Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Sắp làm ba

Editor: Nabibian
-------------

Mưa nhỏ tí tách rơi liên tiếp vài ngày.

Nguyễn Điềm Điềm ở trong nhà buồn bực, cuối cùng sau một hồi suy nghĩ, cô nhớ tới Hạ Lương Ngọc - người vẫn đang nằm trong bệnh viện với cái mông nhô ra của mình.

"Kiều Kiều, cậu đi cùng em... " Nguyễn Điềm Điềm quyết định giở trò xấu, kéo theo đồng bọn, "Nếu tớ đi một mình, Hạ Lương Ngọc nhất định sẽ trào nhạo tớ."

"Không đi." Hồ Kiều không chút lưu tình mà cự tuyệt, "Tớ đi cùng cậu vẫn sẽ bị cười nhạo thôi."

Nguyễn Điềm Điềm ôn tồn dỗ dành: "Vậy mình có thể cười nhạo lại cậu ta mà."

Hồ Kiều nở nụ cười, "Cậu rảnh rỗi không có việc làm nên chạy vào bệnh viện giễu cợt bệnh nhân chơi à?"

"Tớ muốn cậu ấy giúp tớ điều tra vài thứ." Nguyễn Điềm Điềm dừng một chút, "Thật ra cậu ấy cũng rất đáng thương đó."

Hồ Kiều tức giận nói, "Cậu ta tránh được kỳ thi cuối kỳ đấy!"

Nguyễn Điềm Điềm vội vàng nói: "Đừng nói như vậy mà, gãy xương vẫn là rất đau..."

Hạ Lương Ngọc dù sao cũng ngã trước mặt cô, Nguyễn Điềm Điềm vẫn có chút không đành lòng. Tuy nhiên, cảm giác tội lỗi này chỉ kéo dài trong vài giờ liền bị cơn sóng giận dữ của Hạ Lương Ngọc quét sạch.

"Đồng đội ngu ngốc này, tôi nói cậu bị trúng độc sao? Không thấy tôi hả? Trốn cái em gái nhà ngươi?"

Nguyễn Điềm Điềm đang chuẩn bị mở cửa, mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua Hồ Kiều bên cạnh.

Hồ Kiều cầm trái cây, vô cùng bất đắc dĩ nhún vai - - xem ra hồi phục không tệ.

Nhưng mà trong nháy mắt, khi hai cô gái đẩy cửa đi vào phòng bệnh, Hạ Lương Ngọc đã ném điện thoại di động nằm úp sấp trên giường, yếu ớt mà "Au" một tiếng.

"Đừng giả vờ nữa." Hồ Kiều đặt trái cây lên ngăn tủ trước giường bệnh.

Hạ Lương Ngọc nghe thấy tiếng động, chống nửa người trên lên nhìn về phía sau: "Sao lại là cậu?"

Nguyễn Điềm Điềm ngẩng đầu sau lưng Hồ Kiều: "Còn có tôi nữa."

Thấy Nguyễn Điềm Điềm, Hạ Lương Ngọc đột nhiên vui vẻ lên: "Sao cậu lại tới đây?"

"Nhớ cậu." Hồ Kiều nói.

Nguyễn Điềm Điềm vỗ tay Hồ Kiều: "Đừng nói lung tung."

Hồ Kiều nhìn quanh phòng bệnh bốn phía, cầm lấy hai quả quýt nhỏ: "Thiếu gia, tôi có thể ăn một quả quýt không?"

Hạ Lương Ngọc vung tay lên: "Ha ha ăn đi, ăn bao nhiêu tuỳ thích. Nếu còn chưa no thì buổi tối còn có cơm bệnh nhân, tôi mang các cậu cháo với dưa muối đến."

"Wow, thật vinh dự ha." Hồ Kiều bóc quýt, nhỏ giọng nói thầm.

Nguyễn Điềm Điềm cho rằng sẽ có mấy người đến chăm sóc Hạ Lương Ngọc, kết quả thấy cậu một mình trong phòng bệnh lớn như vậy, bây giờ thoạt nhìn còn rất đáng thương.

Nguyễn Điềm Điềm ngồi bên giường, cầm lấy một quả chuối, "Cậu rất thích ăn chuối sao? Mua nhiều như vậy làm gì?"

Hạ Lương Ngọc hừ một tiếng: "Muốn ăn thì cứ ăn, hỏi cái gì mà hỏi."

Hồ Kiều ở bên cạnh cười khô khan một tiếng: "Kiêu ngạo sẽ huỷ hoại cuộc đời cậu đấy."

Hạ Lương Ngọc quay mặt: "Cho cậu ăn vẫn không bịt miệng cậu được!"

Nguyễn Điềm Điềm thích ăn chuối, đặc biệt là loại nửa sống nửa chín.

Chuối ở chỗ Hạ Lương Ngọc để được một thời gian, vỏ chuối héo nhưng bù lại thịt quả rất mềm. Nhưng Nguyễn Điềm Điềm cũng không ghét bỏ, cô vừa ăn vừa nói, cùng Hạ Lương Ngọc hỏi được cả một buổi chiều.

"Có thể đừng nhắc đến Lục Chấp được không?" Hạ Lương Ngọc không thể nhịn được nữa, "Trong mười câu tám câu đều là Lục Chấp, cậu tới giảng cho tôi nghe phim tình cảm nhiều tập đúng không?"

Hồ Kiều cầm một cánh quýt, vui tươi hớn hở nói: "Tôi thấy cậu nghe rất vui vẻ."

Hạ Lương Ngọc: "........"

"Cậu vẫn nên biến đi." Hạ Lương Ngọc thẹn quá hóa giận bắt đầu giở trò đuổi khách.

Ngoài phòng trời đã tối, Hồ Kiều ăn uống đầy đủ, đeo túi xách định rời đi.

Hạ Lương Ngọc túm lấy chăn đắp lên đầu mình, nằm sấp trên giường giống như con rùa chui vào trong vỏ.

Hồ Kiều mím môi cười, không dám nói ra.

Nguyễn Điềm Điềm ngồi xổm ở đầu giường, từ trong túi lấy ra một tờ giấy: "Tớ đến đây thật ra còn một chuyện muốn nhờ cậu..."

Hạ Lương Ngọc vén chăn lên: "Quả nhiên, chồn mà chịu đi chúc tết gà, không bao giờ là có lòng tốt cả!"

Nguyễn Điềm Điềm trừng mắt, "Này" đứng lên: "Không giúp thì thôi!"

Hạ Lương Ngọc người này đúng là thích ăn cứng chứ không ăn mềm, nhìn Nguyễn Điềm Điềm muốn đi liền vội vàng cầm lấy quần áo của cô: "Tôi còn chưa nói là không giúp cậu!"

Hồ Kiều than thở trong lòng mình, tình yêu đúng là làm cho con người ta hèn mọn mà.

"Anh ta nói rằng ông nội tôi đã khiến ba anh phá sản, ba anh ấy hiện giờ rất muốn nhảy lầu." Nguyễn Điềm Điềm thành thực nói ra.

Hạ Lương Ngọc nghe xong thì gật đầu: "Trông rất nghiêm trọng?"

Nguyễn Điềm Điềm nghĩ nghĩ: "Cảm giác không nghiêm trọng lắm."

Bằng không cô sẽ không đợi quá lâu như vậy mới tới tìm Hạ Lương Ngọc hỏi chuyện.

Kỳ thật hôm nay tới cũng chính là muốn thăm Hạ Lương Ngọc.

Mùi thuốc khử trùng của bệnh viện không nồng nặc, máy sưởi trong phòng đã mở hết cỡ.

Trên tay Nguyễn Điềm Điềm còn cầm quả chuối mà Hạ Lương Ngọc đưa tới, một tay vén rèm cửa dày cộm treo trên cửa bệnh viện ra.

Hồ Kiều sải bước chạy ra ngoài, vui vẻ nói: "Tuyết rơi rồi."

Đúng dịp tết, tuyết rơi suốt đêm.

Cả đêm Nguyễn Điềm Điềm ngủ không ngon, cách mấy tiếng liền mở cửa sổ ra nhìn. Gió lạnh thổi vù vù vào phòng cũng không sao, cổ tay áo của bộ đồ ngủ nhung san hô màu hồng cũng đã được đọng lại một vài bông tuyết nhỏ.

Có thể gặp Lục Chấp rồi.

Ngày hôm sau, Nguyễn Điềm Điềm dậy thật sớm.

Cô nhìn thành phố bị tuyết lớn phủ kín ngoài cửa sổ, hận không thể làm cuộc phát thanh tại chỗ để biểu đạt hưng phấn của mình.

Mái tóc cô bé bù xù, ngay cả răng cũng chưa kịp đánh. Hấp tấp chạy vào bếp chào hỏi mẹ mình đang múc cháo, lại còn vui vẻ đi nói cho ba đang mang vớ trong phòng ngủ.

"Tuyết rơi rồi! Hôm nay con muốn ra ngoài chơi!"

"Không được." Lâm Thư Vũ bưng ra hai chén cháo đậu, "Hôm nay phải cùng ba mẹ đến nhà ông nội đón tết."

Nguyễn Điềm Điềm sửng sốt, trong nháy mắt bối rối.

Nguyễn Hòa Cảnh thay đồ ngủ ra khỏi phòng: "Con có chuyện gì sao?"

"Có chứ ạ!" Nguyễn Điềm Điềm tuyệt vọng nói, "Con đã có hẹn với người khác rồi!"

Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, Lâm Thư Vũ kéo ghế ra: "Qua năm mới nếu ông nội không nhìn thấy Điềm Điềm khẳng định sẽ rất buồn."

Nguyễn Điềm Điềm bĩu môi, đấu tranh tư tưởng bên bàn.

"Mấy hôm trước ông nội còn nói nhớ con đấy?" Nguyễn Hòa Cảnh nói thêm một câu.

Bả vai Nguyễn Điềm Điềm đột nhiên sụp xuống, cúi đầu đi vệ sinh rửa mặt.

Một nhà ba người chờ xuất phát, lúc ra cửa tuyết đã tích dày trên mặt đất.

Nguyễn Điềm Điềm tiện tay làm một quả cầu tuyết, chờ ba mẹ mình ở bãi đỗ xe của tiểu khu lái ra.

"Tay có lạnh không?" Lâm Thư Vũ đưa bảo bối ấm tay cho Nguyễn Điềm Điềm, "Mau ném tuyết đi, trên xe có hệ thống sưởi, lát nữa sẽ tan mất."

Nguyễn Điềm Điềm nhìn quả cầu tuyết trên tay, đặt nó lên một cột đá ven đường.

Tiểu cầu tuyết, vận khí của ngươi không tốt, không được người khác thích rồi.

Tuyết trên trời vẫn còn rơi, một tầng tuyết mỏng đã đọng lại trên mái tóc đen của Nguyễn Điềm Điềm và trên lớp lông mũ áo khoác của cô.

Cô bé vỗ vỗ bả vai mình, ngồi lên ghế sau xe, đột nhiên nở nụ cười. "Mẹ ơi, tuyết sẽ rơi bao lâu?"

Tuyết rơi liên tục một ngày, không có ý định muốn dừng lại.

Nguyễn Điềm Điềm ở trong sân của ông nội mình chơi đùa cả buổi sáng, buổi chiều đúng lúc Hạ Lương Ngọc xuất viện, vừa vặn cô cũng đến nhà ông nội Hạ.

Nhà ông nội hai nhà ở cùng một tiểu khu, vì thế Nguyễn Điềm Điềm ăn cơm trưa xong lại nhảy nhót tìm cậu ta đi chơi.

Hạ Lương Ngọc ngã không nặng, kỳ thật đã sớm khỏi hẳn, cậu ở lại bệnh viện chẳng qua muốn lừa Nguyễn Điềm Điềm đến thăm mình một lần.

Hôm qua lừa được, hôm nay liền đi ra.

"Cậu bảo tôi tra biển số xe, tôi tra được rồi." Hạ Lương Ngọc cầm áo ấm, đứng ở ven đường nhìn Nguyễn Điềm Điềm lăn quả cầu tuyết.

"Mấy ngày trước làm ăn thua lỗ không ít, nhưng cũng không đến mức phá sản chứ đừng nói là muốn nhảy lầu."

Nguyễn Điềm Điềm không hiểu mấy thứ này nhưng vẫn gật đầu coi như biết.

Hạ Lương Ngọc tiến về phía trước một bước, đi tới bên người Nguyễn Điềm Điềm: "Nhưng anh ta không phải người tốt, anh ta nổi tiếng trăng hoa, cậu đừng đến gần người ấy quá!"

Nguyễn Điềm Điềm nhìn cậu cười hì hì: "Không phải cậu cũng trăng hoa sao?"

Hạ Lương Ngọc lập tức phản bác: "Tôi không có! Tôi rất giữ mình trong sạch!"

"Ừ, ừ." Nguyễn Điềm Điềm xua tay qua loa, dặn dò, "Cậu qua kia làm cho tôi một cái đầu người tuyết đi."

Hạ Lương Ngọc lại bắt đầu giở giọng nói: "Cậu gọi tôi tiếng ca ca tôi liền đi."

Nguyễn Điềm Điềm tiện tay nắm một cục tuyết, bất ngờ không kịp đề phòng đập vào mặt Hạ Lương Ngọc.

Miệng Hạ Lương Ngọc còn đang mở ra, hít thở một lúc mới lấy lại hơi thở. 

"Tôi thấy cậu chán sống rồi." Hạ Lương Ngọc ngồi xổm, hai tay nâng lên một nắm tuyết lớn.

Nguyễn Điềm Điềm thấy tình thế không ổn, co chân bỏ chạy.

Tiếng cười đừa quá lớn, chấn động đến tuyết đọng trên cành cây khô rơi xuống.

Cuộc rượt đuổi của hai người kết thúc khi Hạ Lương Ngọc nhấc cơ thể người tuyết của Nguyễn Điềm Điềm lên ném vào người cô.

Nguyễn Điềm Điềm đầu đầy tuyết, hốc mắt đỏ hoe trở về nhà.

"Đời này tôi không bao giờ cùng Hạ Lương Ngọc chơi tuyết nữa."

Chiều tối, Nguyễn Điềm Điềm về đến nhà.

Ngay cả áo khoác cô cũng chưa kịp cởi, vội vàng chạy vào phòng mình gọi điện thoại cho Lục Chấp.

"Tuyết cuối cùng cũng rơi rồi."

Lục Chấp cười nói, "Anh cũng có một tin tức tốt muốn nói cho em."

Nguyễn Điềm Điềm lục lọi tìm quần áo ngày mai muốn mặc: "Cái gì vậy ạ?!"

"Anh sắp làm ba rồi." Lục Chấp nhẹ giọng nói.

Động tác của Nguyễn Điềm Điềm bỗng dừng lại.

"Đã được nửa tháng rồi." Thanh âm Lục Chấp bình tĩnh mà ấm áp, "Tính toán ngày sinh, là bảo bối Hạ Thiên."

Nguyễn Điềm Điềm đứng sững sờ tại chỗ: "Là, là của em sao?"

Lục Chấp: "......"

"Nếu không thì sao!"

Người đàn ông đang im lặng trong hạnh phúc, nhưng đã bị mạch não kỳ lạ của vợ mình thành công cắt đứt.

"Em sắp làm mẹ sao?" Nguyễn Điềm Điềm che miệng mình, không dám tin lặp lại, "Em sẽ được mẹ phải không?"

"Từ từ đã!" Lục Chấp vội ngắt lời cô bé chưa đầy 18 tuổi đang kích động ở đầu bên kia điện thoại: "Là vợ anh, vợ anh sắp làm mẹ, cô ấy là vợ anh trong tương lai, không liên quan gì đến em hiện tại."

Nguyễn Điềm Điềm kích động rơi lệ: "Em cũng muốn sinh một tiểu Lục Chấp."

Lục Chấp: "......"

Phải mất một lúc sau, Lục Chấp mới đưa Nguyễn Điềm Điềm trở lại đúng quỹ đạo: "Bây giờ em chẳng qua chỉ là một đứa trẻ ngay cả mối tình đầu cũng chưa có. Ngoan, đừng nghĩ xa như vậy."

Nguyễn Điềm Điềm rầu rĩ "Ồ" một tiếng: "Anh mới là một đứa trẻ."

Một ngày chỉ có thể trò chuyện nửa giờ nhưng hôm nay lại bị sự kiện bất ngờ của Lục Chấp làm tiêu tốn gần hai mươi phút.

Nguyễn Điềm Điềm nhìn đồng hồ, mới nhớ ra chuyện chính của mình. "Tại sao hôm nay tuyết rơi mà cậu ấy không tìm em đắp người tuyết vậy ạ?"

Lục Chấp nghẹn ngào nghĩ.

Có thể là anh đã quên?

Nhưng nếu nói thẳng ra sợ là sẽ bị Nguyễn Điềm Điềm đánh chết.

"Tiểu Điềm...... Anh có thể đã nghĩ đến em sẽ đi thăm họ hàng." Lục Chấp cân nhắc nói.

"Năm mới cậu ấy có đi thăm họ hàng không?" Nguyễn Điềm Điềm hỏi.

Lục Chấp tựa hồ cười một tiếng: "Không có người thân nên anh sẽ không đi."

"A..." Nguyễn Điềm Điềm tựa hồ rất đáng tiếc, "Vậy cậu ấy sẽ không có tiền mừng tuổi sao?"

"Nhưng anh có tiền lương tăng ca." Lục Chấp nói.

"Không giống." Nguyễn Điềm Điềm nói, "Tiền mừng tuổi là tiền may mắn."

Không đợi Lục Chấp nói chuyện, Nguyễn Điềm Điềm liền tự mình tiếp lời mình: "Em sẽ tìm mẹ xin tiền mừng tuổi cho cậu ấy!"

Lục Chấp: "......"

"Em đối xử với anh có phải quá tốt không?" Nguyễn Điềm Điềm giống như một con khổng tước nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực để khen ngợi.

Giọng nói Lục Chấp mang theo chút khàn khàn: "Phải."

Nguyễn Điềm Điềm ngồi bên giường, xoa chăn: "Vậy anh phải đối xử tốt với em trong tương lai, còn có Tiểu Lục Chấp của em nữa."

Đầu dây bên kia hồi lâu không nghe thấy câu trả lời, Nguyễn Điềm Điềm cũng không vội, lẳng lặng kiên nhẫn đợi.

Cho đến khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, giọng nói nghẹn ngào của Lục Chấp mới từ đầu dây bên kia truyền đến.

"Được."

------------
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai từ 21 chương bắt đầu nhập V, xem qua trước đó có thể không cần lặp lại mua. Chương 36 bình luận toàn bộ rơi xuống tiền lì xì, hi vọng mọi người nhiều hơn cổ vũ nha!

Nabibian: Đã đọc hết truyện, nam phụ thật ra là người bạn rất tốt vơi nữ chính. HLN sẽ không quá suy tình đâu và cậu sẽ tìm được người chữa bệnh sĩ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro