Chương 19: Quý Thu Từ
"Con nói lời này sai rồi."
Lê Sân đi tới trước một bức tranh thủy mặc, duỗi tay khẽ vuốt, giống như vô tình nói với Tuân Kỵ.
"Ai gia làm sao sẽ tức giận với con."
Nói xong, nàng quay đầu cong môi cười nhạt, mặt mày như hoạ.
Tuy là Tuân Kỵ có định lực kinh người, nhưng vẫn bị nụ cười của nàng làm dao động.
Mọi người đều biết, sau khi Tiên Hoàng băng hà, Thái Hậu nương nương đều không nở nụ cười, thế nhân luôn nói tình cảm đế hậu sâu nặng, nhưng Lê Sân lại hiểu được, nguyên chủ chỉ là vì đã đạt được tất cả những thứ bản thân muốn, bỗng nhiên cảm thấy chán ngán mà thôi.
"Đã nhiều ngày nghỉ tắm gội, một mình ai gia ở trong cung rất không thú vị, không bằng ngày mai con cùng Vương phi tới chỗ này của ai gia, cùng ai gia giải trí."
Lê Sân đem vẻ mặt của y thu vào trong mắt, sâu trong con ngươi xẹt qua ý cười, xoay người ôn hoà nói.
Tuân Kỵ không biết nàng tính làm gì, nhưng nếu nàng đã nói đến vậy, nếu y từ chối, chỉ sợ không thích hợp.
Vì thế y vừa cân nhắc, liền khom người đồng ý.
Lê Sân vừa lòng gật đầu, yểu điệu bước lên ghế giữa chính điện, vẫy lui tất cả cung nhân xung quanh, duỗi tay vẫy vẫy Tuân Kỵ, ý bảo y tới gần nàng.
Hôm nay Tuân Kỵ bị sự không giống trước của Lê Sân đánh sâu vào, không chút do dự làm theo ý nàng đi tới trước người. Y đứng dưới cầu thang, vừa lúc thuận tiện cho Lê Sân từ trên cao nhìn xuống nói chuyện với y.
Lê Sân nhẹ kéo tay áo rộng, lộ ra hai đoạn cổ tay trắng nõn, lần đầu tiên Tuân Kỵ tới gần nàng như vậy, trong khoảnh khắc giống như có thể ngửi thấy mùi hương tươi mát nơi tay áo.
Ngay sau đó, y cảm thấy trên má chợt lạnh, hai tay Lê Sân nâng mặt Tuân Kỵ, mặt hai người đối diện cách nhau chỉ vài centimet.
Y có thể nhìn rõ ràng dung mạo nàng, cảm nhận hơi thở mềm mại khi nàng mở miệng, "Con ta xuất sắc như thế này, ai gia bây giờ, sợ là có chút hối hận."
Răng trắng môi đỏ gần trong gang tấc, khép mở mang theo sự quyến rũ liêu nhân.
Tuân Kỵ bỗng nhiên cảm thấy cổ họng khát khô lợi hại.
Nhưng không đợi y nói gì đó, Lê Sân đã buông y ra, lui ra sau vài bước, dáng vẻ ung dung trở về chỗ ngồi.
"Con cũng mau trở về đi thôi, đừng làm Vương phi đợi lâu."
Nàng nâng chén trà khẽ nhấp một ngụm, làn môi bị nước trà làm ướt trơn bóng càng thêm quyến rũ.
Cơ thể Tuân Kỵ cứng đờ, âm thầm thở ra, hành lễ cáo lui.
Nói thật, nếu còn không rời đi, y không biết có thể khống chế suy nghĩ miên man hay không, hiện tại y cuối cùng cũng có chút hiểu ra, lúc trước phụ hoàng nổi tiếng anh mình vì sao không quan tâm quần thần phản đối, đem nàng đẩy lên vị trí cao nhất.
Nữ nhân như vậy, cực kỳ nguy hiểm.
Sau khi Tuân Kỵ ra cửa cung, nhìn lại toà kiến trúc hùng vĩ kia, trong mắt đen tối khó phân biệt.
Mặc kệ Tuân Kỵ suy nghĩ ra sao, quần thần khác biệt không thể trái, mặc kệ con rối ca ca kia như thế nào, trong sáng hôm nay, tất cả mọi người đều hiểu biết rõ, Lê Sân là người nắm quyền duy nhất.
Cho nên sáng sớm hôm sau, Tuân Kỵ làm theo lời Lê Sân, mang theo Quý Thu Từ cùng tiến cung. Đây thật sự là ý nghĩa chân chính, Lê Sân lần đầu tiên gặp mặt nữ chính trong nguyên tác.
Lúc Quý Thu Từ xuất hiện trước mặt Lê Sân, Lê Sân cẩn thận đánh giá nàng. Không thể nghi ngờ, Quý Thu Từ là một mỹ nhân, hơn nữa vừa nhìn liền biết, nàng là một mỹ nhân thông tuệ thục nhã.
Mặt như trăng rằm, đoan trang hiền thục, nếu nàng là nam nhân, cũng sẽ cho rằng đây là chính thê tốt nhất được chọn. Lại nói tiếp, trừ bỏ thân phận nàng không được cao ra, cũng xem như là một Vương phi không tồi.
Bất quá, nam nhân yêu nhất, nhưng chưa chắc là nữ nhân loại này.
Lê Sân nhấp miệng mà cười, da trắng môi đỏ, búi tóc vấn cao, dung nhan vô cùng rực rỡ.
"Tần Vương phi thật sự là một đứa nhỏ đáng yêu, nghĩ đến lúc trước ai gia cũng không nhìn lầm."
Quý Thu Từ thật ưu tú, đây là sự thật. Nhưng mà nàng yêu cầu tế phẩm phải đẹp, càng để lâu mới thuần túy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro