Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngọc Phách - chương 4

Chương 4: Cặn bã

Tim phổi Bảo Hỉ có thương tích, hạt bụi nhỏ cũng làm y không ngừng ho khan.

Đường Đình phản ứng lại trước tiên, bước nhanh đến nâng Bảo Hỉ dậy, đặt tay lên sống lưng phát run của y, vừa biết Đông Thủy có thái độ với y, mà sống lưng không ngừng run rẩy của y, càng lộ vẻ yếu đuối gầy gò, "Ngươi sao lại đến ——"

Đông Thủy hoàn hồn, nhanh chân tiến đến, chặn ngang cướp người vào trong lòng, ấn mặt y vào trong lồng ngực, không cho phép y nhìn Đường Đình.

Bảo Hỉ đến đây là để giải thích, quản sự có thể hắt chậu nước bẩn này lên người y, nhưng không thể hại Đường Đình, hắn là ân nhân của y. "Đường, khụ khụ, Đường Đình thiên quân..."

Y ho ra máu, không hề nhận ra vì đau đớn mà giọng của y mang theo chút nghẹn ngào, khẽ gọi một tiếng "Đường Đình thiên quân", tự nhiên chứa đầy oan ức, tình ý triền miên.

Mà đang ở trong lồng ngực Đông Thủy.

Hóa ra y không chỉ có tình cảm, mà còn nồng nàn như vậy. Mỗi tấc trên người Đông Thủy đều đố kị, toàn bộ trái tim đang cháy hừng hừng. Làm sao có thể để cho người thứ ba chen ngang! "Câm miệng!"

Bảo Hỉ cho dù khí tức yếu ớt, cũng không chịu im lặng, "Đường..."

Đông Thủy liền giơ tay chặn lại chữ "Đình" chuẩn bị được nói ra, nhẫn vàng trên ngón trỏ của hắn không ngừng gõ vào xương gò má Bảo Hỉ.

Bảo Hỉ nức nở, những giọt nước mắt rơi xuống. Y lúc này mới nhận ra rằng bản thân đã phạm sai lầm. Đông Thủy sinh ra đã cao quý, thiên tính ngạo mạn, y chỉ là một tảng đá vụn, một kẻ giả mạo, trong tim ngoài Đông Thủy ra thì không được chứa người khác, làm mất thể diện của hắn.

Miệng bị che, không thể ho, máu ở tim phổi dường như bị chặn lại mà kết thành phiền muộn.

Đông Thủy phát hiện lòng bàn tay ấm áp, hạ thấp tầm mắt thấy mặt Bảo Hỉ đầy máu, thần sắc chợt biến đổi.

Đường Đình cũng ngửi được mùi máu. Hóa ra bụi bặn không liên quan, là một chưởng kia của Đông Thủy xuyên qua cửa gỗ chấn động đến Bảo Hỉ vốn đã có thương tổn. Hắn tiến lên một bước, định chữa thương cho Bảo Hỉ, trên người y đã nổi lên kim quang nhàn nhạt.

Đông Thủy đã độ Kim Tôn linh lực, cuồn cuộn không dứt. Bảo Hỉ chỉ cảm thấy giống như có một dòng suối nóng chảy qua lưng, cục máu đông trong ngực dần tan. Cơ thể ấm áp, y liền mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Đường Đình chưa từng thấy Đông Thủy thất sắc, không nói đến kinh hoàng như vậy.

Hòn đá nhỏ này... Đến tột cùng người phương nào?

Khi tỉnh dậy Bảo Hỉ nhìn thấy một bộ kim bào bên cạnh giường, nhúc nhích tay, năm ngón tay Đông Thủy đang đan vào tay y, chặt chẽ kín kẽ, lại có hàm ý sinh tử không rời. Y chậm rãi ngước mắt nhìn vào đôi kim đồng âm trầm của Đông Thủy. Trong đó chỉ phản chiếu hình bóng của y, nhưng không nên là y. Bảo Hỉ nghĩ, quân thượng lại nhận lầm người.

"Trên người ngươi có thương tích."

Bảo Hỉ không thông thất tình lục dục, ngược lại y rất giỏi nghe lời đoán ý, câu này âm sắc khàn khàn, có phẫn nộ cũng có bi thương.

Y đến cùng cũng có khuôn mặt mà Đông Thủy yêu nhất, vẻ thê thảm hôn mê đẫm máu hiện ra, cũng có thể lôi kéo một chút sự thương tiếc và không nỡ của Đông Thủy.

"Ai làm."

"Ta nói cho quân thượng, quân thượng sẽ làm gì?"

"Ta tự có xử trí."

Y không lên tiếng.

Đông Thủy thấp giọng cảnh cáo: "Bảo, Hỉ."

Bảo Hỉ liền do dự một lúc, mới nói: "Ngày ấy quân thượng say rượu cùng ta... Ngày thứ hai kêu ta cút, quản sự nghe được."

Cả người Đông Thủy tràn đầy sát ý.

"Cũng không hoàn toàn là lỗi của hắn, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm, nếu quân thượng không căm ghét, hắn cũng không dám bắt nạt ta." Kim Tôn Chi Linh đã lưu chuyển trong cơ thể một vòng, Bảo Hỉ dường như đã hồi phục sau cơn bệnh nặng, chỉ là ngủ say mới tỉnh lại còn có chút mê man, lời nói gay gắt tựa như lưỡi dao sắc bén —— "Thật tính ra, quân thượng có hay không muốn xử đưa chính mình?"

Đông Thủy sững sờ.

Bảo Hỉ tiếp tục hỏi: "Quân thượng hận ta, khiến ta chết, vì sao phải lãng phí linh lực cứu ta lại?"

Đông Thủy nhìn về nơi mười ngón tay của hai người cùng đan xen. Kì thực cũng không hẳn là đan xen, chỉ có tay của hắn xen vào khe hở ở tay y. Bảo Hỉ chưa bao giờ chịu đáp lại hắn. Vì vậy nhớ tới cành kim hoa trà kia, thực sự không cam lòng đến tột cùng, "Bởi vì bản quân muốn hỏi ngươi, ngươi cùng Đường Đình đến cùng có quan hệ gì?"

"Không phải quan hệ ngươi nghe thấy."

"Vậy ngươi tại sao tặng hoa cho hắn, vì hắn chăm hoa? Còn mới nhớ mãi không quên hắn?"

Mỗi một câu hỏi đều hùng hổ doạ người, giống như ăn dấm chua.

Bảo Hỉ hỏi ngược lại: "Quân thượng chẳng qua nghi ngờ ta thích Đường quân, nhưng ta không hiểu thế nào là thích, quân thượng chẳng lẽ không tinh tường? Cần gì lo lắng ta sẽ đối với người khác lòng sinh luyến mộ."

Lời này đúng bệnh hốt thuốc, đánh tan lòng đố kị của Đông Thủy, cũng tăng thêm sự uất ức. Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình hắn tưởng bở, ở đâu ra người thứ ba? Bảo Hỉ căn bản chưa từng từng yêu hắn.

Quản sự bị rút mất tiên cốt, đánh rơi thiên giới.

Bảo Hỉ còn đang suy nghĩ về Quan Phàm Đàm.

Quản sự chịu phạt nặng, người trong Thương Ngọc Cung không thể không cung kính với Bảo Hỉ. Chỉ là trải qua nhưng ngày thuận buồm xuôi gió, trái lại khiến y càng muốn quay về làm một tảng đá. Trước đây nhục, bây giờ sủng, chẳng qua chỉ là một sắc mặt của Đông Thủy. Mà hắn yêu ghét nông cạn phù phiếm như vậy, không một lâu dài.

Chính hắn cũng không thể cảm nhận, hoàn toàn là một cái xác không hồn.

Nhảy vào Quan Phàm Đàm, quay trở lại làm cục đá không có thần thức. Một chút ý niệm vừa nảy sinh, giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ, càng ngày càng lan mạnh.

Thời điểm cháy đến mức bụi bay đầy trời, Bảo Hỉ nghĩ đến việc kết thúc vào sáng ngày hôm sau. Y còn đang nghĩ làm thế nào để bước ra cửa cung, Phù Ngọc mang thương thế đánh vào, khí thế hung hăng.

Lúc trước Phù Ngọc thiên quân xông vào Tuyệt Tuyết Sơn bị vắt đến gần chết, linh lực chưa hoàn toàn hồi phục, nghe nói Đông Thủy hồi cung, liền không chịu nằm trên giường. Mỹ nhân nổi tiếng là nóng nẩy, còn chưa nói được ba câu, đã thẳng tay ném chén thỏ ngọc bích của Thương Ngọc Cung. Đường Đình vừa nghe tin liền đến, đè người về chỗ ngồi, chợt nghe Đông Thủy mở miệng vàng: Có thể đến Tuyệt Tuyết Sơn, nhưng hắn chỉ phá trận.

"Vừa xé một đường, Yên Phần liền liệt địa xông ra."

Bảo Hỉ tay nâng một bộ kim trường bào làm từ lụa mới tinh, không tiếng động mà đến bên cạnh Đường Đình, nghe hắn kể từ đầu đến cuối về trận chiến thiên địa đầu tiên. Đông Thủy đối Yên Phần, kim tôn đối kim tôn, khó phân cao thấp, lưỡng bại câu thương.

Đường Đình đến trước cổng Thiên Trì liền dừng bước, "Thời điểm Đông quân bị thương nặng, luôn gọi hòn đá nhỏ, Bảo Hỉ..."

Hắn ngẩng đầu nhìn y, hắn nói tiếp: "Ngươi cùng Đông quân đến tột cùng có quan hệ gì?"

"Thật ra có một đoạn khúc chiết, thứ cho Bảo Hỉ không thể trả lời."

Đoạn khúc chiết này muốn giải thích thực ra cũng mất nhiều thời gian: Hòn đá nhỏ trong lòng Đông Thủy không phải y. Y chỉ là thế thân dùng để tạm thời an ủi.

"Bản quân không biết trong đó có khúc chiết gì, nhưng Đông quân đại thương chưa lành, tỉnh lại chỉ muốn thấy ngươi, có lẽ ngươi xác thực không hề tầm thường. Đương thời thiên địa hai giới lúc nào cũng có thể hỗn chiến, việc cấp bách nhất là tìm được Linh Thạch Ngọc Phách, nhưng Đông quân không thấy vậy."

Bảo Hỉ gật đầu, "Ta hiểu được, ta sẽ cùng nói với quân thượng."

Hắn có nghe hay không, thì lại là chuyện của hắn.

Đóng cánh cửa bằng đồng, mây mù trắng xóa, Bảo Hỉ men theo U Cốc đến gần Đông Thủy. Mái tóc đen rối tung, hai tay duỗi theo mép bờ ao, trên cánh tay đầy những vết máu dữ tợn. Bảo Hỉ có thể tưởng tưởng ra, kiếm quang làm sao cắt ra tầng tầng vân da của Đông Thủy, đi sâu vào máu thịt của hắn.

Y thấp giọng gọi quân thượng.

"Cởi quần áo."

Bảo Hỉ hơi sững sờ.

Y nhanh chóng cởi nút thắt buộc chặt phía sau, cởi hết quần áo, lõa lồ.

"Tiến vào."

Nước Thiên Trì âm áp, hoàn toàn đối lập với Quan Phàm Đàm chính.

Đông Thủy ôm y. Thành khẩn, trần trụi, chỉ ôm ấp, tâm đầu ý hợp.

Quân thượng thật yêu hắn. Bảo Hỉ nghĩ.

Là may mắn hay bất hạnh, có được tình cảm sâu đậm của Kim Tôn Chi Tử, phúc thọ nhỏ bé, không hưởng thụ nổi. Không nói đến người khác, chỉ riêng Yên Phần, nếu như biết y được Đông Thủy yêu thích, chắc chắn không chừa thủ đoạn nào bắt y để đe dọa.

Kỳ thực cái ôm của Đông Thủy rất ôn nhu. Bảo Hỉ dựa vào hõm cổ hắn, quá mức thư thái, lại cảm thấy buồn ngủ, bổng tỉnh lại, nhắc nhở mình còn có việc muốn làm, "Đường quân —— "

Trời đất tối tăm.

Đến khi Bảo Hỉ ổn định lại tầm mắt Đông Thủy đã lật mình đè y lên bờ ao, đôi mắt vàng lóe lên sự uy hiếp, "Coi như ngươi không thể có người yêu, cũng không được ở bên tai bản quân nhắc đến nam nhân khác."

Y biết sai hạ thấp tầm mắt, càng khiến lông mi trông dày và dài hơn, hai gò má vì nóng mà ửng hồng. Đông Thủy nhìn ra cả người y cảm thấy lo lắng, Bảo Hỉ không nhúc nhích cũng thì thầm bảo hắn đừng nhúc nhích.

Bảo Hỉ gối lên lòng bàn tay của Đông Thủy, thấy ánh mắt hắn dần dần nhiễm tình dục, liền nhắm mắt mặc hắn muốn làm gì thì làm, nhưng hắn không làm gì. Cuối cùng hắn ngồi lại trong ao, hỏi có phải Đường Đình bảo y khuyên hắn đi tìm Linh Thạch Ngọc Phách.

Bảo Hỉ vừa thấy nghe lời ấy, dự cảm việc không thành, nhưng vẫn còn nói những lời nói sâu xa, "Quân thượng bị Yên Phần đả thương, Ngọc Phách gia thân, Kim Ngọc Chí Tôn, liền có thể trả thù lại."

"Bị đạp ở dưới chân mới gọi là trả thù, thằng nhãi nghịch bùn kia cũng bị ta làm trọng thương."

"Dù sao cũng phải nghĩ cho thiên giới, trên dưới Thương Ngọc Cung đều vi tôn ngài."

"Trải qua trận chiến này, Yên Phần không có Linh Ngọc trong tay, không dám cùng bản quân giao phong." Đông Thủy cười nhạo một tiếng, "Thiên giới đại loạn? Chờ hắn tìm được Ngọc Phách lại nói."

Bảo Hỉ im lặng trong giây lát, cẩn thận thăm dò, "Quân thượng cho rằng... Yên Phần không tìm được?"

Đông Thủy lấy tay chống đầu nghiêng người nhìn y, điệu bộ xưa nay ngả ngớn, "Hòn đá nhỏ, trong tim ngươi là một khoảng trống rỗng, trời sập ngươi cũng không sợ, cũng đừng bày ra bộ dáng quan tâm đến nỗi khổ của chúng sinh."

Dứt lời liền cười nhẹ một tiếng, tiến sát lại hỏi: "So với giả vờ giả vịt quan tâm nỗi khổ của chúng sinh, không bằng trước tiên quan tâm đến bản quân, ngươi nhìn từng đường từng đường kiếm trên người bản quan, cũng không hỏi ta có đau hay không?"

"Thế quân thượng có đau không?"

Mâu sắc Đông Thủy chìm xuống. Là câu nói quan tâm qua loa này, làm hắn nhớ lại hòn đá nhỏ chân chính, hắn thực sự không kìm lòng được, "Hòn đá nhỏ..."

Bảo Hỉ ngập ngừng đáp lại hắn.

"Đau." Đông Thủy kéo tay y ấn lên ngực, "Nó đau."

"Quân thượng muốn ta làm gì?"

"Nói trong lòng ngươi có ta."

Bảo Hỉ hậu tri hậu giác (quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm) nhận ra hắn cảm thấy đau khổ, bắt đầu từ câu nói "tim ngươi là một khoảng trống rỗng", liền giấu vào giữa những dòng chữ sự cô đơn cùng mất mát.

Có lẽ vui mừng vì y không biết yêu, không cần phải trải qua cảm giác đau khổ yêu mà không có được này.

Đôi mắt xám nhạt của Bảo Hỉ trước sau như một, không có một chút cảm xúc. Giọng điệu đều đều như một đường dài và thẳng, bình dị thì thầm như tình nhân triền miên dịu dàng nhất thế gia, "Trong lòng ta có ngươi."

Trong mắt y chứa đầy sự tuyệt tình thất vọng, ùn ùn đánh tới, ép Đông Thủy thở hổn hển.

"Nhưng ta không có, " hắn liền nói, "Ta mong ngươi chưa bao giờ xuất hiện."

Đông Thủy tính khí thất thường, Bảo Hỉ từ lâu đã mệt mỏi, nghe hắn nói ra câu này cũng không dao động, chỉ là hạ thấp tầm mắt.

Sau khi rời đi Bảo Hỉ đi tìm Đường Đình, nói nghe ý tứ của Đông Thủy, giống như chắc chắn Yên Phần không tìm được Ngọc Phách, nhưng y không thể hỏi rõ. Y khuyên Đường Đình không cần lo lắng quá mức, hôm qua trên Tuyệt Tuyết Sơn đối đầu kẻ địch mạnh, Đông Thủy nếu dũng cảm đứng ra, có lẽ sẽ không hoàn toàn bỏ mặc đại cục.

Đường Đình không cho là đúng, Đông Thủy tính tình tản mạn tùy tiện. Sinh tử tồn vong, há có thể không lo. Cuối cùng vẫn căn dặn câu kia, muốn Bảo Hỉ khuyên Đông Thủy chịu chức trách lớn. Trận chiến ở Tuyệt Tuyết Sơn khiến chư quân thấy rõ, người có thực lực có thể so sánh với Yên Phần, chỉ có Đông Thủy.

Bảo Hỉ không đồng ý, lặng lẽ lui ra, cũng không trở về Thương Ngọc Cung.

Y rõ ràng đã nói theo ý Đông Thủy, cũng khiến hắn thấy căm ghét tức giận như vậy, mong y chưa bao giờ xuất hiện. Muốn y đi khuyên Đông Thủy, chỉ làm phản tác dụng.

Chịu qua một lần đau đớn ở Quan Phàm Đàm, hàn khí ập đến cũng không xa lạ gì. Trái tim y trống rỗng, không lo lắng, cũng không biết sợ hãi. Nên sớm xong hết mọi chuyện như vậy, y sống rất mệt mỏi, người khác cũng chướng mắt y.

Chưa từng dang rộng tay ra, y rơi vào trong đàm không có tư thế, y chỉ là thả lỏng thân thể mặc nó khuynh đảo, tự nhiên như một hạt giống rơi xuống mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro