Chương 10: Ngọt ngào
Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Lê Sân mới lười biếng mở mắt.
Chăn nệm mềm mại mang theo hương thơm, Lê Sân bất mãn trở mình, đem bản thân vùi vào chăn.
"Bé heo lười"
Trong mơ hồ, Lê Sân giống như nghe thấy giọng con trai dịu dàng tươi mát bên tai cô thấp giọng trêu ghẹo, Lê Sân giận dỗi nói vài câu trong miệng, ngay sau đó, cô liền cảm nhận được hai mảnh đồ vật ướt nóng mềm mại dán trên môi.
Đồ vật mềm mại kia quanh quẩn mùi chanh bạc hà, giống như muốn cướp đoạt toàn bộ không khí trong phổi, Lê Sân bị động đáp lại anh, qua lúc lâu, mới có chút tỉnh táo.
Ngày hôm qua.... cô cùng anh trai nhà mình, giống như đã đại chiến mấy trăm hiệp. Cuối cùng còn chưa kịp ăn cơm chiều, liền mệt mỏi ngủ mất.
Trong lòng Lê Sân thoáng thắc mắc, cô dụi mắt, tầm nhìn dần dần rõ ràng.
Giữa tia sáng ban mai mờ mịt, Lê Chiêu cong môi cười, chân mày tuấn tú, mắt đen như mực.
Lê Sân tỏ vẻ mới sáng sớm liền nhìn thấy hình ảnh tốt đẹp như vậy thật sự là khảo nghiệm trái tim nhỏ bé của cô, cô sâu sắc cảm thấy, mỗi cái nhiệm vụ đèu có giá trị phúc lợi quá cao.
"Còn chưa tỉnh táo?"
Lê Chiêu nhéo mũi cô, cầm sợi tóc cô vén ra sau tai, đầu đó dịu dàng đặt nụ hôn lên trán cô.
Lê Sân cuộn tròn trong ổ chăn, chỉ lộ ra đôi mắt phượng xinh đẹp, vô cùng đáng thương nhìn Lê Chiêu, "Anh trai, em còn chưa muốn dậy."
Giọng nói vốn nên thanh lãnh lại trở nên vô cùng mềm mại, Lê Chiêu nhướn mày, hơi hơi cúi người, làm cho Lê Sân nhìn thấy bản thân đã mặc quần áo chỉnh tề.
"Không cho lười biếng."
Anh nói xong liền xoay người xuống giường, đem Lê Sân cùng chăn mỏng đều bế lên, chọc Lê Sân hoảng hốt lập tức ôm cổ anh.
"Sợ?"
Ý cười trong mắt Lê Chiêu sắp tràn ra ngoài, Lê Chân hung hăng liếc anh một cái, tiến lên trước ở trên môi anh cắn một ngụm, Lê Chiêu tất nhiên là vừa đánh răng xong, hương vị quen thuộc nháy mắt khiến cô lập tức hiểu ra, đầu sỏ gây tội thiếu chút nữa khiến cô hít thở không thông lại gần ngay trước mắt.
Lê Chiêu lại không né không tránh, vừa vặn đem cô ôm vào trong lòng ngực, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, không chút kiêng dè quấn lấy cô cọ xát, khoang miệng Lê Sân bị đầu lưỡi tàn sát bừa bãi, vài tia nước bọt không kịp nuốt xuống từ khoé miệng cô chảy ra.
Lê Sân cầm lòng không được một tay leo lên vai anh, một tay lại theo vạt áo rộng mở trước ngực anh chui vào, ở trên lồng ngực trần trụi bóng loáng qua lại vỗ về chơi đùa.
Cơ bắp cân xứng gãi đúng chỗ ngứa mềm cứng vừa phải, tay Lê Sân khắp nơi đốt lửa, đặc biệt khi tay đụng chạm đến điểm nhỏ nhô lên, càng ác ý nhéo thật mạnh hai cái.
Lê Chiêu rên rỉ một tiếng, ánh mắt đen tối vài phần, "Không được làm bậy."
Anh lôi tay cô ra, nắm trong lòng bàn tay, mười ngón đan vào nhau, "Nếu không anh sẽ nhịn không được."
Nói xong anh khẽ hôn tay cô, đem cô đặt ngồi ở mép giường.
Lê Sân xoa xoa khoé miệng, oán trách lẩm bẩm nói, "Em còn chưa đánh răng...."
Lê Chiêu hiển nhiên là nghệ thấy được, anh cố nén cười búng chóp mũi cô, cố ý nói, "Trách không được hương vị kỳ quái như vậy."
Lê Sân:.....
"Ai biểu anh hôn em!"
Nhìn bộ dáng xù lông của cô, Lê Chiêu sung sướng cười phá lên, cuối cùng vẫn là bị Lê Sân thẹn quá thành giận đuổi ra khỏi phòng.
"Đồ ngốc!"
Lê Chiêu tựa lưng lên cửa, bất đắc dĩ cười nói.
Có thứ gì đó, chậm rãi xảy ra thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro