NGÔI NHÀ CỦA CÔ GÁI YÊU HOA HỒNG
Ngày xưa ở phía bên kia ngọn đồi nhỏ
Có ngôi nhà luôn ươm nồng bởi những luống hoa
Cô gái trẻ vui mừng vào buổi chiều đón gió khi các khóm hồng nở rực rỡ cả một góc trời
Chưa bao giờ người con gái ấy thiếu vắng đi hạnh phúc.
Tim lúc nào cũng cảm thấy bình yên.
Người con gái thích một mình lặng ngắm mây trời bay
bên chiếc xích đu trắng ngay dưới hiên nhà khuất nắng,
bên những ước vọng tô vẽ bắt nguồn từ cảm xúc chân thành không đớn đau,
bên tách trà nóng và quyển sách của Hemingway nàng yêu thích
Đơn giản thế thôi nhưng không đầy giông bão
Rồi một ngày nắng vàng trở nên khác,
Ngõ vắng trước nhà chợt xôn xao bước chân qua
Ngôi nhà chào đón người khách đến từ vùng đất lạ
Một chàng trai đã vượt qua chặng đường ở phía bên kia đồi.
những cánh hoa reo đùa trong gió.
Người con gái ngày ngày tưới trồng cây hoa hồng mình yêu
nhưng bên cạnh nay đã có người con trai cùng chăm sóc
chàng trai lặng lẽ đưa từng vòng đu quay vào mỗi chiều thứ 7
cùng người con gái đọc truyện Hemingway
Từ đó hoa hồng trở nên đầy hương sắc, ngôi nhà ngập trong tiếng cười.
Mặc kệ những bụi gai đâm đã báo trước,
người con gái vẫn trao chìa khóa cho chàng trai bước vào ngôi nhà
họ đặt ảnh của những đứa con và một ngôi nhà mới
nơi trước cửa sẽ trồng bụi hồng gai cùng hàng dây thường xuân phủ lối
Với người con gái có lẽ bây giờ mới là hạnh phúc và bình yên.
Nhưng khi những tháng năm đi qua lặng lẽ
Chàng trai kia muốn trở lại về phía bên kia đồi.
anh nhẹ nhàng để chìa khóa ở lại trên bàn cùng một bức thư
Đâu đó ngoài kia vẫn là nắng ấm nhưng một tâm hồn trong ngôi nhà đã rơi vỡ.
Người con gái nghe trong lòng mình đầy những bão giông
người con gái cúi mặt và khóc lặng cạnh bụi hồng gai mình thích
cô biết nhịp tim mình đã nứt rạn tự bao giờ không một chút tiếc thương
có phải chăng những tổn thương ngoài ngôi nhà là quá đầy mà cô không hề biết đến.
an nhiên đơn thuần đã đi đâu mất rồi.
Người con gái trở về ngôi nhà bên những bụi hồng ươm nồng trước cổng
cô cẩn thận khóa mọi chiếc cửa ra vào ngôi nhà của mình
cô cất đi những ngày tháng đẹp trong vào ngăn tủ,
vẫn lặng lẽ ngồi xích đu vào những chiều thứ 7 nhưng không còn đọc Hemingway
bên cạnh người con gái chỉ còn là khoảng rộng và bầu trời cao
tự hỏi khi nào sẽ lại thấy bình yên bên những khóm hoa hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro