CHAP 48
Mọi người thường nói rằng đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn , bởi khi nhìn vào ánh mắt chúng ta có thể cảm nhận được biết bao cảm xúc của đối phương .
Thời khắc hiện tại Thuý Ngân cảm thấy bản thân đã khắc hoạ một điều gì đó không đúng trong mắt Lan Ngọc , có thể thấy được sự hụt hẫng đến thế nào trong đôi mắt ấy .
" Ngọc "
Thuý Ngân vội đẩy Diệu Nhi ra cùng với gương mặt rối bời , loạng choạng bước xuống giường bệnh nhưng chân vừa chạm đất đã ngã sấp xuống sàn , cả người chằn chịt vết thương đến nỗi không đủ sức để nâng đỡ thân mình .
" A "
" Ngân "
" Ngân à , cậu bị làm sao vậy ? "
Lan Ngọc vừa nhấc chân muốn đến đỡ lấy Thuý Ngân nhưng có vẻ cô bạn đó phản ứng rất nhanh đã giúp Thuý Ngân ngồi dậy .
Diệu Nhi thấy Thuý Ngân cứ nhìn mãi ra cửa cũng xoay người liếc nhìn , nữ nhân với mái tóc đen và làn da trắng , nhan sắc phải nói là sắc xảo trên tay cầm một túi trái cây , cô cứ nghĩ nàng ấy là một người bạn nào đó cũng đến thăm Thuý Ngân .
" Là bạn cậu à , chào chị " Nụ cười hoà nhã gật đầu chào Lan Ngọc .
Lan Ngọc không đáp trả thẳng thừng đi vào đặt trái cây lên bàn , mặt lạnh cúi người đỡ Thuý Ngân trở về giường bệnh , xem Diệu Nhi như không tồn tại .
" Em làm sao vậy ? "
" Ngọc " Thuý Ngân như sắp khóc , cổ họng cứ nghẹn lại , bàn tay cố chấp không muốn buông tay Lan Ngọc .
" Chị đi rửa trái cây , em cứ TỪ TỪ MÀ NÓI CHUYỆN "
Câu cuối được nhấn mạnh , Lan Ngọc gằn giọng như một lời cảnh cáo chỉ đủ để Thuý Ngân nghe thấy , cô nhất thời cảm thấy lạnh sóng lưng nuốt khan cổ họng .
" .......... "
" Ngân , dạo này cậu vẫn ổn chứ ? "
" Hả ? À ổn , mình vẫn ổn "
" Lúc trước cậu nói ước mơ của cậu là một diễn viên và muốn sống hết mình vì vai diễn , mình không nghĩ bây giờ cậu lại trở thành một CEO tài giỏi như vậy "
" Vì chỉ còn mình để thừa kế Lê Gia , ba cũng đã lớn tuổi rồi không thể cứ mãi vất vả như vậy "
" Ừm , mình vừa được chuyển về Sài Gòn "
" Vậy à "
" Ừm , đó là một công ty thời trang vì cuối năm nên sản phẩm trên thị trường đang thiếu hụt , nhân công cũng vậy "
" Cậu là đang quản lý nhà máy may sao ?? "
" Phải , mình phải điều lại một số khâu để kịp sản xuất trước tết "
" Ừm "
" Ngân ... trông cậu bây giờ đã xinh đẹp như một thiếu nữ rồi , tóc cũng đã thay đổi rất hợp với cậu " Diệu Nhi vẫn say đắm ngắm nhìn cô , so với cô gái tóc đen đáng yêu và hoạt bát ngày xưa thì Thuý Ngân bây giờ trông khép kín và ít nói , vẻ đẹp ấy cũng có phần bí ẩn hơn .
" Hừ , cảm ơn cậu , cậu cũng đã thành công và trở nên giàu có đúng như ước mơ của cậu rồi còn gì "
Thuý Ngân cười nhạt , thầm giễu cợt , nếu không có tiền của ba cô thì Diệu Nhi liệu có được cơ hội để thành đạt như bây giờ không ?
Có lẽ Diệu Nhi cũng hiểu ý tứ của Thuý Ngân , nhìn nụ cười gượng gạo của cô cũng đủ chứng minh điều đó .
" À mình đến để tiện chào hỏi cậu , còn bây giờ mình phải đến xưởng may rồi , có thời gian mình lại đến thăm cậu nhé , chúc cậu sớm khoẻ lại nha , tạm biệt "
" Ừm "
* Cạch *
Cánh cửa vừa đóng Thuý Ngân thở phào như vừa trút được tảng đá to lớn , người cô đã toát đầy mồ hôi lạnh vì Lan Ngọc vẫn không có chút động tĩnh nào ở đằng kia .
" NGỌC , NGỌC ƠI .... EM ĐÓI "
" ......... "
" LAN .... " Thuý Ngân hít một hơi thật sâu định hét lên một tiếng nữa thì ....
* CỘP *
" Em có cần gọi to đến vậy không ? Không sợ cô bạn đó nghe thấy sao ?? "
Đĩa trái cây đặt mạnh lên bàn , Lan Ngọc vẫn mặt lạnh , đôi mắt chim ưng như muốn nuốt sống cô , đây cũng là lần đầu Thuý Ngân cảm thấy sợ hãi trước một ai đó , cảm giác chỉ cần thở thôi cũng có thể " chết " bất cứ lúc nào .
" Ngọc à , chị không sao chứ ? "
" Làm sao ? Em mong chị sẽ đau buồn hay tức giận ? "
" Không phải vậy đâu mà , em không làm gì sai mà ... hức "
Thuý Ngân nũng nịu kéo Lan Ngọc lại gần , mặt vùi vào lồng ngực của nàng tỏ vẻ ủy khuất .
( Thề là có những chi tiết trong truyện và ngoài đời khớp thật sự luôn đó trời 🥲 )
" Thôi đi , em đừng cố bào chữa "
" Ngọc à , chị làm em buồn đó , như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình phục hồi của em đấy "
" Thế ôm con bé đó chắc sẽ ổn hơn nhỉ ? "
" Diệu Nhi á ? Sẽ không đâu "
" Ha , gọi tên nhau thân mật quá nhở ? "
" Ngọc ... em là nạn nhân mà , hức "
Thuý Ngân tủi thân khóc thút thít , cô tự thấy xấu hổ với bản thân luôn , nữ cường nhân như cô lại vì một hiểu lầm phải nài nỉ van xin thế này .
" Ấu trĩ , chẳng phải bảo đói sao ? Ăn trái cây đi , còn rất tươi đấy " nàng không nỡ làm khó người bệnh nên đành ngồi xuống mặc cho ai đó vẫn đang ôm chặt lấy mình .
" Em ăn món khác được không ? "
" Em thật lắm chuyện , chỉ có trái cây thôi , buổi trưa trợ lý Phạm sẽ mang cơm .... ưmmmmmm "
Chưa dứt câu , khoang miệng đã bị một lực đạo quen thuộc xâm nhập , cả người bị đè xuống giường khoá chặt trong vòng tay của Thuý Ngân .
" Ư~Ngân "
Lan Ngọc trố mắt nhìn , đang là ban ngày , các y tá có thể vào bất cứ lúc nào để kiểm tra bệnh nhân , vậy mà Thuý Ngân phía trên vẫn dửng dưng gặm mút môi đỏ của nàng vị ngọt dịu như hương cherry , tư vị cứ thế bị cô mút sạch .
Thuý Ngân cười thầm , bàn tay không an phận nhân lúc Lan Ngọc lơ là mà chui tọt vào trong quấy rối , làn da nhẵn nhụi cứ kích thích Thuý Ngân mơn trớn khắp nơi , khoái cảm dần lớn khiến Lan Ngọc điên đảo thở hắt .
Nàng đang thấp thỏm lo sợ bị bắt gặp còn Thuý Ngân thì cứ vô tư đùa cợt , càng làm cảm xúc của Lan Ngọc trở nên hỗn độn .
" Ưm~~Ngân~~đây là bệnh viện "
" Nhưng em muốn chị "
" Nè ~~~ ưmmmmm "
Thuý Ngân buông tha môi mềm mà tìm xuống chiếc cổ thon dài , cô nhẹ nhàng đặt lên đấy nụ hôn mà chậm rãi mút lấy , nếu hôm ấy Thuý Ngân thật sự không qua khỏi thì điều khiến cô luyến tiếc nhất chính là thân thể thuần khiết này .
" Ân~~~Ngân "
" Em không có gì bất chính với Diệu Nhi , chị đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đó "
" Ưm ... nhưng lỡ có ai đó vào ... thì phải làm sao ? "
" Cứ nói là em bị sốc thuốc "
" Ư ... em điên sao ? Ai sốc thuốc mà làm ra mấy chuyện này chứ ? "
Thuý Ngân hôn trượt xuống khỏa bầu , hương thơm đặc trưng của nàng từ lâu đã trở thành loại thuốc phiện với cô .
" Khẽ thôi , chị ồn ào quá "
" Ưmmm~~~haaaa~~~ưmmmm "
Cô đưa lưỡi liếm một đường ngay khe giữa , đôi tay hư hỏng tìm đường vào nhũ hoa đang bị đè ép dưới lớp áo con , đầu ngón tay vừa chạm được vậy mềm nhỏ liền ấn mạnh xuống làm Lan Ngọc không nhịn được mà rên rĩ .
" Ânnnnnn "
* Chụt *
Thuý Ngân mút mạnh lên xương quai xanh để lại dấu hôn phiếm hồng , bên trong vẫn lực đạo mạnh mẽ chăm sóc khoả bầu , sự mềm ấm này đã vướng vào đều không muốn dứt khỏi .
" Ưm~~~Ngân a "
" Chị thật đẹp "
Đó có lẽ là lời khen chân thành nhất Lan Ngọc từng được nghe , Thuý Ngân cứ như bị cuốn sâu vào đôi mắt trong suốt như mặt hồ của nàng , ánh nhìn mê đắm không chớp mắt .
Lan Ngọc cong môi , nâng cằm cao hơn một chút như đang mời gọi Thuý Ngân , cánh tay thon thả nhẹ nhẹ lướt qua đôi môi đỏ mọng của cô .
" Hôn chị "
" Ưmmmm "
Vẫn là cách khoá môi đầy táo bạo của Thuý Ngân , nhưng mỗi lần vẫn cứ như là lần đầu cảm giác còn bồi hồi trong từng nhịp thở .
Khi cả hai ở cạnh nhau quá lâu và đã quá thấu hiểu nhau , dần dần giữa họ sẽ hình thành như một thói quen và sinh ra cảm giác chán ghét , không còn muốn tìm hiểu đối phương nữa và cuối cùng mọi thứ chỉ còn lại là sự gắn bó quen thuộc ... như những người bạn .
Nhưng để mối quan hệ ấy vẫn luôn ấm nóng và mãnh liệt , cả hai cần phải không ngừng vun đắp tình cảm , quan trọng là trái tim đủ lớn để yêu thương .
Chúng ta muốn sống trong thời gian , nhưng thời gian là nơi ta không thể tồn tại mãi mãi .... hãy sống cuộc đời của chính mình , đừng để thời gian trôi qua một cách vô nghĩa .
END CHAP 48
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro