Chương 20: Ân ái trước mặt
Nếu chỉ nhìn gương mặt, tin chắc trên đời này không có bao nhiêu người có thể so sánh với nguyên chủ.
Còn thời gian sao?
Lê Sân hơi xoa sợi tóc bay loạn bên mái, ý cười không đạt tới đáy mắt.
Nàng sẽ không cho bọn họ có cơ hội này.
Hiện tại Quý Thu Từ xem ra còn có chút non nớt, cùng Tuân Kỵ ở chung hiển nhiên rất ngại ngùng, bọn họ còn chưa biến thành một đôi phu thê ăn ý, theo sự quan sát của nàng, nơi chốn đều là lỗ hổng.
"Trọng Uyên, đến bên người ai gia."
Trọng Uyên là tên tự của Tuân Kỵ, nguyên chủ tự nhiên sẽ không biết, nhưng Lê Sân lại rõ ràng hơn bất kì ai.
Nhiệm vụ trước mắt là đánh mất hoài nghi của Tuân Kỵ, ở trước mặt Quý Thu Từ, nàng càng phải thân mật với Tuân Kỵ. Thân là nữ nhân, nàng đối với lòng đó kỵ của nữ nhân hiểu rất rõ, đặc biệt là loại người giống Quý Thu Từ.
Lấy quan hệ trước mắt của Tuân Kỵ và Quý Thu Từ, Tuân Kỵ tất nhiên sẽ không chủ động giải thích quan hệ của hai người cho Quý Thu Từ nghe, vậy không bằng càng khiến cho bọn họ hiểu lầm sâu một chút.
Tuân Kỵ nhíu mày, nhưng cũng không do dự ngồi xuống bên cạnh Lê Sân, Lê Sân cười xinh đẹp, nắm nhẹ tay y, ghé vào tai y nói nhỏ.
"Hiện giờ con đã nghênh thú Vương phi, chớ có phụ lòng nàng. Thu Từ là ai gia tự mình tuyển cho con, đừng phụ một phen tâm ý của ai gia."
Lê Sân hơi rũ xuống mí mắt, che giấu thật tốt đắc ý trong mắt.
Nghĩ đến nàng cố ý nói 'tự mình lựa chọn', càng có thể khiến Tuân Kỵ nhận rõ sự thật. Ví dụ như, Quý Thu Từ là người của nàng.
Quả nhiên, Tuân Kỵ ý vị thâm trường liếc nhìn Quý Thu Từ một cái, hàng lông mày kiếm khẽ nhíu lại, lại rất nhanh thả lỏng.
Ngay sau đó, y lại hành động ra ngoài sức tưởng tượng của nàng, nắm ngược lại tay Lê Sân, để sát thêm vào một chút, cánh môi ái muội nhẹ cọ qua vành tai nàng.
"Nhi thần cẩn tuân ý chỉ mẫu hậu."
Bàn tay khô ráo ấm áp bao trọn bàn tay nàng, hơi nóng không ngừng cuồn cuộn truyền đến da thịt nàng, trong lòng Lê Sân vui vẻ, trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là vội vàng quay đầu đi, cố ý lộ ra vành tai ửng hồng.
Tuân Kỵ thấy một màn này, hứng thú trong mắt dần dần dày lên.
Bộ diêu trên búi tóc nàng xẹt qua mặt y, cảm giác lạnh lẽo. Chính là trong bàn tay y một đoàn thịt mềm ấm trơn trượt, lại tốt đẹp đến mức khiến y luyến tiếc buông tay.
Hai người hành động như vậy, dưới con mắt Quý Thu Từ, thậm chí so với Vương phi trên danh nghĩa như nàng càng thân mật hơn.
Nàng âm thầm cắn chặt răng, nhưng nhịn xuống cái gì cũng không nói ra, chỉ là trong lòng cân nhắc kế hoạch sau này, chỉ sợ là phải thay đổi.
Thấy mục đích hôm nay đã đạt được một phần, Lê Sân cảm thấy tốt liền thu, rút bàn tay bị Tuân Kỵ nắm chặt, giống như thẹn thùng mới vừa nãy chỉ là ảo giác của y mà thôi.
"Ngày sau hai người phải sống thật tốt với nhau." Nàng cúi đầu nhìn về phía Quý Thu Từ, cười sung sướng, "Canh giờ không còn sớm, hai đứa con cũng mau trở về đi thôi."
Nghe vậy Quý Thu Từ cung kính nhún người hành lễ, "Cẩn tuân Thái Hậu nương nương dạy bảo."
Một câu kéo ra khoảng cách hai người, Lê Sân không thể không nói, Quý Thu Từ không hổ là nữ chủ trong nguyên tác, cũng có vài phần bản lĩnh.
Nàng thú vị nhướn mày, đang muốn phản bác, không ngờ lại bị Tuân Kỵ cướp lời.
"Ngươi đi trước đi." Y nói với Quý Thu Từ, giọng nói vô cùng bình thản, "Ta cùng mẫu hậu còn có việc thương nghị."
Lời này vừa nói ra, Lê Sân cùng Quý Thu Từ không hẹn mà cùng kinh ngạc nhìn về phía y, Quý Thu Từ còn tốt, nén giận nuốt xuống sự sỉ nhục không lớn không nhỏ này, trầm mặc lui ra phía sau. Lê Sân lại không có cách nào lý giải ý tưởng của y.
"Trọng...."
Lê Sân cười gượng, đang suy nghĩ từ chối như thế nào, Tuân Kỵ đã lập tức xoay người qua, một tay nắm cằm nàng, "Mẫu hậu."
Y thấp giọng cười, tiếng nói thuần hậu như tơ lụa lướt qua, rung động lòng người, "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro