ấy chỉ làm nhiệm vụ thôi. - Em thật chẳng muốn đi làm chút nào. Thanh my dụi mặt vào lưng Tuệ nghi mè nheo. Tuệ nghi xoay người ôm lấy Thanh my. - Ngoan nào. Quay xong em có thể về phòng tập với Nghi rồi. - Vậy sao? - Ừm. Trúc lâm đã gửi lịch của hai đứa. Cả chiều nay hai đứa sẽ được tập với nhau. Trưa Trúc lâm đưa em về, Nghi sẽ đi ăn trưa với em. - Thật nhé. *mắt cười* Tuệ nghi xoa đầu Thanh my rồi ấn cô ấy ngồi xuống ghế. Bữa sáng ngon lành đầy đủ chất dinh dưỡng đã được bày sẵn, Thanh my ăn chúng một cách vui vẻ. Tuệ nghi ăn ít hơn vì trong người thấy đôi chút không khỏe. Cô tập trung chủ yếu vào việc ngắm nhìn Thanh my. - Sao Nghi ăn ít thế? - Tại Nghi ăn đêm nên không đói. - Nghi mất ngủ à? Mắt Nghi này... Giờ Thanh my mới để ý đến hai quầng thâm trên mắt Tuệ nghi. Cô nhẹ vuốt đôi mắt ấy.

- Thâm quầng hết rồi. Sao lại không ngủ được thế? - Thiếu hơi ai đó. - Mọi hôm thiếu có thấy sao đâu. Hôm qua ai đẩy ai về? - Thanh my bĩu môi. Tuệ nghi bật cười rồi ôm lấy Thanh my. Đầu ngày đã tràn ngập tình yêu thế này rồi, chắc chắn cả ngày

sẽ làm việc rất tốt. Thanh my tung tăng đi thay đồ và đi đến trường quay trước. Tuệ nghi ở nhà dọn dẹp một chút rồi đến phòng thu. Tuệ nghi cần chỉnh sửa beat cho bản song ca mới này. Tuệ nghi muốn nó phải thật hoàn hảo. Một buổi làm việc cật lực ở phòng thu đã cho kết quả đáng tự hào. Tuệ nghi hài lòng với thành quả của mình. Cô liếc nhìn đồng hồ và nhận ra đã 11h trưa. Tuệ nghi nhanh chóng thu xếp lại giấy tờ và xuống sảnh chính của công ty. Vừa lúc đó Trúc lâm cũng đã đưa Thanh my về đến nơi. - Đi ăn cùng nhé. - Tuệ nghi quay qua Trúc lâm. - Ừ. Ăn công sở thôi. Mình bận lắm. Trúc lâm hôm nay lại từ chối một bữa ăn thịnh soạn do người khác mời. Thực ra Trúc lâm không muốn phá hỏng giây phút riêng tư của hai người nhưng nơi công cộng luôn có những ống máy bí mật chĩa về hai thần tượng của cô. Trúc lâm cần đi cùng để chắc chắn không có scandal nào xảy ra. Chả ai có thể nói hai người này đang hẹn họ khi mà quản lý của họ cứ kè kè bên cạnh như vậy. Trúc lâm nuốt vội bữa trưa và chia tay hai người kia. Việc quản lý cùng một lúc hai thần tượng quả thật rất khó khăn, nếu không phải là Trúc lâm thì không ai kham nổi. Tuệ nghi và Thanh my nhìn theo dáng đi gấp gáp của Trúc lâm mà thấy thương thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: