Chap 31
CUT. Chuẩn bị làm lại lần cuối. Tuệ Nghi thở hắt ra. Bây giờ đã gần 9h tối rồi. Cứ thế này thì không biết bao giờ mới xong cho nữa, Thật may bực dọc của đạo diễn đã có tác động ít nhiều lên Tú phương, khiến cô nghiêm túc trong cảnh cuối cùng này. Cảnh quay thành công, cả đoàn thu dọn đồ. Tuệ Nghi nhác thấy bóng Gia như ngoài cửa thì chạy vội ra. - Cậu chờ mình lâu chưa? - Ưm...mới thôi - Giọng Gia như hơi nghẹn. - Ừ. Quay nhiều trục trặc quá, giờ mới xong. - Mình hiểu. Giờ mình có việc bận, không đi ăn tối với cậu được. Khi khác nhé. Nói rồi Gia như vụt chạy đi không để Tuệ Nghi kịp nói gì. Tuệ Nghi chỉ còn biết ngơ ngác nhìn theo. Bỗng Tú phương từ đâu chạy đến khoác tay Tuệ Nghi. - Bây giờ Tuệ Nghi rảnh đúng không? Đi ăn đi. Em mời cả đoàn. Tuệ Nghi không có lý do gì từ chối cả. Tú phương khoác tay Tuệ Nghi đi xuống tận nhà xe. Chiếc Lamborghini Aventador lướt đi, bỏ lại một người đang khóc nấc lên sau cánh cửa.
"Ra đây là lí do hả Tuệ Nghi? Không thích đi cùng mình thì cậu có thể nói ra mà..." *Flash back* Nghỉ quay một lần nữa. Nhân viên hậu trường hối hả chuẩn bị lại bối cảnh. Tú phương ra bàn ngồi uống nước. Cùng lúc đó thì Gia như đến. - Ô, Gia như . Sao chị lại ở đây vậy? - À ừ, chị rẽ qua coi cọp MV một tí ấy mà. - Thế à? - Tú phương cười - Quay MV tốn thời gian quá. Bọn em đã cố gắng hết sức mà vẫn không làm đạo diễn hài lòng. - Cố lên một chút là được mà. - Vâng. Đạo diễn nói sau buổi quay, cả đoàn sẽ đi ăn và nói chuyện rút kinh nghiệm luôn... - Ồ, vậy sao? Nhưng unnie đoán là Tuệ Nghi đã bận rồi - Gia như tủm tỉm cười. - Đâu có. Tuệ Nghi kêu rảnh mà. Tú phương ngu ngơ thông báo với Gia như. Gia như ngạc nhiên. Không phải hai người đã hẹn trước sẽ đi ăn cùng nhau đó sao. Tại sao Tuệ Nghi còn nhận lời đi cùng với đoàn làm phim chứ? Gia như hụt hẫng toàn phần, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười với Tú phương. - Em mau vào đi kìa. - Vâng. Em đi nhé.
Tú phương chạy trở lại vào trong, để lại một Gia như đang vụn vỡ. = = = = = = = = = = = = = = = = = = (9h AM. HK Town) Thanh my uể oải bước vào phòng tập. Sự thiếu vắng đã choán hết tâm trí cô cả tuần qua. Những buổi tập không có Tuệ Nghi trở nên chán nản. Những ngày không tin nhắn của Tuệ Nghi trở nên dài đằng đẵng. Không bánh dâu. Không kẹo mút. Sao mà cô thấy nhớ con người ấy đến thế. Nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười, nhớ dáng người lùn lùn láu táu. Thanh my có nghe loáng thoáng tình trạng sức khỏe của Tuệ Nghi hiện nay. Cô đã lo lắng cho cậu ấy biết nhường nào, vậy mà con người ấy vô tâm đến mức không thèm nhắn cho cô lấy một cái tin hỏi thăm. Sau một hồi tập dượt mệt mỏi, Thanh my quyết định đi lên sân thượng hóng gió. Nơi đó, đã nhiều lần cô và Tuệ Nghi ngồi tâm sự, trò chuyện. Nơi đó, Tuệ Nghi đã hát cho cô nghe nhiều bản tình ca ngọt ngào. Cô muốn gặp con người ấy quá. Cô nhớ cậu ấy đến phát điên lên được. Bóng Tuệ Nghi chạy vụt qua làm Thanh my giật mình. Hình như Tuệ Nghi đang có chuyện gì đó. Thanh my lo lắng đuổi theo. Tuệ Nghi trong cơn ức chế vì bị đạo diễn nạt nộ nên cứ thế cắm cổ chạy mà không biết có người đang chạy theo mình. Đẩy mạnh cánh cửa dẫn ra sân thượng, Tuệ Nghi khựng lại.
- Er...Như. Gia như giật mình quay lại, hai mi mắt ướt đẫm (ngày quái gì mà ai cũng mì lên sân thượng vậy). Gia như vội đưa tay quẹt ngang dòng nước mắt. Tuệ Nghi bối rối tiến tới. - Như - *giọng run run* - Cậu sao thế? - Không. Mình ổn... - Vậy tại sao lại khóc? Tuệ Nghi đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mi mắt Gia như. Gia như không né tránh hành động đó của Tuệ Nghi, nhưng lại nhìn cậu bằng một ánh mắt tổn thương. - Mình đã làm gì sai đúng không? Tuệ Nghi khẽ hỏi. Thanh âm trầm ấm làm Gia như mềm lòng. Nhưng chuyện hôm qua cô không thể nào quên được. - Không có gì, Mình phải đi có việc. - Không đúng. Cậu đang giận mình vì cái đó. Nói đi. Năn nỉ mà. - Không là không. Cậu để mình đi có việc. Gia như vùng vằng giằng tay ra khỏi tay Tuệ Nghi. - Nói rõ rồi đi. Cậu còn nợ mình một buổi đi ăn cơ mà. - Gì chứ? AI NỢ AI CHỨ? - Con người này thực sự không giỏi kiềm chế. - Er... Thì cậu bảo đi có việc rồi bỏ rơi mình còn gì - Tuệ Nghi ấp úng. - Không đúng. Là cậu đã hủy hẹn với mình để đi với đoàn làm phim chứ.
Lần này thì Gia như khóc thật sự. - Er. Mình hủy hẹn bao giờ? Ăn cái gì? Mình không hiểu. - Lại còn đi cùng với... Er...cậu...cậu đã không đi ăn sao? - Không. Đi ăn cái gì chứ? Hôm qua sau khi quay Tú phương có mời đoàn đi ăn, nhưng mình chỉ chở em ấy đến quán ăn rồi về luôn mà. Gia như chợt giật mình ngẫm lại. Cô chắp nối từng dữ kiện. Thì ra tất cả là do Tú phương bày trò. - Như à, cậu sao thế? - Mình...mình xin lỗi. Mình không biết. Mình không cố ý. Mình xin lỗi. - Xin lỗi gì chứ? Mình thực sự không hiểu. Gia như vỡ òa. Cô đã nghi oan cho Tuệ Nghi. Nhìn khuôn mặt tội nghiệp của cậu ấy khi đang cố giải thích cho cô hiểu này. Cậu ấy quan tâm đến cô, quan tâm đến cảm nhận của cô đấy. - Như, sao lại khóc chứ? Mình đã làm gì sai? Nói đi. - Không...Là mình...Mình sai. Tuệ Nghi ah... Gia như lao tới ôm chầm lấy Tuệ Nghi. Tuệ Nghi bối rối chỉ còn biết đứng yên cho Gia như ôm. - Tuệ Nghi ah - Gia như cố nín cơn nấc - mình yêu cậu... Tuệ Nghi đứng sững. Cái gì cơ? Có phải Gia như vừa nói yêu cậu không? Gia như khóc nhiều hơn. Những nỗi lòng đã được phơi bày hết. Cô không còn gì để mất nữa. Cái cô cần bây giờ là phải giữ chặt lấy Tuệ Nghi. Tuệ Nghi chết trân không nói được gì, cũng chẳng biết phải phản ứng ra sao.
- Mình yêu cậu rất nhiều. Tuệ Nghi! Gia như lặp lại lần nữa, thật ấm. Đằng sau cánh cửa, một con người đã kịp nghe được toàn bộ cuộc đối thoại kia. Nước mắt rơi... "Mình yêu cậu " Mình yêu cậu rất nhiều, Tuệ Nghi..." Tuệ Nghi bật dậy giữa đêm, mồ hôi ướt đẫm. Thở hổn hển, Tuệ Nghi đi xuống tủ lạnh và lấy cho mình một hộp sữa dâu. Sữa mát lạnh làm dịu đi phần nào cái đầu nóng bức của Tuệ Nghi. Buông người xuống ghế, Tuệ Nghi thở dài một cách nặng nhọc. Lần đầu tiên trong đời Tuệ Nghi nhận được lời tỏ tình, mà lại là từ một
cô gái, Tuệ Nghi thật sự không biết phải làm sao. Gia như là cô gái tốt, không ai nỡ làm tổn thương một cô gái như vậy cả. Tuệ Nghi cũng không ngoại lệ. Gia như là thiên sứ của mọi người. Tuệ Nghi luôn coi Gia như là một người đặc biệt, nhưng yêu sao? Đó là điều không thể.
Gia như giờ đã vì Tuệ Nghi mà rơi nước mắt như vậy, Tuệ Nghi còn có thể làm gì đây. Cậu không nỡ từ chối thẳng thừng, càng không thể nhận lời. Thật tệ là hành động đứng im cho Gia như ôm của Tuệ Nghi đã khiến Gia như hiểu lầm như một sự đáp lại tình cảm. "tinh...tinh..." Điện thoại báo có tin nhắn. Tuệ Nghi chán nản khi với tay lấy máy. Fr Như : Tuệ Nghi ngủ chưa thế? Mình vui quá. Không thể nào ngủ yên được. Làm sao đây? Mai mình còn phải đi chụp ảnh nữa. Từng dòng chữ làm Tuệ Nghi thêm đau đầu. Tuệ Nghi lại mò lên phòng ngủ. Thật là không biết nên trả lời thế nào.
Fr Tuệ Nghi: Ngoan ngủ đi nào. Nếu cậu không
muốn phải đắp dưa leo lên mắt. Tuệ Nghi miễn cưỡng trả lời theo kiểu một người tình. Nó không còn được thoải mái nữa. Fr Như: Nhưng mình nhớ cậu quá. Fr Tuệ Nghi: Chiều mai đi tập sẽ gặp nhau mà. Giờ thì ngủ đi. Ngủ ngon nhé. Fr Như: Ok my love. Goodnight my Tuệ Nghi. Đáp điện thoại lên giường, Tuệ Nghi biết chính mình mới là người mất ngủ đêm nay. Vén nhẹ bức rèm cửa, Tuệ Nghi nhìn sang ngôi nhà đối diện. Bóng đèn ngủ màu hồng vẫn sáng. Một bóng người hắt lên rèm làm Tuệ Nghi chú ý. Bóng dáng quen thuộc đã lâu rồi cậu không được nhìn thấy. Tuệ Nghi đi hẳn ra ngoài ban công. Phải thú nhận là bây giờ cậu muốn bay ngay sang đó để được nhìn con người ấy cho thỏa thích. Mới hôm nào cả hai còn vui vẻ bên nhau, vậy mà giờ đây mọi thứ đều thay đổi. "My à? Cậu có khỏe không? Sao giờ này vẫn còn thức? Không phải là thức vì Kevin đấy chứ?" Môi Tuệ Nghi mấp máy gọi tên Thanh my, thầm
ước cô ấy có thể nghe thấy. Tuệ Nghi cần một người ở bên lúc này. Ngày mai đây, Tuệ Nghi phải đối diện với mọi chuyện ra sao đây. Quá nhiều thứ để suy nghĩ. Bóng người kia chợt nằm xuống. Tuệ Nghi cũng tiếc nuối bỏ vào trong và cố nhắm mắt cho qua đêm.
Bên kia, một con người nằm xuống giường, ghì chặt lấy em Totoro đã ướt đẫm của mình. Thanh my thấy quá chán chường rồi. Cuộc đời cô cứ đi vào bế tắc thế này ư? Nghe Gia như thổ lộ lòng mình mà Thanh my đau lắm. Nhưng không đau bằng việc Tuệ Nghi đã chấp nhận tình cảm ấy. Vậy cô với cậu ấy là gì đây? Trước nay và giờ vẫn chỉ là bạn thân thôi sao? Không phải thế, cô không muốn điều đó. Giờ thì Thanh my hối hận. Phải chăng cô dũng cảm như Gia như, nói cho Tuệ Nghi nghe nỗi lòng mình từ hai năm trước. Phải, cô đã yêu Tuệ Nghi từ rất, rất lâu rồi. Nhưng vì nhút nhát và sợ mất Tuệ Nghi mà cô chỉ giữ kín những tình cảm đó cho riêng mình. Cô yêu Tuệ Nghi từ khi cậu ấy trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô. Nhưng giờ Tuệ Nghi đã thuộc về người khác. Cô phải làm sao đây? Thiếu Tuệ Nghi ư? Điều đó cô chưa bao giờ nghĩ đến. Cô cứ tự tin nghĩ rằng Tuệ Nghi xuất hiện chỉ là để dành cho riêng mình cô. Nhưng sự thật không phải thế. Cậu ấy có thể là của bất cứ ai, và bây giờ cậu ấy không phải là của cô. Tiếng khóc uất nghẹn trong cổ mà Thanh my cố kìm nén không cho nó thoát ra ngoài. Cô muốn hét, không gì khác ngoài cái tên VƯƠNG TUệ NGHI. Cô muốn cậu ấy ở đây, ngay lúc này. Cô cần cậu ấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro