CHAP 50
* CỘP *
Chén cơm nặng nề được Thuý Ngân đặt xuống bàn , Lan Ngọc với ánh mắt nghi hoặc nhìn cô , cả buổi tối Thuý Ngân cứ như người mất hồn .
" Em sao vậy ? "
" Không gì đâu , em ăn xong rồi , em có việc ra ngoài một lát "
" Em đi đâu ? Tình trạng sức khỏe không cho phép em đi lại quá nhiều đâu "
" Một lúc thôi em sẽ về ngay "
" Thuý .... "
Không đợi Lan Ngọc nói hết câu Thuý Ngân đã đứng dậy bỏ đi , trong lòng nặng trĩu đè nén đến khó thở ...
-------------------------------------------
Tuổi trẻ cứ ngỡ như đoá hoa rực rỡ nhưng lại sớm hoá tro tàn , một thứ đã mất đi sẽ rất khó để tìm lại đó chính là lòng tin .
Không dễ để có được sự tin tưởng từ ai đó nhưng nếu đã có được thì đừng nên phá vỡ chúng .
Thuý Ngân vẫn mãi không quên được giây phút cô đứng chết lặng trước căn nhà hoang sơ , nơi đã chứa đựng biết bao kỷ niệm tươi đẹp của thời niên thiếu , nó có thể được gọi là ký ức tươi đẹp nhất trong đời cô .
" Sự ra đi của cậu phải rất lâu tôi mới biết được nhưng cũng không có một lời giải thích nào , đã quá lâu rồi , tôi chẳng còn muốn nghe điều tôi từng rất muốn biết nữa "
" Ngân , cậu đến rồi " Diệu Nhi đã đợi Thuý Ngân rất lâu , trong một quán nước gần đó .
" Cậu có chuyện gì quan trọng sao ??? "
" Chỉ là mình muốn gặp cậu thôi , cậu đã khoẻ hơn chưa ? "
" Rồi , cậu .... "
" Mình đã gọi cafe nóng cho cậu rồi đấy , lúc trước cậu rất thích mà đúng không ? "
Thuý Ngân trầm ngâm nhìn tách cafe đen nóng hổi , khói trắng nghi ngút hương thơm của hạt cafe cứ thoang thoảng nhưng bây giờ uống vào chắc không cảm thấy ngon nữa rồi .
Vì sao à ? Vì đó là thức uống của lúc trước thôi còn bây giờ cô thích cafe sữa nóng của chị đẹp nhà mình pha hơn , vừa thơm vừa ngọt lại còn vừa ngon .
" Mình không có nhiều thời gian đâu , cậu có chuyện gì thì lập tức vào vấn đề chính đi "
" Ngân à , cậu vẫn còn giận mình sao ? "
" Về điều gì ? "
Thuý Ngân vẫn thản nhiên đối diện với cô , chân vắt chéo , hai tay khoanh trước ngực trông như đang tra khảo tội phạm , điều đó càng khiến Diệu Nhi thêm căng thẳng .
( Nhìn hình ảnh này bà Ngọc còn căng thẳng nữa mà sao bà không căng thẳng được chứ bà Nhi 😆 )
" Chuyện năm đó , thật ra .... "
" Mình quên cả rồi , chuyện đã qua mình không muốn nhắc lại "
" Không như cậu nghĩ đâu Ngân , mình .... " Diệu Nhi ngập ngừng , mí mắt cụp xuống .
" Sao ? Không nói được đúng chứ ? Làm sao có thể biện minh rằng cậu đã nhận tiền của ông ấy để rời xa mình " Thuý Ngân cười khinh bỉ , cũng đang tự nhạo báng chính mình .
" Ngân ... thật sự ... xin lỗi cậu ... "
" Chuyện cậu muốn nói chỉ có vậy ? Nếu thế thì không cần nói thêm nữa , mình về trước "
Thuý Ngân dứt khoát đứng dậy , sau đó liền có một lực nắm lấy bàn tay cô nhẹ run .
" Mình xin lỗi , lúc đó ... mình không còn lựa chọn nào khác "
" Cậu vẫn có lựa chọn nói với mình những chuyện đang xảy ra mà nhưng cậu lại chọn cách im lặng , và bây giờ cậu xuất hiện ở đây vì điều gì ? Cậu lại muốn rối loạn cuộc sống của mình thêm một lần nữa sao ? "
Thuý Ngân nghẹn ngào xoay người nhìn lại vết thương đã theo cô suốt nhiều năm qua , vẫn là cô gái ấy nhưng sâu thẳm bên trong cô đã không thể nhìn thấu được nữa rồi .
" Không phải , mình chỉ muốn bù đắp cho cậu , chúng ta ... vẫn có thể như trước mà phải không ? "
" Bù đắp ? "
" Phải , chúng ta ... liệu .... "
Đôi mắt kỳ vọng nhìn chằm chằm Thuý Ngân , cô khẽ cười đặt tay còn lại lên tay Diệu Nhi đang nắm chặt lấy tay cô , Diệu Nhi trong lòng loé lên niềm vui sướng đến sắp khóc .
" Nhi à "
Diệu Nhi dường như không thể thở nổi trông chờ câu trả lời từ cô .
" Chúng ta ... không thể đâu , sau này không cần thiết cũng chẳng cần gặp lại nhau , mình đã có cuộc sống của mình rồi "
Thuý Ngân chậm rãi thoát khỏi cái nắm tay ấy , lặng lẽ quay bước , quá khứ vẫn mãi là quá khứ chỉ có hiện tại và tương lai là ở ngay phía trước .
23h00
* Cạch *
Thuý Ngân nhẹ nhàng mở cửa , trên giường trắng Lan Ngọc vẫn nằm im bặt , không gian tĩnh lặng đến vô cùng .
Lan Ngọc cảm nhận một bên nệm vừa lún xuống nhưng vẫn bình thản , mí mắt khép chặt tựa như đã say giấc .
Hơi ấm quen thuộc phả vào sau gáy khiến Lan Ngọc rùng mình , Thuý Ngân dịu dàng hôn lên bờ vai thon gầy của nàng , sau cùng như đứa trẻ vùi mặt vào lưng nàng tay vòng qua ôm lấy eo Lan Ngọc co rúc người .
Sự im lặng dần trở nên đáng sợ như bủa vây tâm trí rối loạn của Thuý Ngân , Lan Ngọc chậm rãi xoay người ôm lấy bé người yêu vào trong người , lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng yêu thương mà vuốt ve mái tóc bạch kim mềm mượt .
" Em lại có tâm sự gì sao ? "
Thuý Ngân liên tục lắc đầu , càng rúc sâu vào người Lan Ngọc cảm nhận hơi ấm từ nàng .
" Thật sự không muốn nói với chị sao ? " Giọng Lan Ngọc trầm ấm vỗ về người trong lòng .
" Em chỉ vừa giải quyết một số chuyện cũ thôi , bây giờ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi "
" Chuyện cũ ? "
" Ừm , chuyện đó chị cũng biết mà , em không muốn nhắc lại "
" Ừm chị biết rồi , nhưng bộ dáng trông như thất tình ấy nhỉ ? "
" Này , không phải như vậy đâu " Thuý Ngân phồng má cắn lấy khoả bầu làm Lan Ngọc giật thót cười lớn .
" A ... haha ... đau "
" Ha , chị bị chai đòn rồi sao ? Đau mà lại cười lớn như vậy ? "
" Oắt con , mau ngủ sớm đi "
Thuý Ngân vẫn muốn trêu Lan Ngọc , cô ngước mặt làm lộ xương hàm sắc bén , môi đỏ cứ cố tình dâng lên trước mặt Lan Ngọc ,
" Hôn em đi "
" ......... "
Thuý Ngân mắt nhắm híp trông chờ , khoé miệng cong lên khiến đôi má nhô cao nhiễm hồng như cánh hoa anh đào , Lan Ngọc chỉ muốn một phát ngậm lấy hai cái bánh bao tròn đấy .
" Aaaa .... Nọccccccc "
Gò má bị một lực cắn mạnh khiến Thuý Ngân hét lên đau đớn , mắt ngấn lệ tỏ vẻ đáng thương , tủi thân thút thít .
( Vì chụp hình nên cắn và cười vậy thôi chứ về phòng là giống như trên nha 🥲 )
" Hức "
" Chỉ tại tụi nó trông ... hấp dẫn quá á ... hihihi "
" Nè , em không phải là đồ ăn .... áaaa ..... Ngọccccc "
Thuý Ngân lại đáng yêu rồi ... Lan Ngọc đưa hai tay ép sát gò má phúng phính nhào nặng đủ kiểu , Thuý Ngân như muốn khóc ra tiếng Cai Lậy đến nơi rồi nhưng điều đó lại khiến Lan Ngọc càng phấn khích thêm nữa .
" Sao lại đáng yêu thế chứ ? Chắc mỗi chị may mắn được ngắm Lê tổng như thế này a "
" Ơ , ơ ...... đau , tụi nó sắp rơi ra khỏi mặt em rồi đó Ngọc "
" Có rơi ra thì chị sẽ ăn mà em đừng lo ... hí hí "
" Ngọc ... ưmmmm "
Không nỡ dày vò cô tình nhân nhỏ bé này nên Lan Ngọc từ trên phũ xuống môi cô một nụ hôn nóng bỏng , ngăn chặn tiếng than vãn khóc lóc của cô .
" Moahhhh .... chụt .... chụt "
Nàng mút mạnh lên môi cô song rải đầy cánh môi khắp nơi lên ngũ quan tinh xảo của Thuý Ngân , từ đôi mắt to tròn đến sóng mũi cao vút kể cả hai bên má đỏ hồng ...
Thuý Ngân bị hôn đến choáng váng , gương mặt sớm đã phiếm hồng , đầu óc mơ màng như đang trên mây .
" Đã đủ chưa ? "
" Chị ..... vừa làm gì em vậy ? "
" Hâhhaaaa , em dễ thương thật đấy , lại đây nào ... ui daaa , ngủ đi oắt con của chị "
Lan Ngọc cười cong cả mắt , nụ cười xinh đẹp như đoá hoa nở rộ , nàng ghì chặt Thuý Ngân vào lòng như ôm một chú gấu bông , cảm giác vô tư như thế này chính là thứ Lan Ngọc luôn muốn khi bên cạnh Thuý Ngân , hạnh phúc chỉ cần bình dị như vậy ... mãi mãi được không ?
END CHAP 50
- Chuẩn bị có biến nha mọi người ơi !!! Ngủ ngon 😴
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro