Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Mập mờ

Lê Sân ngẩn người, ngày sau đó lập tức phản ứng rất nhanh, trước mắt chính là mục tiêu cần công lược, vô cùng hiểu biết con người Lê Sân.

Cô lập tức tìm kiếm biểu hiện nguyên chủ thường dùng, tổng kết ra phương pháp phản ứng tốt nhất.

Cô hơi cúi đầu, không được tiến nhiên vuốt ve lọn tóc bên tai, ho nhẹ một tiếng nói, "Anh...."

Lê Chiêu ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng cong môi, sự ấm áp dịu dàng trong mắt càng sâu, có thể khiến người chết chìm trong đó, "Ừm."

Anh trầm giọng lên tiếng, xoa đầu Lê Sân.

Vành tai Lê Sân không được tự nhiên chậm rãi ửng hồng, cô cắn môi, ngượng ngùng nói, "Em đã không còn nhỏ nữa."

Động tác xoa tóc cứng lại, Lê Chiêu cố ý nhìn cô từ trên xuống dưới, buồn cười nói, "Thật không? Em mấy tuổi rồi?"

Lê Sân làm như nóng nảy, một phen buồn bực kéo bàn tay anh đặt lên ngực, cách một tầng quần ảo mỏng manh, Lê Chiêu có thể rõ ràng cảm nhận được dưới bàn tay sự mềm mại như mỡ đông, cùng với đầu vú hơi hơi nhô lên.

Lần này, hai người đều giật mình.

Vẫn là Lê Sân phản ứng trước, cô ném tay Lê Chiêu ra, gương mặt lập tức đỏ rực như bị bốc cháy.

"Em, em đi thay quần áo!"

Nói xong, cô nắm chặt quần áo, vội vàng chạy về phòng.

Lê Chiêu đứng tại chỗ,tay kia mất tự nhiên rũ xuống bên người, tay anh vòng ra sau, gắt gao nắm lấy vạt áo, lại trước sau cảm thấy cảm giác tốt đẹp kia không vứt đi được.

Không biết đứng tại chỗ chờ bao lâu, Lê Sân mới mặc quần áo hoàn chỉnh ung dung tới muộn, vẻ mặt đã trở nên tự nhiên.

Lê Chiêu thấy cô, miễn cưỡng lộ ra gương mặt tươi cười nói, "Mau đến đây ăn cơm nhanh lên, coi chừng tới trễ."

Lê Sân gật đầu kéo ghế dựa ngồi xuống, Lê Chiêu múc cho cô một chén cháo, đặt trước mặt cô.

Lê Sân ăn mấy muỗng, sắc mặt có chút rối rắm.

"Làm sao vậy?" Nhìn thấy cô như vậy, Lê Chiêu có chút nghi hoặc, "Cháo không ngon sao?"

Lê Sân cắn muỗng lắc đầu.

"Cháo ăn rất ngon." Cô nói lại dừng một chút, qua một lúc lâu mới nói, "Anh, hôm nay anh có thể đưa em đi học được không?"

Thật ra Lê Chiêu vốn dĩ là đưa Lê Sân đi học, nhưng vì hai người cãi nhau, nên Lê Sân không muốn Lê Chiêu đưa đi học.

Lê Chiêu nhìn bộ dáng chờ mong nhưng lại cố tình làm như không có chuyện gì, cười nhạt nói, "Được."

Chờ được câu trả lời đồng ý, hai tròng mắt Lê Sân lập tức sáng lấp lánh.

Ăn xong bữa sáng, Lê Chiêu dọn dẹp đơn giản một chút, liền mang Lê Sân ra ngoài.

Theo sự yêu cầu của Lê Sân, hai người hôm này ngồi xe bus tới trường, dù sao cũng là buổi sáng, người trên xe bus rất đông, Lê Chiêu ôm Lê Sân bảo vệ, miễn cho cô bị đụng trúng.

Xe bus đi qua giao lộ, theo quán tính, Lê Sân không giữ được tay cầm trên xe bus, lùi ra sau tiến vào lồng ngực Lê Chiêu, tay cô cũng không cẩn thận đè trên bụng Lê Chiêu, cách quần, chạm vào vật kia.

Sức lực của cô cũng không nặng, ngược lại giống như đang xoa bóp, Lê Chiêu đúng là đang ở độ tuổi tinh lực tràn đầy, mặc dù biết người này là em ruột của mình, thế nhưng suýt nữa không khống chế được muốn cứng rắn.

May mắn năng lực khống chế của anh mạnh mẽ, tuy nói trên mặt thoáng biến sắc, nhưng rất mau liền bình tĩnh xuống.

Trong lòng Lê Sân thở ngắn than dài.

Mặc dù nhiệm vụ lần này của cô đã có sẵn điều kiện, không cần kiếm tình cảm từ anh trai, nhưng người anh trai này thật sự có chút khó có thể đắc thủ.

Cô âm thầm hít một hơi, nhìn trúng cơ hội, ngay lúc xe bus phanh lại nghiêng người ngã ra sau.

Động tác của cô rất bất ngờ, Lê Chiêu theo bản năng ôm eo cô, thân thể hai người dính chặt vào nhau, từ xa nhìn lại, giống như một đôi tình nhân gắn bó bên nhau.

Cằm Lê Chiêu đặt trên đỉnh đầu Lê Sân, hương thơm ngọt mát quanh quẩn chóp mũi anh, Lê Sân nắm cánh tay anh, da thịt chỗ lòng bàn tay mềm mại hơi lạnh, nhưng mông cô lại vừa vặn ngồi trên bụng anh, cùng với sự chuyển động của xe bus tạo nên sự cọ xát rất nhỏ, thiêu đốt cả người anh bốc cháy lên.

Nóng lạnh cùng kích thích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro