Chương 32: Tử vong (Kết thúc giả)
Lê Sân không biết Tuân Kỵ làm như thế nào, mỗi ngày nàng mở mắt đều có thể nhìn thấy y. Mà thời gian nàng hôn mê càng ngày càng dài, cái này làm cho nội tâm nghi ngờ dần dần phóng to.
Rốt cuộc ở một ngày nọ, nàng nhịn không được mở miệng hỏi Tuân Kỵ, "Nói cho ai gia, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Tay cầm chén cháo của Tuân Kỵ dừng một chút, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu như vậy, "Ta có thể làm gì, ta chỉ là muốn nàng sớm ngày tốt lên thôi."
Lê Sân quay đầu đi, không chịu ăn muỗng cháo y đưa tới, chỉ chằm chằm nhìn vào mắt y. Sắc mặt nàng tái nhợt như cũ, thậm chí càng ngày càng kém, nhưng hai mắt vẫn sáng ngời, chưa từng thay đổi.
"Ai gia không tin."
Tuân Kỵ nhìn mắt nàng, con ngươi đen như mực cuồn cuộn gió lốc, gương mặt hoàn mỹ giả tạo lúc xưa giống như xuất hiện một chút nứt nẻ.
Nhưng y điều chỉnh rất nhanh, trước sau như một nhanh gọn, nhưng lần này lại không tránh được hai mắt Lê Sân.
"Đừng quậy, dùng chút thức ăn trước."
Y thấp giọng trấn an nàng, mang theo sự kiên nhẫn nói không nên lời.
Lần này Lê Sân rất kiên quyết, nàng dùng chút sức lực còn sót lại nắm tay y, lực đạo yếu ớt, lại làm Tuân Kỵ rốt cuộc không thể bỏ qua.
Lê Sân nhàn nhạt cong khóe môi, lúm đồng tiền như hoa, "Trọng Uyên, ngươi không thể gạt ai gia cả đời."
Tất cả phòng tuyến Tuân Kỵ cố gắng củng cố, đều bị một câu của nàng đánh vỡ. Lê Sân nhìn biểu tình Tuân Kỵ kịch liệt biến hóa, âm thầm cân nhắc trình độ biến hóa sự tình.
Tuân Kỵ sơ sẩy làm nghiêng chén, cháo trong chén chảy đầy đất.
Y liền như vậy ngơ ngẩn nhìn cháo trên mặt đất, im lặng thật lâu, mới dưới cái nhìn chăm chú của Lê Sân chậm rãi mở miệng, "Độc kia, không có thuốc giải...."
Nghe lời này trong nháy mắt Lê Sân liền hiểu rõ. Nàng còn cho rằng Tuân Kỵ bỏ thuốc làm nàng hôn mê, thì ra nguyên nhân là do chính nàng.
Trong lòng Lê Sân phun tài thú vui ác liệt của hệ thống, làm ra chuyện ngày tới ngược nam chính, trên mặt lại thong dong cười nói, "Thì đã sao?"
Nàng ôm đầu y lại đây, để ý có thể dựa vào ngực nàng. Lồng ngực chấn động cùng thân thể ấm áp mềm mại gắt gao dựa gần y, làm Tuân Kỵ giờ phút này cảm nhận được nàng chân thật tồn tại.
"Hiện giờ ai gia còn sống, nếu thật sự có một ngày độc phát bỏ mình, ngươi chỉ cần đợi một đoạn thời gian, liền có thể quên ai gia."
Tuân Kỵ không nói gì, chỉ trở tay chống thân thể vô lực của nàng. Lê Sân càng nói càng cảm thấy nó mắt càng nặng trĩu, nàng chỉ cho là muốn tiếp tục hôn mê, liền hạ giọng lẩm bẩm nói, "Ai gia cảm thấy, này liền đủ rồi, Trọng Uyên."
Đợi nàng nói xong một câu này, Tuân Kỵ hình như có phát giác mà ngẩng đầu, đối hiện nàng nhắm hai mắt lại, con ngươi hơi hơi co rụt lại.
Trong mê mang, âm thanh máy móc trong đầu Lê Sân lại vang lên.
[ Nhiệm vụ đã hoàn thành vượt mức, khen thưởng một lần nữa tiến vào thế giới, 5, 4, 3, 2, 1]
Tiến vào thế giới lần thư hai là cái quái gì?
Trước khi ngất xỉu, Lê Sân phun tài nói.
Khi nàng ngất xỉu nàng lại không biết chính là, cơ thể của nàng dưới ánh mắt đau khổ của Tuân Kỵ dần dần ngã xuống, mất đi nhịp tim cùng hô hấp.
Lúc một tia hơi thở cuối cùng cũng biến mất, Lê Sân trong lồng ngực Tuân Kỵ, giống như ngủ say nhắm chặt hai mắt.
Tuân Kỵ ôm cơ thể dần dần lạnh băng của nàng, sau lúc lâu mới lộ ra nụ cười, vô cùng nhu tình. Nếu Lê Sân có thể mở mắt ra, nhất định sẽ hô to Tuân Kỵ đã điên rồi.
Loại tươi cười quỷ dị này, thật sự có chút dữ tợn.
Không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, cùng lắm chỉ là như vậy.
Thiên lịch năm thứ chín, Hoàng thái Thục Tuệ hậu qua đời, cả nước mang đồ trắng. Tần Vương bi thương, năm trên giường hơn nửa năm, mới lành bệnh thượng triều.
Lại qua nửa năm, Tần vương phi chết bất đắc kỳ tử, Tần vương nghênh thú kế vương phi, cần sắt hòa minh, tiện sát người khác. Đều tương truyền, kế vương phi giống Hoàng thái hậu Thục Tuệ, giống như nàng tái thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro