Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thế giới 2: Chương 16: Quyền khuynh thiên hạ

Văn cổ đại: Thiếu nữ Thái Hậu × Vương gia bệnh kiều.

Chú ý: Thay đổi xưng hô để hợp ngữ cảnh.
--------------------------
Lần này Lê Sân tỉnh lại, là bị cẳng chân ướt át doạ bừng tỉnh.

Sau khi nàng mở hai mắt, động tác thứ nhất chính là đem nam nhân đang liếm hôn chân nàng đã qua một bên.

Nam nhân kia bọc một thân áo gấm màu vàng nhạt, tóc dài đến hông vì hắn ngã xuống mà trải đầy đất.

Sau khi bị Lê Sân đá ra, quần áo chảy xuống cũng không kịp kéo lên, sắc mặt trắng bệch kinh hoàng nằm trên mặt đất, run bần bật nói, "Thái Hậu nương nương thứ tội, là nô hầu hạ không chu đáo, cầu Thái Hậu nương nương khai ân."

Lê Sân kinh ngạc nhìn hắn mặt xám như tro tàn, lúc này mới nhớ tới, lần này mình xuyên đến một nhân vật lớn không ai có thể chọc được.

Đây chính là thiếu nữ đứng trên vạn người, quyền khuynh triều dã, Hoàng Thái hậu Lê Sân.

Tuy nàng biết cá tính nguyên thân, lại chưa từng nghĩ tới nguyên thân dễ dãi như vậy, còn ở trong cung nuôi nam sủng. Nhìn diện mạo nam tử trắng nõn thanh tú, tuổi ước chừng cũng chỉ mười bốn, mười lăm, vẫn là một đứa nhỏ mà thôi.

Lê Sân nhìn hắn vài lần, phát hiện trừ áo ngoài ra bên trong hắn không mặc gì, thân hình gầy yếu cùng dung mạo quá mức non nớt, làm Lê Sân không nhịn được mắng nguyên thân hành động cầm thú.

Tuổi còn nhỏ cũng thôi đi, con chim nhỏ dưới hạ thân mềm nhũn non nớt, kích cỡ nhỏ như vậy thật sự có thể thoả mãn nàng sao?

Lê Sân tỏ vẻ hoài nghi.

Nhưng nhân vật công lược trước mắt không rõ, Lê Sân luôn dùng thái độ cẩn thận, dựa theo phương pháp hành sự của nguyên thân từ trước đến giờ để ứng phó tình huống trước mắt.

Nàng nhanh chóng tiến vào trạng thái, thong thả ung dung tự mình sửa sang lại quần áo hỗn độn trên người, khoé mắt hẹp dài liếc đứa nhỏ một cái, thái độ uy nghiêm, "Đã biết sai rồi."

Nàng kéo âm thanh xuống thấp, một tay chống cằm, cười như không cười nói, "Tự đi lãnh phạt."

Đứa nhỏ nghe vậy, toàn thân nhũn ra nằm rạp trên mặt đất, trên mặt lại mang theo vui sướng sống sót sau tai nạn, "Tạ ơn Thái Hậu nương nương."

Trong miệng hắn không ngừng lặp lại, thân thể lại vẫn duy trì tư thế như vậy, một đường quỳ bò ra ngoài.

Lê Sân không tự giác sờ mặt mình, thầm nghĩ lần này quả nhiên xuyên qua đến thân thể có ác danh ở bên ngoài, nếu không vì sao lại khiến người sợ hãi như thế?

Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm cung kính của cung nữ.

"Thái Hậu nương nương, hiện đã qua canh giờ, có cần nô tỳ hầu hạ nương nương rửa mặt?"

Lê Sân lấy lại tinh thần, lập tức giấu đi biểu tình, tiếng nói vang vọng, "Tiến vào."

Cung nữ ngoài cửa đáp lại, Lê Sân liền nghe được tiếng bước chân bên ngoài, mười cung nữ tay cầm khăn lục tục đi tới.

Trên khay ngoài dụng cụ rửa mặt, tất cả đều là châu ngọc kim thoa, cẩm y hoa phục, chọc người hoa cả mắt.

Trong lòng nàng âm thầm líu lưỡi với sinh hoạt xa hoa lãng phí này, nhưng trên mặt lại không để lộ bất kì điều gì.

Khi nàng rửa mặt chải đầu đến một nửa, cung nữ mới vừa gõ cửa đột nhiên cúi người xuống, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, "Thái Hậu nương nương, nô tỳ có việc bẩm báo."

Hành động như vậy thật ra có chút không nên, vì thế Lê Sân không nhanh không chậm đem đôi tay ngâm trong nước hoa lộ nâng lên, để cung nữ lau chìu sạch sẽ.

"Chuyện gì mà gấp gáp như vậy, khiến ngươi ngay cả quy củ cũng quên mất?"

Lời này nói nhẹ cũng rất nhẹ, mà nói nặng thì cũng rất nặng. Cung nữ kia chưa từng nghĩ tới nàng sẽ phản ứng thế này, sau khi sửng sốt, mới quỳ xuống dập đầu thật mạnh.

"Thái Hậu nương nương tha tội, là nô tỳ thất lễ."

Lời nói tuy là như vậy, nhưng khuôn mặt khi nàng nằm trên mặt đất lại ngập tràn căm giận.

Đương nhiên, Lê Sân là không thể nhìn thấy.

Rốt cuộc nàng cũng biết cốt truyện quyển truyện xưa này, cung nữ nho nhỏ này nhìn như được sủng ái, ở bên người nàng có một vị trí nhỏ, lại vừa lúc treo trên đầu nàng một lưỡi dao sắc bén.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro