
Phần 3: Gió Nổi Trên Hồ Sen (2)
Từ ngày Lạc Long Quân và Âu Cơ nên duyên, trời Nam rực rỡ lạ thường.
Cỏ non xanh đến tận chân mây, nước sông trong như gương, chim Lạc bay từng đàn về núi, hươu nai thong thả uống nước dưới khe. Dân gian bảo nhau:
“Trời đã chọn Rồng và Tiên làm gốc nước Nam, phúc ấy muôn đời chẳng dứt.”
Từ khi mang thai, khí sắc Âu Cơ sáng như ánh bình minh. Mỗi lần nàng bước ra ngưỡng cửa, hoa nở theo chân, bướm trắng bay quanh. Trẻ con trong bản gọi “Mẹ Tiên”, người lớn chắp tay vái.
Nàng chỉ cười hiền, giọng dịu như gió xuân:
“Phúc là của dân, chẳng phải của ta.”
Lạc Long Quân vẫn ở bên, dạy dân đắp đê, đào mương, chỉ đất dựng nhà. Dấu chân Rồng – Tiên in khắp miền rừng núi đến đồng bằng, mở ra những làng đầu tiên của người Việt.
Nhưng khi hạnh phúc sáng nhất, trên cao lại có một ngọn lửa nhỏ đang cháy.
Từ cung mây phía Đông, Nam Viên lặng lẽ nhìn xuống trần.
Tóc ông bạc như sương, mắt sáng mà lạnh. Ánh nhìn từng soi thấu lòng người, nay chỉ phản chiếu chính ông – đầy đố kỵ và kiêu ngạo.
Ngọc Hoàng từng nói:
“Rồng với Tiên hòa hợp là thuận đạo trời.”
Nhưng Nam Viên không chấp nhận.
Ông tin: trời là cõi trong, nước là cõi dưới; tiên không thể hòa cùng thú, dù là thần thú. Luật ấy đã tồn tại từ thuở khai nguyên – ranh giới giữa thanh và trọc, giữa trời và đất.
Nhưng giờ, một tiên nữ từng quỳ trước mặt ông, học đạo dưỡng khí, lại làm vợ kẻ dưới nước.
Không chỉ vì tình riêng, mà vì ông cho rằng mình hiểu đạo hơn cả trời.
“Nếu trời dung thứ,” – ông lẩm bẩm – “thì ta sẽ sửa luật trời.”
Ông vẫn nhớ ngày Âu Cơ xin rời Thiên đình. Nàng quỳ trước điện mây, giọng nhẹ mà kiên:
“Thưa ngài, nhân gian khổ lắm. Thiếp muốn xuống đó dạy họ thuốc và cách sống.”
Nam Viên khi ấy chỉ đáp:
“Ngươi là tiên, chớ chạm bụi trần.”
Nàng cười, nói khẽ:
“Sen mọc từ bùn mới thơm.”
Câu nói ấy, từ ngày đó, vẫn như lưỡi dao giấu trong lòng ông.
Một chiều nọ, gió trời đổi hướng.
Liên Hoa đang ngồi bên hồ Ngọc Liên, chợt thấy mây đen cuộn lại, gió mang mùi tro.
Nàng ngẩng đầu — thấy Nam Viên đi tới. Áo ông ướt sương, tay cầm quạt ngọc, mặt trầm như đá.
“Ngươi còn ngồi đó làm gì, Liên Hoa?” – giọng ông vang như sấm xa.
“Thần chỉ ngắm trần gian. Thấy họ yên vui, lòng cũng nhẹ.”
Nam Viên cười nhạt:
“Yên vui ư? Một tiên lấy rồng, dân thờ như thần, ấy là thuận đạo sao? Khí trời đang rối, long mạch dâng, biển Đông sắp phá bờ. Ngươi gọi đó là vui sao?”
Liên Hoa khẽ cúi đầu:
“Ngọc Hoàng nói đó là duyên trời định. Nếu có sóng, ắt chỉ là thử thách.”
Nam Viên nhìn nàng, giọng lạnh buốt:
“Trời cũng có lúc lầm. Nếu không ai sửa, Thiên đình rồi sẽ loạn.”
Ông mở tay. Giữa lòng bàn tay là một viên ngọc đen, ánh sáng tím uốn lượn như khói.
“Ngươi biết đây là gì phải không?”
“Thần...”
“Âm Sinh Châu — kết từ âm khí dưới đáy biển, có thể làm lệch mệnh thai. Không giết ai cả, chỉ đổi mạch sinh.”
Liên Hoa sững sờ:
“Ngài định dùng nó vào việc gì?”
Nam Viên đáp chậm, từng chữ rơi nặng:
“Âu Cơ là tiên mà dám hòa cùng thủy tộc. Thai ấy nghịch mệnh. Nếu để sinh ra, loài người sẽ chẳng còn thuần khí trời. Ta phải đổi — để đạo trời không vỡ.”
Ông nhìn sâu vào mắt nàng:
“Ngươi từng được Rồng cứu, hẳn biết hắn là ai. Giờ là lúc ngươi trả ơn — cứu hắn khỏi tội trời, cứu nàng khỏi họa.”
Liên Hoa nghẹn giọng:
“Ngài muốn ta ra tay?”
“Phải. Ta sẽ khiến hắn phải rời đi, khi đó chỉ có ngươi hạ trần mới không khiến ai chú ý.”
Nàng run rẩy, nước mắt long lanh nơi mi:
“Thần ... không thể.”
Nam Viên tiến tới, hơi lạnh từ người phả xuống mặt hồ:
“Ngươi phải làm. Nếu không, ta sẽ tự tay xuống trần, và khi ấy — máu sẽ đổ.”
Gió quét qua mặt nước. Hương sen tan.
Liên Hoa cúi đầu, giọng như gió sắp tan:
“Thần ... xin nghe lệnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro