Chương 26: Câu dẫn
Tuân Kỵ đi ra từ cửa sau, lửa giận trong lòng mới dần bình ổn xuống.
Gió đêm hơi có chút lạnh lẽo, y im lặng đứng tại chỗ một lát, mới đem những phiền muộn trong lòng xua tan.
Y không chần chừ bao lâu, liền xoay người đến hậu viện vương phủ. Đây là hai nơi hoàn toàn khác nhau, đôi khi lúc y bực bội, liền sẽ đi đến hồ nước nhỏ hít thở một lát.
Cô mệnh lệnh của y, không có ai dám không biết điều quấy rầy y, Tuân Kỵ vội vàng tắm rửa, mang theo hơi thở thoái mái mát mẻ vào thư phòng.
Ánh nến trong thư phòng leo lắt lay động, mở cửa sổ đối diện với hồ nhỏ, đem bóng ngược của ánh nến mờ nhạt in trên mặt hồ. Tuân Kỵ khẽ thở dài, chỉ cảm thấy cơ thể lười nhác, làm sao cũng không có tinh thần.
Những sự việc phát sinh giữa y và Lê Sân như đèn kéo quân lặp lại trước mặt y, nhìn công văn chồng chất trên bàn, thật vất vả ổn định cảm xúc một lần nữa bùng nổ ra, đang lúc y tính toán ra ngoài thư giãn, cửa gỗ lại ngoài dự kiến bị đẩy ra.
Tuân Kỵ đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó sắc mặt khẽ biến, đôi tay nắm thật chặt, "Người nào?"
Sau khi cửa phòng mở rộng ra, y mới nhìn thấy một bóng người đứng dưới ánh trăng, tuy bị mũ che giấu dung mạo, nhưng vẫn có thể đoán được là nữ tử.
Người nọ cười khẽ một tiếng, tiếng nói nhu mì mang theo cảm giác quen thuộc nói không nên lời cho Tuân Kỵ.
"Một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, sao, mới qua mấy canh giờ, Vương gia liền đã quên nó gia?"
Nàng vừa nói vừa chậm rãi kéo xuống mũ che mặt, lộ ra khuôn mặt thiên hạ vô song.
Đúng là Lê Sân.
Sự cảnh giác trên người Tuân Kỵ lúc nhìn thấy nàng tất cả đều biến mất, lời nàng nói ra, y chỉ cảm thấy trong lòng phức tạp, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
"Ngươi tới làm gì?"
Y quay đầu đi không nhìn nàng, thấp giọng hỏi.
Bầu không khí quỷ dị lan tràn, Lê Sân giống như không để ý lời Tuân Kỵ nói, ngồi xuống ghế dựa trước án kỷ, chống cằm vô tội nhìn y.
"Ai gia chỉ muốn nhìn xem là nam nhân nào lại to gan như vậy, dám rời đi trước lúc ai gia tỉnh lại."
Cổ họng Tuân Kỵ tắt nghẹn, nhìn hai mắt nàng không biết trả lời như thế nào, cuối cùng, y chỉ im lặng xoay người, khép cửa gỗ lại.
Cho đến lúc một tiếng vang nhỏ cũng bị ngăn cản bên ngoài, hai người mới tiến vào trạng thái hoàn toàn im lặng.
Vẻ mặt Tuân Kỵ dưới ánh nến đen tối không rõ, y nhìn Lê Sân tự đắc chơi đùa với sách giấy và bút mực trên bàn y, trong lòng không tự giác nhiều thêm một loại cảm giác thoả mãn.
Nói không nên lời là tại sao, chỉ là cảm thấy hai người bây giờ ở chung một chỗ rất tốt.
Cho dù là vậy, y giống như thấy được vách ngăn cản trở giữa hai người, theo lý mà nói, hai người đã xảy ra quan hệ thân mật nhất, lại không thể vượt qua chướng ngại trong lòng.
Y theo bản năng vòng tay ra sau, nắm chặt đến mức khớp xương trắng bệch.
Lê Sân tới nơi này cũng là có nguyên nhân, võin dĩ nàng còn muốn tìm cơ hội thích hợp, nhưng suy xét giữa mình và Tuân Kỵ lập trường khác nhau, nếu không nhân cơ hội đâm lủng lớp giấy mỏng, bọn họ có lẽ so với trước kia càng thêm xa lạ.
Nàng thấy Tuân Kỵ cũng không phiền chán giống như trước, nhưng càng thêm xa cách, không khỏi có một chút gấp gáp.
Lê Sân không nghĩ bản thân đã làm tới bước cuối cùng còn để lãng phí, nàng đến bây giờ còn chưa hiểu rõ nhiệm vụ rốt cuộc là chỉ cần làm tình, hay là yêu cầu nhân vật công lược phải yêu nàng, bỏ lỡ Tuân Kỵ, có khả năng nàng sẽ mãi mãi mất đi cơ hội chơi trò chơi.
Cho nên nàng chuẩn bị đánh đòn phủ đầu.
Sườn mặt Tuân Kỵ đối diện nàng, Lê Sân từ trên ghế dựa đứng lên, đi ra phía sau y.
Bóng dáng người trước mắt được phát hoạ càng thêm xuất chúng, Lê Sân hơi mở tay ra, ôm vòng eo mạnh mẽ của y, cảm nhận được cơ thể y run lên một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro