.
Ôi
em không quay lại thật rồi
vì tôi ngồi ngoài đây chờ em từ chiều mà
giờ chỉ còn có trăng tròn và sao ở trên trời là còn phát sáng
vậy là hôm nay à
hôm nay..kể từ hôm nay
em không quay lại đây nữa
ngày em đi thế nào cũng tới,tôi biết mà
vì nụ cười của em khi nhìn vào tin nhắn điện thoại càng ngày càng xinh đẹp hơn nụ cười của em dành cho tôi
tôi yêu em nhiều ghê lắm
nhưng tôi đâu có quyền giữ em lại đâu mà
em càng ngày càng ám chỉ nhiều hơn sự hối lỗi của em vào cuộc sống của chúng mình
em uống nước và nhìn tôi hối lỗi,em ngủ và thức dậy nhìn tôi đầy hối lỗi,em bật cười với lời nói đùa của tôi,rồi nụ cười của em tắt đi nhanh và em lại nhìn tôi hối lỗi
Ôi,em thân yêu
em không cần hối lỗi
là tôi là người cần tình yêu của em,chứ không còn là em nữa
nên tôi là người đi xin xỏ,còn em là người gia ân
nên em đừng hối lỗi
nếu những ngày này em đã quyết sẽ là những ngày cuối cùng em bên tôi
làm ơn,hãy giữ trong tâm trí tôi hình ảnh em đáng yêu như vẫn vậy
để khi nào em đã quyết
đôi môi ngọt ngào kia hãy cứ buông lời
và cứ vậy bước đi
tôi hứa,em không giết tôi với chỉ mấy lời đó đâu
nhưng em vẫn giữ lời chia ly mãi
em càng về muộn
em càng nhìn tôi ít hơn
mỗi ngày tôi về và ngồi ngoài cửa chờ em
đoán xem thời gian của ta còn bao lâu nữa
vậy là hôm nay à
ừ,đúng là hôm nay rồi
tôi không muốn vào nhà
vì trong nhà tối và lạnh,và chẳng còn ai trong đó với tôi nữa
tôi sẽ ngồi đây thôi
tôi ôm ảo tưởng rằng tôi đang ngồi chờ em
tại sao tôi cười
bởi cảm xúc ngập lên nhiều quá
khóc không diễn tả hết nổi
tôi tưởng tôi có chuẩn bị hết rồi đấy
mà,vẫn buồn ghê thật
tại sao tuyết cứ mắc mớ rơi trong mấy cái tình huống này,cứ như phim ấy
tôi ngó quanh,mong có đội quay nào đó đang quay phim mình
tức là mong toàn bộ chỉ là đóng phim thôi ấy,chả phải thật đâu
ấy mà,chả thấy ai hết
tối đen
bờ tường,đường ngoài kia trắng lên dần với tuyết,làm đêm đen sáng lên đôi chút
lạnh ghê quá
tôi ngồi xuống trước cửa,ôm lấy mình
tôi không biết em đang thế nào
mong em không bị lạnh như mình,tôi nghĩ vậy
hạnh phúc của em cũng là hạnh phúc của tôi
tôi nói ra miệng thế,rồi bật cười
nước mắt khô làm mặt tôi sắp đóng băng mất rồi
chao ôi,không còn chút hơi ấm nào hết
tôi yêu em
tôi yêu em
tôi sực nghĩ ra gì đó
cười khó nhọc,tôi chỉ mong mình có vài que diêm
ngực lạnh như đá tảng,tôi cười và ho sù sụ
phải rồi
có khi nào đó tôi lại được thấy em khi quẹt một que thì sao
một lần cuối này thôi
xin chúa
cho con thấy em ấy một lần nữa
và rồi
xin cứ lấy đi tất cả.
hãy cứ thì thào như thế này
cho tới khi tôi không thì thào được nữa nào
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro