Chap 16
*gật gật, trìu mến* - Vậy..hãy để mình tin tưởng vào cậu được không, Tuệ nghi? cậu đưa tay gạt nước mắt cho Thanh my rồi ngồi lên gối, kéo đầu Thanh my tựa vào vai mình. Nhìn Thanh my thế này thì làm sao cậu cầm lòng cho được. Buổi họp báo ngày mai, nhất định cậu phải đòi lại công bằng cho Thanh my. Hai người ngồi im một lúc lâu, bỗng nhiên Thanh my đứng dậy đi vào nhà tắm. Sau những gì cậu nỗ lực làm cho Thanh my, cô cũng nên thay đổi một chút cho cậu đỡ lo lắng. Đột nhiên..."phụp" *điện cúp lần nữa*. (đến nhà điện cũng vô duyên gớm). Lọc cọc, loảng xoảng, loeng choeng... Tiếng đổ vỡ trong nhà tắm làm cậu vội vã mò mẫm chạy vào nhà tắm. Cánh cửa mở ra, Thanh my ngồi thu lu tỏng góc nhà tắm. cậu nhào đến ôm lấy Thanh my.
- Không sao đâu, có mình rồi đây. cậu biết Thanh my dị ứng với bóng tối. Bóng tối
luôn khiến Thanh my hoảng loạn. Đỡ Thanh my ra ngoài ghế sofa, cậu định đi tìm nến thì Thanh my níu cậu lại. - Đừng đi mà. cậu lại ngồi xuống. Giờ Thanh my cần cậu hơn lúc nào hết. Thanh my lại dựa đầu lên vai cậu, thiu thiu ngủ. Còn cậu một tay làm gối cho Thanh my, tay còn lại luôn giữ cho màn hình điện thoại sáng. Sáng sớm hôm sau, Thanh my thức giấc trước, thấy mình đang nằm trong lòng cậu, còn cậu đang gà gật, tay vẫn cầm điện thoại. Thanh my mỉm cười, đưa tay lên vuốt nhẹ má cậu. Khong muốn cậu thức giấc, Thanh my nhẹ nhàng đứng lên đi vào nhà tắm, thu hết ca cốc, thu hết quần áo ướt của mình. Chợt nhớ ra, Thanh my chạy vào tủ lạnh, rồi chạy ra ghi lại cho cậu một tờ giấy trước khi về. "Cảm ơn đã cho mình ở nhờ. Mình về trước chuẩn bị. Lát nữa cậu đưa mình đến buổi họp báo nhé. P/s: mình mượn tạm mấy hộp sữa dâu của cậu nhé. Hẹn gặp lại. *wink*. My" Đọc được tờ giấy, cậu mỉm cười. Có vẻ như nỗ lực của cậu đã được đền đáp. Thanh my dường như đã lạc quan hơn. Thay đồ, cậu nhanh chóng đánh xe qua bên nhà Thanh my rồi cả hai cùng đến công ty chuẩn bị cho buổi họp báo.
Trước công ty, các fan hâm mộ và đám ngà báo đã chắn đầy trước ối đi. Thấy xe của cậu, mọi người thi nhau chạy lại. Cả đám người vồ lấy chiếc xe. Vệ sĩ cố gắng lắm mới mở cửa xe cho cậu được. cậu vội vã chạy sang bên kia mở cửa, che cho Thanh my bước ra. Tất nhiên, không ai có thể bỏ lỡ cảnh này. Họ nháo
nhào chụp ảnh, hỏi han. Đội vệ sĩ dùng hết sức dàn đám phóng viên để hai người có thể vào trong. Nhưng đám phóng viên quá đông, chớp máy ảnh sáng lia lại. Thanh my hoảng quá chỉ còn biết nắm chặt lấy tay cậu, còn cậu thì dùng áo che cho cả hai. Với sự nỗ lực của các vệ sĩ và sự hỗ trợ của fan, hai người cũng qua được. Bước vào đến sảnh công ty, hai người mới thoát nạn. Thêm một vài phút để stylist chỉnh lại đầu tóc trang phục, hai người chính thức bước vào buổi họp báo. "Tuệ nghi, anh giải thích sao về vụ ẩu đả với nam ca sĩ Vaness" - Như những gì mọi người đã thấy "Anh đánh Vaness vì Thanh my" - Tôi đánh Vaness vì anh ta đã có những lời lẽ xúc phạm đến những người mà tôi tôn trọng nhất. Chắc qua các đoạn video mọi người cũng đã thấy được điều đó
"Còn Thanh my, cô có muốn nói gì về việc này không?"
- Tôi muốn chỉ muốn cảm ơn Tuệ nghi vì đã bảo vệ tôi ngày hôm đó. "Cô không muốn nói gì về nguyên nhân sao?" - Tôi... Ngập ngừng một chút, Thanh my nhìn sang cậu và nhận được cái gật đầu khích lệ từ cậu. Lấy hết dũng khí, cô kể cho tất cả nghe sự thật
về cuộc tình giữa mình với Vaness. Từ đó, mọi
người có thể thấy rõ được nguyên nhân của vụ ẩu đả này. "Vậy chốt lại, cô muốn nói rằng nguyên nhân sâu xa của vụ việc này là do Vaness phản bội cô? Vậy chẳng phải Tuệ nghi đã đi đánh ghen giúp cô sao?"
- Tôi...tôi... "Tuệ nghi không liên quan gì đến việc này sao lại phải đi đánh ghen cho cô?"
Thanh my chưa kịp định thần thì hàng loạt câu hỏi khác được đặt ra. Cả cậu lẫn chủ tịch Hoàng cũng chưa kịp nghĩ ra cách ứng biến. "Hay hai người có tình ý với nhau?" "Sáng nay Tuệ nghi đưa cô đến đây bằng xe riêng là có ý gì, hai người công khai sao?" "Tuệ nghi, cho chúng tôi biết cậu có ý với Thanh my không? Tại sao cậu lại đánh nhau vì một việc chẳng liên quan đến mình như vậy?"
"Thanh my, cô có biết lầ vậy rất bất lợi cho hậu bối của mình không?" "Cô không lo sợ vị trí của mình cũng như hậu bối của mình bị ảnh hưởng sao?" "Hay đây chính là một vở kịch do cô dựng lên nhằm đánh gục cả hai nam ca sĩ đình đám nhất hiện nay... Và như thế, cô sẽ dễ dàng giữ vững vị trí của mình?" Câu hỏi làm cả hội trường im phăng phắc vì câu hỏi bất ngờ đó. Tất cả camera, máy ảnh, máy ghi âm đều hướng về Thanh my chờ câu trả lời. Thanh my chết lặng, không còn biết nói gì trước hàng chục cặp mắt đang hướng về mình. Cô đứng lên và bỏ chạy khỏi cuộc họp báo. -My, my ah. cậu đứng lên định đuổi theo nhưng Thanh my đã khuất sau cánh cửa. Đám phóng viên lại nhao nhao lên. "Thanh my làm vậy là sao" "Cô ấy thừa nhận sao?" "Thế là sao nhỉ? Cô ấy..." - Là bởi vì các người thật sự rất quá đáng. cậu giận dữ đấm mạnh xuống mặt bàn. Chủ tịch Hoàng giật mình nhìn sang. Chưa bao giờ ông thấy cậu giận dữ đến thế. Cả hôi trường lại
im phăng phắc. - Các người chưa bao giờ nghĩ rằng câu hỏi của mình sẽ khiến người trả lời cảm thấy thế nào sao? Các người chỉ cần biết rằng mình sẽ kiếm được một bài báo hay mà không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác. Các người kiếm được bao nhiêu từ bài báo này? Các người đang kiếm sống bằng việc chà đạp lên người khác sao? Tôi tưởng các người phải biết rõ nguyên nhân tôi đánh Vaness hơn ai hết
chứ? Các người còn muốn chúng tôi phải nói cái gì nữa đây? Các người nghĩ nghệ sĩ chúng tôi là ai cơ chứ? Những con người cao siêu vĩ đại như thánh thần chăng? Không đâu, chúng tôi cũng chỉ là con người bình thường, cũng có cuộc sống bình thường, cũng có đời sống riêng tư. Vậy còn Thanh my? Cô ấy là nụ cười quốc dân, nhưng cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường, cũng cần có người yêu thương, che chở. Cô ấy cũng biết đau khổ, thất vọng. Chúng tôi đã phải tận dụng thời gian để giúp cô ấy tĩnh tâm lại để chuẩn bị đối phó với các người. Nhưng các người quá giỏi, không hổ danh miệng lưỡi sắc như dao. Cho dù chúng tôi chuẩn bị kĩ đến đâu đi nữa thì cũng chưa bao giờ thoát khỏi các người.
cậu nhìn khắp lượt căn phòng rồi cũng bỏ đi khỏi buổi họp báo. Chủ tịch Hoàng vội ra hiệu cho người ra gọi cậu ở lại.
- Tuệ nghi, Tuệ nghi ah... cậu quay lại, Trúc lâm đang cố gắng đuổi theo. - Cậu ở lại chút đã. Chủ tịch Hoàng có chuyện cần trao đổi. Dù mệt mỏi và đang bực bội trong người nhưng cậu đành miễn cưỡng ở lại. Cậu ngồi trên băng ghế dọc hành lang công ty. Trúc lâm, cũng phải chạy đi giải quyết nốt buổi họp báo. Được một lúc thì Trúc lâm quay lại. - Vẫn chưa xong. Đám phóng viên kia rắc rối quá. Cậu cố chờ thêm một chút nhé. - Ừ, không sao đâu mà. Mà cậu thấy My đâu không? - Mình không rõ nữa. Chắc có lẽ cô ấy đã về rồi. - Ừ. Mong là vậy. Mình ngột ngạt quá. Mình lên sân thượng một chút. Xong thì gọi mình nhé. Trúc lâm gật đầu rồi lại bỏ đi. cậu mặc thêm áo rồi bước vào thang máy, đi lên tầng thượng. Vừa mở cửa ra, cậu đã thấy một cô gái đứng đó. Nheo mắt lại nhìn, chợt nét mặt căng ra. - My? Bất chợt, my đu nhẹ lên thành lan can rồi trèo ra bên ngoài. Khuôn mặt cậu biến sắc. - my, cậu làm gì vậy? Nguy hiểm lắm, trèo vào đây đi. Thanh my ngước lại nhìn cậu. Cô nở một nụ cười. - Vào đi. Có chuyện gì rồi từ từ giải quyết mà
- Còn giải quyết được sao Tuệ nghi? - Được, chắc chắn được mà... - Nhưng mình mệt rồi Tuệ nghi à. Cảm ơn cậu đã bên mình lúc này. - My, my đừng mà. Mình xin cậu đấy... Thanh my nghiêng đầu để cho gió lùa vào mái tóc rối bời. Tay cô dần dần buông lỏng. cậu hốt hoảng lao đến thật nhanh. Đôi tay Thanh my buông rời tất cả. - THANH MY. ĐỪNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG
GGGG.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro