Ngọc Phách - chương 2
Chương 2: Thăng trầm
Thời điểm rời đi, Bảo Hỉ nhìn thấy quản sự Thương Ngọc Cung. Gã theo chính đạo cần cù nỗ lực tu tiên, bây giờ thân ở địa vị cao, phụ trách quản lý sinh hoạt thường ngày của Đông Thủy. Con đường tu tiên khá gập ghềnh, vì vậy gã xem thường vật chết trực tiếp hóa tiên Bảo Hỉ, xưa nay một ánh mắt cũng không cho, bây giờ lại nhìn chằm chằm y.
Bảo Hỉ đành phải chào một tiếng quản sự hảo, thấy gã không có biểu thị, Bảo Hỉ liền cúi đầu thối lui.
Quay lại biệt viện không có việc gì làm, y ngồi yên đến tối, ngắm nhìn những đám mây bồng bềnh trôi dưới ánh trăng. Dù sao Đông Thủy cũng kêu y lăn, ngày mai không phải đi tưới hoa, y nhảy xuống cửa sổ. Thiên giới về đêm rất yên tĩnh, vắng vẻ, y đi loạn loanh quanh cũng không có ai thấy được.
Quan Phàm Đàm (đàm = đầm).
Không phải nhớ nhân gian, y chỉ muốn xem nơi mình thuộc về. Thời điểm có ký ức y đã đi theo Đông Thủy trở về thiên giới, chẳng biết đến dáng vẻ quê hương. Là ánh trăng sáng chiếu rọi rừng tùng, là núi non trập trùng. Đầu ngón tay phất qua mặt hồ, gợn sóng dập dờn, một cảnh tượng khác: lối cũ đình hoang, hoàng thành sừng sững, cầu nhỏ sông chảy, đồi núi xanh ngát... Bảo Hỉ nằm úp sấp một đêm bên bờ đàm.
Đàm hàn băng sâu ngàn vạn, rơi trong đó, sẽ bị róc đi tiên cốt, đánh xuống trần gian.
Hàn khí cuốn quanh người, lúc Bảo Hỉ run rẩy trở lại Thương Ngọc Cung đã là lúc mặt trời mọc.
Ngày và đêm cứ thế thay phiên nhau, hàn khí dần dần ngấm vào xương tủy.
Bảo Hỉ vẫn còn chưa ý thức được mình sắp bị bệnh, ban đêm vẫn quen cửa quen nẻo đi đến Quan Phàm Đàm, ngày hôm sau trở về, khi tiết trời vẫn còn chớm lạnh, quản sự dẫn theo hai tuỳ tùng, chờ y ở sân.
Lại nói, viện tử này cũng là nguyên nhân quản sự bất mãn với Bảo Hỉ, trong khi các tiên nô khác phải chen chúc trên giường nhỏ, y - một cái cục đá không biết là yêu hay là tiên, lại đường đường có một biệt viện riêng bên trong Thương Ngọc Cung.
Còn chưa biết thế nào là đủ, trọc chủ nhân không vui.
"Đi đâu?"
"Quan Phàm Đàm."
"Quân thượng đã phép ngươi đi chưa?"
"Vẫn chưa cho."
Đầu óc Bảo Hỉ mơ mơ hồ hồ, không phát hiện trong sự ngoan ngoãn của y ẩn chứa sự khiêu khích.
Quản sự lại càng không vừa lòng, "Thiên giới 360 cung đều có gác cổng, làm gì có tiên nô nhà ai giống như ngươi chạy loạn khắp nơi!"
"Nhưng ta không phải tiên nô."
Lời nói ra làm Bảo Hỉ thầm kinh ngạc, quản sự rõ ràng là tới gây sự, tại sao mình không biết lựa lời nói, mà phải đối nghịch lại?
Quả nhiên là đổ dầu vào lửa —— "Ngươi thật sự không phải tiên nô, ngươi chỉ là một tảng đá vụn! Quân thượng cũng đã kêu ngươi lăn, ngươi vẫn còn được ở trong Thương Ngọc Cung! Hôm nay ta sẽ thay quân thượng giáo huấn tên không biết điều nhà ngươi!"
Bảo Hỉ sớm biết không ai yêu thích y.
Không hiểu hỉ nộ ái ố trái lại chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chính vẫn là con đường đăng tiên của y quá mức trôi chảy. Những người này đều là hồn phách leo lên từ bùn đất, tuy rằng đã thăng thiên thành tiên, cũng khó thay đổi tật xấu đã thâm căn cố đế, thấy người khác có số mệnh tốt, vẫn đỏ mắt (đố kỵ) như cũ.
Bây giờ y không được Đông Thủy che chở, tuy rằng cũng chưa từng quang minh chính đại có được, nói chung là không cần phải chịu đựng nữa.
Hậu tích bạc phát (1).
(1) Hậu tích bạc phát: là thành ngữ Trung Quốc. Hậu tích: tích lũy dài lâu, bạc phát: từ từ phóng thích, thành ngữ chỉ mọi thứ chỉ hoàn thành tốt nếu như được chuẩn bị đầy đủ. Còn ý của tác giả là ông quản sự nhịn Bảo Hỉ nhiều rồi giờ mới bộc phát luôn một thể. Theo Baidu.
Quản sự có roi.
Mỗi một lần quất xuống như có lửa thiêu, xương cốt đứt gẫy. Cho đến khi những tia nắng vàng khi mặt trời mọc rọi qua khung cửa sổ , cả căn phòng tràn ngập ánh sáng, mới kết thúc bằng một cú đá, ở giữa tim phổi mềm mại.
Bảo Hỉ ôm đầu gối dựa vào phía dưới cửa sổ, chậm rãi giơ tay, vươn vào một chùm sáng.
Một tảng đá vụn, y nghĩ, vì sao lại có máu thịt.
Hai gò má man mát, Bảo Hỉ kinh ngạc phát hiện mình vậy mà rơi lệ. Cổ họng ngứa, làm sao cũng không thể ngừng ho. Bảo Hỉ cảm thấy người mình nặng như chì, y mơ màng bò đến bên giường, kéo chăn bông xuống, trốn vào gầm giường, tránh né ánh nắng, bao lấy cơ thể lạnh buốt.
Lạnh quá, nước mắt đều đã kết băng. Hóa ra mình không chỉ có thể khóc, còn có thể sinh bệnh.
Một tảng đá vụn, y nghĩ, tại sao lại biết đau đớn.
Bảo Hỉ trốn dưới gầm giường hai ngày, tựa như tị nạn.
Mang bệnh khiến y mệt mỏi không muốn động, y ngủ say chờ bệnh tật khỏi hẳn. May mà y không biết đói khát, không cần ăn uống.
Nhật thăng nguyệt lạc (mặt trời mọc mặt trăng lặn), ngày đêm luân phiên. Chân giường cùng ván giường bị bao phủ dày đặc bởi mạng nhện, con nhện phun tơ đã chết. Mà những giấc mộng dài lộn xộn chồng chéo bao trùm lấy y, hình ảnh lộn xộn giống như những đốm lửa lập lòe, thiêu xuyên thần thức, trong đêm tối đốt lên từng cái động, trong động đều là cảnh tượng y nhìn thấy tại Quan Phàm Đàm, lại dường như không phải. Góc nhìn không giống nhau.
Một người di chuyển ở giữa biển đốm sáng, loạng choạng, như thôi thúc y tiến lên, tìm một người rất quan trọng.
Đang tìm ai? Bảo Hỉ mơ mơ màng màng, bò về phía bức họa kia, mình đang tìm ai?
Vừa chạm vào liền tan biến.
Bảo Hỉ thẫn thờ, rụt tay lại, là một lớp bụi, nó có màu giống bản thể của y. Y thì thầm một đoạn trừ trần quyết, toàn thân lại sạch sẽ như trước, ngoại trừ đôi mắt xám ô uế, và cả những vết roi tiên chằng chịt, đỏ tươi giống như mặt trời, nhưng lại khiến y cảm thấy lạnh đến phát run.
Đầm sâu ngàn thước, hàn khí xâm nhập vào trong cơ thể, nếu chỉ an dưỡng không thì không thể nào hồi phục được, cần phải mượn ngoại lực. Bảo Hỉ nghĩ, không bằng làm Đông Thủy nổi giận, để hắn oanh một chưởng, nổ ra băng hàn.
Đương nhiên cũng sẽ đập tan phủ tạng (nội tạng) của mình, đi đời nhà ma, đánh hồi nguyên hình. Bảo Hỉ nở nụ cười tự giễu, liền không dám tin đụng tới khóe miệng, quả là bệnh đến giai đoạn cuối, còn biết cách cười.
Nhân trời tối chiết một cành kim hoa trà, hướng ánh trăng khoan thai nở, phong tư yểu điệu. Chờ ở ngoài Diễm Mộc cung đến hừng đông, cửa cung ì ạch, y báo lai lịch, xin gặp Đường Đình thiên quân.
Đường Đình thiên quân thích hoa, từng hỏi về kim hoa trà.
Ngược lại hắn cũng không đặc biệt vì hoa mà đến, ngày đó vốn định trao đổi về việc ranh giới địa bàn với Đông Thủy. Thiên địa hai giới vốn khó sống yên ổn với nhau, mà thế gian hai vị Kim Tôn Chi Thân, một là thiên quân Đông Thủy, hai là địa vương Yên Phần. Nếu thật sự gây chiến, Đông Thủy là người duy nhất có thể đối kháng với Yên Phần, bởi vậy tiên nô ở Thương Ngọc Cung tự xưng là cao nhân nhất đẳng, đối Đông Thủy càng thêm sùng kính.
Đông Thủy đi vắng, thời điểm Đường Đình rời đi nhìn thấy Bảo Hỉ đang múc nước từ vại, đổ vào thùng gỗ, rửa sạch chiếc kéo vừa dùng để tỉa cành hoa. Một chiếc lá lắc lư nổi trên mặt nước.
Chỉ có cây cối dưới trần gian mới cần chăm sóc, mà Đường Đình đối với phàm hoa vốn cực kỳ có hứng thú, cho dù hoa còn chưa nở, cũng thỉnh Bảo Hỉ dẫn đường xem.
"Là ngươi từ nhân gian mang tới ?"
"Vâng, đã nở một lần."
Đường Đình cảm thán: "Phàm hoa vừa rơi xuống, nếu như dùng tiên lực cải tử hồi sinh, không thể nẩy nở, chính là hoa thiên giới, mất đi nhan sắc ban đầu. Bản quân có một gốc đậu lục (2) mang từ nhân gian đến, cuối cùng cũng không nở được, nếu có ngươi thì tốt."
(2) Đậu lục: là một trong tứ đại danh phẩm mẫu đơn. Thân có thể cao 2 mét, cành to và ngắn. Ưa sống trong môi trường ấm áp, mát mẻ, hanh khô, nhiều nắng. Cây ra hoa vào tháng 5, ra quả vào tháng 6. Loài hoa này là một giống quý hiếm trên thế giới. Theo Baidu.
"Cục đá vốn là hiểu hoa, dù sao cũng đều là vật phàm tục." Bảo Hỉ lãnh đạm trần thuật.
Đường Đình ôn hòa cười, "Bảo Hỉ?"
"Ừm."
"Tên đúng là hơi dung tục, nhưng người thì không phải."
"Bởi vì Đường quân chưa từng thấy qua..." Bảo Hỉ ngước mắt nhìn hắn, "Mắt của ta."
Vẻ mặt Đường Đình càng nhu hòa, "Mắt của ngươi —— "
"Đường Đình."
Đông Thủy không biết đã trở về bao lâu rồi, đứng phía sau hai người, lạnh đến mức đóng băng, "Trà ở đại sảnh."
Đường Đình mời Bảo Hỉ đi đến đại sảnh. Đông Thủy ưa thích thanh sắc khuyển mã (3), náo nhiệt, trong Thương Ngọc Cung tiên nô đông đảo. Nhìn vào việc Đường Đình yêu hoa, liền biết hắn cùng với Đông Thủy không phải cùng một loại, đương nhiên trong Diễm Mộc Cung có ít người, thiếu người Đường Đình phải tự pha trà. Bảo Hỉ ngăn lại, "Đường quân không cần..."
(3) Thanh sắc khuyển mã: là thành ngữ của Trung Quốc. Thanh: ca múa, sắc: nữ sắc, khuyển: nuôi chó, mã: cưỡi ngựa, thành ngữ chỉ chỉ thú vui xa hoa trụy lạc của giai cấp thống trị xưa. Theo Baidu.
"Lần trước nói còn chưa nói xong, trong mắt ngươi ——" Đường Đình nhìn vào đôi mắt Bảo Hỉ, "Có mưa bụi."
Nước vừa đổ xuống đáy chén, lá trà quay toán loạn.
Nóng.
"Làm sao bệnh ?"
Không hổ là thiên quân, vừa nhìn đã biết vì sao y đến.
"Hàn khí Quan Phàm Đàm."
"Nhiễm hàn khí nặng không thể xảy ra trong một ngày, ngươi đi bao nhiêu lần? Rất nhớ nhân gian?"
Bảo Hỉ muốn nói không biết, cục đá làm sao biết tưởng niệm. Trà nóng vào bụng, cuối cùng lựa chọn trầm mặc, trầm mặc tức là ngầm thừa nhận. Đường Đình ôn nhu, y không muốn để hắn biết vẻ bạc tình cùng lạnh lùng của bản thân, cho nên y dâng hoa lên.
Đẹp một cách khoa trương, toàn bộ vàng rực. Đường Đình nhận lấy, cắm vào bình sứ thanh vân (mây xanh). Linh thú của hắn là một con chim yến, nhìn thấy hoa, liền hưng phấn nhảy nhót. Đường Đình vừa dùng ngón tay vỗ nhẹ đầu nó, vừa hỏi: "Sáng sớm đến đây, là vì muốn tặng hoa cho bản quân?"
"Không phải tặng không." Bảo Hỉ thành thật nói, "Là có việc muốn nhờ."
Đường Đình quay người lại, đôi mắt nâu như màu hương đàn chứa đầy ý cười, "Bản quân đã đáp ứng ngươi."
Bảo Hỉ bây giờ mới phát giác một thân hàn ý đang dần dần tan biến, hóa ra thời điểm Đường Đình cầm ấm trà đã sớm truyền nội lực vào, dùng linh lực đun trà nóng, thành thuốc xua tan khí lạnh.
"Đông quân thường đến trần gian tìm vui, sao ngươi không trực tiếp bảo hắn dẫn ngươi đi?"
"Ta ở Thương Ngọc Cung cũng không được đối đãi đặc biệt." Nghĩ thầm, ngoại trừ toàn thân đầy vết roi này.
Đường Đình kinh ngạc, "Đông quân sẽ không tùy ý dẫn người về thiên giới, ngươi chắc chắn phải đặc biệt hơn người khác."
Nếu như Đông Thủy chưa từng say rượu, chưa từng vì Bảo Hỉ mà làm nhục người hắn yêu, Bảo Hỉ có lẽ còn có địa vị, ít nhất không cần phải chịu một trận đành của quản sự. Y cúi đầu nói: "Chẳng qua chỉ là một tảng đá thôi."
"—— tảng đá hiểu hoa."
Diễm Mộc Cung đốt hương bạch đàn, từng sợi khói xanh lượn lờ bao quanh, nhuộm lấy ông tay áo Bảo Hỉ, còn cả chậu cây đậu lục này. Sau khi trở lại Thương Ngọc Cung vẫn chưa tiêu tán.
Bảo Hỉ ngồi xổm ôm đầu gối, ngắm lá xanh tươi tốt.
Tảng đá hiểu hoa. Đường Đình nhờ y chăm nó nở hoa.
Hoa mẫu đơn rất khó chăm sóc, huống hồ đậu lục là loại hiếm thấy trong các loài hoa mẫu đơn hiếm. Sáng sớm tắm nắng mặt trời một lúc, ánh nắng buổi trưa có độc, lại phải chuyển vào trong bóng râm, bắt sâu bọ, tưới nước, cùng nói chuyện. Mùa hè giữa tháng năm muôn hoa đua nở, còn phải đợi thêm hai ba tháng mới có thể ra hoa.
Hai ba tháng này thiên quân chỉ thi thoảng về Thương Ngọc Cung.
Bảo Hỉ nghe tiên nô líu ra líu ríu, nói là vì địa vương Yên Phần đang tìm Linh Thạch Ngọc Phách.
Ngoan thạch tu luyện vạn năm mới có được Ngọc Phách, ăn vào có thể tăng thêm nhiều tu vi, mà Linh Thạch Ngọc Phách, là của viên đá ngũ sắc mà Nữ Oa vá trời. Yên Phần vốn là Kim Tôn Chi Tử, nếu như có được Ngọc Phách, công chiếm thiên giới chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nghe đồn Tuyệt Tuyết Sơn phía tây nam mấy năm trước từng có một trận tuyết lở, lớn đến mức thiên chấn địa động núi đổ, là linh thạch xuất thế.
Chư quân đều tới khuyên Đông Thủy đảm nhận đại sự, cũng đi tìm Linh Thạch Ngọc Phách, hắn bị làm ồn đến khó chịu, liền dứt khoát mất tích. Mặc dù tìm hắn không được, nghĩ là biết hắn ở nhân gian vui đùa. Địa giới Kim Tôn Chi Tử dã tâm bừng bừng, thiên giới Kim Tôn lại chỉ lo mua vui tầm hoan. Chúng quân thiên giới thương nghị, Ngọc Phách vẫn phải tìm, không thể để rơi vào tay Yên Phần, mặc dù không biết tung tích của Đông Thủy.
Thương Ngọc Cung không có Đông Thủy, liền do quản sự làm chủ.
Tóc Bảo Hỉ đen như mực, bóng mượt, chạm vào cực kỳ đã tay. Những người được gọi là tiên này, tìm vật quý hiếm khắp nơi, khổ sở tu hành, một chốc đắc đạo, vẫn không bỏ đi tính xấu lúc làm người. Quản sự bị chúng vị thiên quân trách móc, ngoảnh lại mọi sự đè nén đều đổ lên người Bảo Hỉ, gã quất roi giống như đang thuần liệt mã.
Đêm đến Bảo Hỉ ôm đậu lục, nhìn máu trên mặt đất, từng vệt từng vệt chằng chịt khắp nơi, đều là vết da thịt của y.
Không còn cách nào khác. Y đi tìm Đường Đình, xin một chén thuốc trà để loại bỏ hàn bệnh, chỉ thế mà thôi, không có gì khác. Chẳng lẽ còn muốn Đường Đình vượt ranh giới, vì y mà giáo huấn quản sự Thương Ngọc Cung?
Huống hồ gã cũng không phải tùy ý làm bậy, sau lưng gã còn có Đông Thủy. Nếu không phải gã nghe được câu nói cút đi kia, gã cho dù có ghen ghét, cũng không dám động vào một sợi tóc của Bảo Hỉ.
Không có cách nào, cũng vô động vô trung (thờ ơ). Phải phẫn nộ, phải oán hận, nhưng y không có thất tình lục dục, tùy ý bị chà đạp dưới chân, tùy ý để hắn làm nhục làm bẩn. Sinh làm người lại không hề dục vọng, so với chết cũng không có gì khác biệt.
Không bằng rơi vào Quan Phàm Đàm, róc sạch sẽ tiên cốt, làm hồi một khối đá vụn, còn không phải chịu đau đớn thể xác.
Hiện tại chỉ chờ hoa nở, chu toàn tâm nguyện Đường Đình, cùng hắn không ai nợ ai.
Vào trước đêm hoa nở, Đông Thủy trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro