Chap 24
"Mày sao thế Tuệ nghi? Sao lại khó chịu thế này? Đấy là việc của người ta, đâu liên quan gì
đến mày chứ. Lấy lai bình tĩnh đi nào." Dứt dòng suy nghĩ, cậu quay qua nói chuyện với Gia như, kệ cho mọi người đang chúc mừng và trêu đùa Thanh my. Thanh my đã hi vọng khi về chỗ sẽ nhận được lời chúc mừng chân thành từ tên lùn kia, nhưng sự thờ ơ của cậu làm Thanh my lạc lõng. cậu được nhận thêm giải nghệ sĩ của năm - giải thưởng mà bất cứ nghệ sĩ nào cũng muốn, nhưng nó không làm cậu cảm thấy khá hơn. cậu nhận giải chỉ với một lời cảm ơn, thậm chí là gần như không biểu hiện gì là vui vẻ. Biết rằng làm vậy có thể đánh mất hình tượng của mình và hơi trẻ con, nhưng cậu không thể nào dừng sự khó chịu đang âm ỷ trong lòng được. Buổi trao giải gần kết thúc, cậu được yêu cầu diễn một tiết mục. cậu không ngần ngại tiến lên sân khấu và thể hiện hết mình. Nhiệt huyết làm cả sân vận động nóng lên, nhưng mấy ai biết cậu đang dồn hết khó chịu vào từng bước nhảy. Thanh my dễ dàng nhận ra điều đó, cô bắt đầu lo lắng không biết chuyện gì đã khiến một người luôn vui vẻ như cậu khó chịu đến mức hành hạ cái sân khấu như vậy. Sau buổ diễn, cậu đã bỏ về trước mà không nói một câu gì.
cậu lại giật thêm giải nghệ sĩ tài năng. Thanh my và cậu là cặp đôi nhận được giải Best Collobaration (hợp tác) , HK năm nay thắng lớn. Một live show HK là hoàn toàn không thể thiếu. cậu và Thanh my dĩ nhiên phải trình bày Lost in Love cùng với nhau trong live show. Nhưng kịch bản live đã không được diễn đúng. Hai người vẫn thả hồn vào trong bài hát đấy, nhưng cậu luôn giữ một khoảng cách nhất định với Thanh my. Điều này làm Thanh my buồn và càng thể hiện đúng tâm trạng bài hát hơn. Suốt từ hôm trao giải đến nay, cậu luôn lảng tránh Thanh my, hoặc có gặp thì cũng chẳng nói câu nào. Bài hát kết thúc cho live show, cậu chào fan rồi đi thẳng vào cánh gà mà không cần đợi Thanh my như mọi lần. Thanh my chững lại vài giây rồi cũng chào fan và đuổi theo cậu.
Vào trong khu vực Vip dành cho nghệ sĩ, Thanh my vội đi tìm cậu để hỏi chuyện. Thanh my tò mò muốn biết lí do cậu khó chịu, đồng thời không thích cậu cứ phải giữ khó chịu trong lòng như vậy. Thanh my tìm thấy cậu trước cửa phòng chờ, đang đứng nói chuyện với Gia như. cậu vô tình nhìn sang và nhận ra Thanh my đang đứng gần đấy, nhưng cậu phớt lơ và tiếp tục nói chuyện với Gia như. - Như, mau đi thôi nào. Nhóm GG đã ra đến cửa, họ gọi với vào kêu Gia như ra xe. Giờ các nghệ sĩ sẽ đi dự tiệc mà. - Mình đi trước nhé Tuệ nghi. Lát gặp cậu nhé. Gia như vui vẻ vẫy tay chào Tuệ nghi rồi chạy theo nhóm. cậu cũng vẫy tay chào lại. Lúc này Thanh my mới tiến đến. cậu lưỡng lự, nửa muốn ở lại nói chuyện với Thanh my, nửa lại muốn đi vì không biết nói gì. - Tuệ nghi ah, cậu đứng đó làm gì thế? Mau đi thôi. cậu giật mình. Thật may là Trúc lâm đã xuất hiện và giải thoát cậu khỏi tình huống khó xử này. - Ừ, mình đến ngay đây. cậu đi vội về phía Trúc lâm, bỏ lại Thanh my hụt hẫng đằng sau. cậu bước thẳng ra cửa không thèm ngoái lại lấy một lần, nhưng chắc chắn một điều là tâm trí cậu vẫn để lại phía sau.
(Nhà hàng trực thuộc khách sạn Hoa hồng) Các nghệ sĩ, nhân viên của HK có mặt gần như đông đủ. Chủ tịch Hoàng thật là hào phóng
khi trích quỹ công ty ra bao trọn nhà hàng này. - Chúng ta cùng nâng cốc chúc mừng thành công của HK nào. Mọi người vui mừng nâng cốc, duy có Thanh my vẫn đang hỗn độn trong mớ suy nghĩ của riêng mình. cậu chắc cũng chẳng khá hơn, nhưng biểu hiện bên ngoài cho thấy cậu đang khá vui và hào hứng. Hai người ngồi đối diện với nhau trong bàn tròn. cậu cũng nâng cốc lên
như ai, và rồi nhanh chóng dốc tuột vào miệng. Thanh my giật mình không kịp đưa tay ra ngăn.
cậu nhăn mặt vì vị rượu quá tệ (đối với Nghi thôi). Trúc lâm ngồi bàn khác nên không thể để mắt tới cậu được. Còn Thanh my thì chẳng biết làm sao để ngăn cậu khi mà cậu còn chẳng thèm nhìn cô lấy một lần. - Tuệ nghi à, cậu đâu uống được rượu. Gia như đưa tay khẽ giữ ly rượu. cậu đã uống được hai ly rồi. Dù đây chỉ là rượu vang nhẹ nhưng nó cũng đủ để ảnh hưởng đến cậu rồi, - Đừng ngăn cậu ấy - Đức anh rót thêm rượu vào ly cảu cậu. - Hôm nay là ngày vui của cậu ấy mà. Nâng cốc nào.
Đức anh chúc riêng cậu. cậu cũng không ngại ngần kính lại Đức anh, mặc kệ cho rượu có đắng và cay nồng đến mức nào. Gia như lo lắng ngồi bên, cố ngăn hai người uống rượu. Tú phương mặc kệ, vẫn rót thêm rượu cho cậu. Còn Thanh my chỉ lặng lẽ ngồi quan sát cậu. Hẳn là cậu phải khó chịu lắm nên mới đem nó vào cả bài biểu diễn, và giờ thì chấp nhận chuốt thứ chất lỏng kia rót vào dạ dày. Nhưng khó chịu thì phải nói ra, Thanh my không thích cái cách cậu cứ giữ những khó chịu cho riêng mình dù cô đã quá hiểu cái tính cứng đầu của cậu. Thanh my ghét nhìn thất cậu hành hạ bản thân như vậy. cậu uống một thì Thanh my cũng uống một. - Tuệ nghi này...em có biết là...em bây giờ là bộ mặt của HK...này không? - Giọng Đức anh bắt đầu đứt quãng. - Em...biết...biết chứ. Em sẽ...cố gắng hơn nữa. Giọng cậu còn tệ hơn. Nhưng cậu đang cố gắng tự chủ bản thân. Bình thường uống đến bây giờ là cậu gục ngã tại trận rồi, thế mà giờ vẫn còn thẳng lưng ưỡn ngực tiếp chuyện Đức anh. - Em phải biết là...anh mong sự xuất hiện...của em lâu lắm...rồi. Anh vất vả lắm...nhưng giờ có em...san sẻ rồi...nên cũng đỡ hơn... Cảm ơn em...
- Có gì đâu...em còn cần anh...giúp đỡ nhiều. Đức anh cười, nâng ly lên cụng lần nữa. cậu xem chừng không chịu nổi nữa, chỉ nhấc ly lên rồi đặt ly xuống. Thanh my cũng ngừng uống theo. - Tuệ nghi, em biết...anh khâm phục em...lắm không? - Cảm ơn anh. - Đừng cảm ơn... Người như em...rất...rất đáng
để tất cả...bọn anh phải khâm phục... Đúng là hậu...sinh khả úy. Sau này phải cố gắng phát huy...đấy. - Vâng - cậu chạm ly với Đức anh rồi đặt xuống lần nữa. - Sau này...anh mong chúng ta...sẽ thân thiết hơn nữa...được không Tuệ nghi? - Tất nhiên...là được rồi? *cười* - Mà anh hỏi thật, em không nhớ...quê của mình ở đâu...sao? - Không...không anh ạ. Em không biết gì về quê quán hay bố mẹ mình hết. - Anh xin lỗi. Nhưng mà thôi...đừng có buồn, giờ HK này...là nhà của em, bọn anh sẽ là...anh chị em của em. Nào, cụng ly. Đức anh cứ uống một mình, còn cậu chỉ chạm ly thôi. Dạ dày cồn cào làm cậu không muốn tống thêm cái gì vào bụng nữa. Nhìn cậu nhăn nhó, Gia như hiểu ra ngay. - Tuệ nghi, cậu không ăn gì sao? Sẽ không tốt cho dạ dày nếu cậu cứ uống mà không ăn gì như thế này.
cậu chỉ cười nhẹ, bây giờ cậu mệt và chỉ muốn
về nhà. Thanh my gắp một ít thức ăn để vào bát của cậu, hi vọng cậu sẽ ăn nó, nhưng cậu đã không đụng đũa trong suốt phần thời gian còn lại. - Quản lí Lâm đưa Tuệ nghi về cẩn thận nhé. Thanh my vẫn còn có đủ tỉnh táo để dặn dò Trúc lâm. Trúc lâm thì đang cằn nhằn cái con người đang rũ ra kia, đã không biết uống lại còn cố nốc vào. Vất vả lắm Trúc lâm mới đưa được cậu vào xe, Trúc lâm chạy lại phía Thanh my. - Cô muốn về cùng luôn không? Quản lí của cô
còn phải ở lại một lúc nữa đấy. Thanh my muốn nhận lời ngay nhưng cô vẫn hơi lưỡng lự khi nghĩ lại thái độ của cậu với mình. - Coi như giúp tôi đi mà. Tôi không thể một mình vật lộn với Tuệ nghi. Cô thấy tình trạng của cậu ấy rồi đấy. Trúc lâm năn nỉ, lộ rõ mục đích của mình. Thanh my nhíu mày, tình trạng bây giờ của cậu khiến cô không thể nào yên tâm được. - Vậy mau đi thôi. Thanh my tiến lại và leo lên xe. Trúc lâm mừng rỡ, cũng leo lên xe và lái đi. cậu không nặng đâu, nhưng một khi đã say sưa thì rũ rù xuống, gây cản trở cho bất cứ ai muốn dựng cậu dậy. Trúc lâm đã vất vả nhiều khi phải dựng cậu dậy từ những giấc mơ.
Thanh my để cho cậu tựa đầu vào vai mình. cậu chưa ngủ, nhưng có vẻ đang khó chịu trong người nên chỉ khép hờ mắt và ngồi im. Vị sữa dâu pha thêm chút thêm hương rượu vang khiến mùi hương trên cơ thể cậu càng trở nên quyến rũ hơn. - Tuệ nghi có điều gì đó khó chịu sao? - Thanh my lên tiếng. - Tôi đang định hỏi cô cái đó đấy. Cả buổi hôm nay tôi đâu có bên cậu ấy nhiều bằng các cô. - Tôi cũng không rõ nữa. Hình như Tuệ nghi khó chịu với tôi. - Với cô sao? Khó tin đấy. - Trúc lâm mím môi, không tin được là có ngày Tuệ nghi khó chịu vì người mà cậu ấy cuồng nhất. - Từ lúc tôi lên nhận giải về thì Tuệ nghi... Nói đến đây Thanh my đột ngột dừng lại. Thanh my không hoàn thành câu nói làm Trúc lâm hơi tò mò, nhưng thấy gương mặt Thanh my đăm chiêu qua kính chiếu hậu, Trúc lâm lại không tiện hỏi. Vô tình nhắc đến mới nhớ, nhíu mày suy nghĩ, Thanh my ngẫm ra cậu đã có thái độ khác lạ từ
khi cô nhận giải về. Nhưng là vì cái gì? Cậu ấy thích giải thưởng này ư? Không, cậu không phải là người như thế, cậu ấy đã rất vui khi cô đoạt giải kia mà. Hay cô đã nói gì đó lỡ lời trên sân khấu? Không phải, cô đã luôn nghĩ đến cậu khi phát biểu. Vậy còn...
"Vì mình đã ôm anh kevin sao? Cậu ghen ư, Tuệ nghi?" Nếp nhăn dần dãn ra mà thay vào đó là một nụ cười kín đáo. Thanh my hài lòng với lí do cuối cùng này, thậm chí thấy vui vì nó. Suốt quang đường về, Thanh my nhìn khuôn mặt cậu không dứt. Khuôn mặt đang cau lại vì khó chịu trong người. Thanh my định bụng khi nào cậu tỉnh thì sẽ nói chuyện cẩn thận với cậu. Về đến nhà, hai người loay hoay mãi mới đưa cậu vào phòng được. Cả Trúc lâm và Thanh my đều khá mệt mỏi vì ngày hôm nay, nhưng để cậu thế này thì hơi khó. - Cô về nghỉ đi my, hôm nay tôi sẽ ở lại chăm cậu ấy. - Quản lý lâm cũng mệt mà. - Tôi ổn. Dù gì tôi cũng là quản lý của cậu ấy. Thanh my thực lòng rất muốn ở lại xem xét tình hình của cậu, nhưng sức lực đã bị rút cạn khiến Thanh my chỉ muốn lăn ra giường ngủ một giấc. Miễn cưỡng đồng ý, Thanh my chào Trúc lâm rồi ra về. Đợi cho Thanh my đi khỏi, Trúc lâm mới bắt đầu thay đồ cho cậu. Xong xuôi thì cũng lăn ra bên cạnh cậu mà ngủ. (Sáng hôm sau) Thanh my dậy sớm vì còn phải đi quay FO. Giờ này chắc cậu chưa thể dậy được. Thanh my leo lên xe trong sự tiếc nuối. Cô muốn giải thích cho cậu sớm nhất có thể. Nhưng có lẽ là phải gác lại đến lúc cô quay FO về. Trong lòng Thanh my chộn rộn lên khi nghĩ đến lúc hiểu lầm được giải tỏa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro