Chương 30: Trúng độc
Chờ đến khi hai người dần dần bình tĩnh trở lại, cả người Lê Sân mềm nhũn đến mức một ngón tay cũng không muốn cử động. Nàng uể oải dựa vào Tuân Kỵ, tùy ý để Tuân Kỵ ôm nàng vào phòng tắm.
Bởi vì ngẫu nhiên cũng nghỉ lại nơi này, nên chỉ đặt một vài thùng gỗ nhỏ, mặc dù chưa hai người không thành vấn đề, nhưng thân thể hai người còn dán sát ở bên nhau.
Hiếm khi Tuân Kỵ nhẹ nhàng giúp cô rửa sạch dấu vết trên người, lần này y không hề tỏ ra chán ghét, cũng không nói thêm gì.
Lê Sân cảm nhận được sự bối rối của y, trên thực tế, nàng phát hiện ra tiến độ lần này không nhanh như lần trước, có lẽ là do Tuân Kỵ.
Quả nhiên, muốn hoàn thành nhiệm vụ cần phải có được sự yêu thích của nhân vật mục tiêu sao?
Nghĩ như vậy, Tuân Kỵ lại ở sau tai nàng nhẹ nhàng thở dài, vòng tay qua vai nàng. Y nới lỏng búi tóc, mái tóc đen như mực bồng bềnh trong nước, bám vào vai nàng.
Nếu lúc này Lê Sân quay đầu lại, nhất định có thể thấy được đôi mắt sáng ngời lúc trước đã bị bao phủ bởi một tầng sương mù.
"Nàng nói xem, ta phải làm sao với nàng bây giờ?"
Y lẩm bẩm bên tai nàng.
Lê Sân nhoẻn miệng cười, dùng tay mềm nhẹ xoa nắn khủyu tay y, từ góc độ của Tuân Kỵ, chỉ có thể thấy khuôn mặt nghiêng tinh xảo, cùng mí mắt buông xuống.
"Bất luận như thế nào, ai gia đều không hối hận."
Cơ thể Tuân Kỵ khẽ run lên, y trầm mặc hồi lâu, nhưng vòng tay ôm lấy nàng càng ngày càng chặt. Khi nước trong thùng gỗ dần nguội đi, Tuân Kỵ giống như đã làm ra quyết định gì đó, trong giọng nói có chút bất lực lẫn hài lòng, "Trọng Uyên tuân chỉ."
Trong lòng Lê Sân buông lỏng.
Mọi thứ đã không sai biệt lắm, nghĩ đến đây, Tuân Kỵ chắc hẳn sẽ sớm hiểu được suy nghĩ của nàng phải không? Và nhiệm vụ này sắp kết thúc rồi đúng không?
Thật là có chút luyến tiếc nha.
Lê Sân im lặng suy nghĩ.
Nhưng hoá ra suy nghĩ của Lê Sân quá đơn giản. Khi nàng từ chỗ Tuân Kỵ hồi cung, lại trải qua vài ngày yên bình, kẻ nội gián Cẩm Bình đã tặng nàng một món quà thật lớn.
Một chén canh độc.
Đừng hỏi tại sao Lê Sân lại biết được chuyện này, bởi vì hệ thống nhắc nhở nàng nhất định phải uống chén canh này mới có thể tiếp tục nhiệm vụ.
Nhìn chén canh ngọt, Lê Sân liếc nhìn Cẩm Bình, không nói tiếng nào cụp mắt xuống, "Cẩm Bình, ai gia hy vọng ngươi có thể hiểu rõ, có một số việc không thể không làm, có một số việc lại không được phép làm, nếu đã làm, ngươi nhất định phải tự mình gánh chịu hậu quả."
Cẩm Bình cắn môi, quay đầu qua chỗ khác không nhìn nàng, "Nô tỳ sẽ ghi nhớ."
Lê Sân gật đầu, múc từng muỗng uống hết chén canh ngọt, duyên dáng lau sạch chất lỏng quanh miệng, "Lui xuống đi."
Cẩm Bình thở phào nhẹ nhõm, cầm khay chậm rãi lui lại.
Lê Sân nửa ngồi dựa trên ghế mềm, nhắm mắt bình tĩnh chờ đợi chất độc phát huy tác dụng, hiện tại nàng càng ngày càng thấy có hứng thú, Quý Thu Từ vì sao lại hận nàng như vậy? Nếu hôm nay nàng không chết, sau này nhất định phải khiến nàng sống không bằng chết.
Hung ác trong mắt chợt lóe mà qua, Lê Sân còn không kịp bình tĩnh lại, một cỗ đau nhói từ chỗ bụng mãnh liệt xông lên, đau đớn đến mức lục phủ ngủ tạng của nàng xoắn lại cùng nhau.
Nàng ôm hai vai, sắc mặt tái nhợt, vô lực ngã xuống giường run rẩy thân thể, bọt máu từ trên mặt dần dần chảy ra, nhuộm chiếc giường mềm mại thành màu đỏ tươi chói mắt.
Một giây trước khi ngất đi, trong lòng Lê Sân chỉ còn lại một câu.
Quý Thu Từ hố cha, thuốc độc cũng được lựa chọn rất kỹ lưỡng.
Đang trôi nổi trong giấc mơ, Lê Sân chỉ cảm thấy bên tai không ngừng truyền đến tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, thậm chí là tiếng gầm. Ngay sau đó, nàng như rơi vào một vòng tay ấm áp, mang theo hơi thở quen thuộc.
Vì thế nàng yên tâm thở ra một hơi, chìm vào giấc ngủ trong vòng tay đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro