Chương 25: Tự tìm đường chết
Giọng nói Tuân Kỵ không thay đổi, thậm chí trừ bỏ lúc đầu nhìn nàng một cái ra, liền đầu cũng chưa từng quay lại.
"Nếu đã nhìn thấy," ở góc độ nàng không nhìn thấy hàng mi y khẽ chau lại, "Ngươi có thể đi rồi."
Hiện tại y chỉ muốn một mình yên lặng, trong lúc này, y không muốn bất kỳ người nào quấy rầy mình.
Quý Thu Từ lại cố chấp đứng tại chỗ, không có rời đi. Nàng hơi cúi đầu xuống, giấu đi thần sắc phức tạp trong mắt, lúc ngẩng đầu lên, bộ mặt nàng trở nên kiên định, giống như đã quyết định cái gì đó.
Nàng từ ngoài cửa bước vào, hướng tới chỗ Tuân Kỵ tiếp cận từng bước.
Từ nhỏ Tuân Kỵ đã tập võ, nhĩ lực kinh người, làm sao không nghe thấy tiếng bước chân của nàng, lúc nàng cách y còn vài bước, y rốt cuộc nhịn không được, khuôn mặt lạnh lùng nói, "Quý thị, ngươi đang làm gì?"
Quý Thu Từ lại không sợ bộ dáng y, nàng thừa dịp cơ hội này, kéo ống tay áo Tuân Kỵ, cao giọng nói:
"Tần Vương, Thu Từ không có liên hệ với Thái Hậu nương nương, cho dù như thế nào, Thu Từ nhất định sẽ không phản bội Vương gia."
Vừa nghe tên Lê Sân, động tác Tuân Kỵ dừng một chút, sức lực cũng không mạnh mẽ như lúc đầu, Quý Thu Từ lại cho rằng y đã chịu nghe nàng nói, trong lòng vui vẻ.
"Thái Hậu Lê thị nắm chặt triều chính, hoạ loạn cung đình, người trong thiên hạ không ai không căm hận muốn diệt trừ, lời nói của Thu Từ, từng câu từng chữ đều là thật, cầu Vương gia minh giám."
Lời nói hùng hồn đầy lý lẽ, nếu là lúc trước, Tuân Kỵ có lẽ sẽ bởi vì như vậy mà nhìn nàng bằng con mắt khác, nhưng đổi lại bây giờ, không biết vì sao, y nghe thấy Quý Thu Từ luôn miệng muốn đẩy Lê Sân vào chỗ chết, một cơn tức giận bùng lên trong lòng y.
Trong đầu giống như có một thanh âm kêu gào:
Đó là nữ nhân của y, ngoại trừ y ra, cho dù là kẻ nào cũng không có tư cách chửi bới nàng, thậm chí là giết nàng.
Cho nên giây tiếp theo, lời Quý Thu Từ chuẩn bị nói hoàn toàn bị chặn lại trong cổ họng.
Một tay Tuân Kỵ bóp cổ nàng, nhấc cơ thể nàng lên cách mặt đất, cảm giác đau khổ hít thở không thông khiến nàng liều mạng giãy dụa, muốn tránh thoát sự khống chế của y, nhưng Tuân Kỵ một chút cũng không dao động.
Y gắt gao nhìn chằm chằm gò má đỏ lên khi bị nghẹt thở, sắc mặt bình thản đến mức làm lòng người sợ hãi, "Không có lần tiếp theo, Quý thị."
Y nói xong nhẹ nhàng buông tay, Quý Thu Từ bởi vì quán tính thật mạnh ngã trên mặt đất.
Nàng cuộn tròn thành một đoàn, thống khổ nằm trên mặt đất ho khan. Khuôn mặt đẹp thục nhã lúc trước lúc này lại chật vật bất kham, bởi vì thở dốc kịch liệt, còn có nước miếng từ miệng nàng chảy xuống mặt đất.
Tuân Kỵ chán ghét nhìn nàng một cái, đi ngang qua cơ thể nàng, ra ngoài cửa, thậm chí là một chút thương tiếc cũng không cho nàng.
Quý Thu Từ nằm trên mặt đất lạnh băng, một đôi mắt sáng hơi có chút mờ mịt. Nàng không biết bản thân sai sót ở chỗ nào, rõ ràng Tần Vương hẳn là bị Thái Hậu trói buộc, vì sao bây giờ lại che chở nàng?
Trong đầu nàng bỗng nhiên lướt qua tia sáng, nhớ tới lúc nàng tiếp cận Tuân Kỵ, trên người y có mùi thơm thanh mát bị gió chưa kịp thổi tan.
Loại mùi này, trong thiên hạ, chỉ có một người sở hữu.
Sự mưu mô của Quý Thu Từ dần dần bị hoảng sợ thay thế.
Nàng vẫn luôn cho rằng sự thật, đều chỉ là cách để che giấu, động tác mờ ám lúc sáng của Tuân Kỵ cùng Lê Sân cũng không phải là vì cố ý cảnh cáo nàng mới làm ra, bọn họ rất có thể, là thật sự xảy ra chuyện gì đó.
Tuân Kỵ vẫn luôn biến mất đến lúc này mới xuất hiện, giống như đã có câu trả lời hợp lý.
Quý Thu Từ không biết chính là, nàng chỉ đoán đúng một nửa. Nguyên bản hành vi của nàng là rất chính xác, chỉ là đã xảy ra một ít biến số ngoài ý muốn mà thôi.
Mà biến số này, lại sắp xuất hiện trước mặt bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro