CHAP 22
" Hức .... Ngân ... đau , dừng lại đi "
Thuý Ngân chẳng để tâm đến lời Lan Ngọc , dục vọng đang nuốt chửng lý trí của cô , cô hiện tại không để tâm đến bất cứ điều gì vẫn tiếp tục luân động .
Thời điểm cả hai hai bắt đầu chỉ vừa chiều tàn đến tận bây giờ trời đã là giữa khuya , Lan Ngọc mắt đẫm nước , gương mặt trắng bệch không còn chút sức lực mà kháng cự .
" Dừng lại đi ... xin em "
Bỏ ngoài tai tiếng nỉ non của Lan Ngọc , Thuý Ngân vẫn tiếp tục rong ruổi bên trong , hoa huyệt bị dày vò đến sưng tấy .
Việc cùng Lan Ngọc một chỗ có thể giúp Thuý Ngân tạm thời quên đi chuyện đau buồn đã qua , cô cứ liên tục muốn nàng đến phát điên .
Thời khắc cao trào lại không còn nghe âm thanh ủy mị từ Lan Ngọc thì Thuý Ngân mới bừng tỉnh phát hiện ngón tay cô đã dính đầy máu , chẳng phải chỉ có lần đầu mới chảy máu thôi sao ?
Lồng ngực cô chợt đau nhói , vấy lên nỗi xót thương nhìn thân thể đầy dấu đỏ mà cô gây ra , nhìn xem Thuý Ngân đã làm điều gì với cô gái bé nhỏ này vậy ?
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh vuốt ve lấy gương mặt nhợt nhạt của Lan Ngọc , dùng khăn ấm tỉ mỉ lau người giúp nàng , dù có quay lại một lần nữa thì Thuý Ngân cô vẫn sẽ chọn tổn thương nàng , vì vết thương trong lòng của cô còn đau đớn hơn .
------------------------------------------
* Ring ring *
" Tôi nghe đây "
" Lê tổng , mọi chuyện ổn chứ ? Cô có cần gì thêm không ? "
" Không , ba tôi thế nào rồi ? "
" Hoàn toàn bình phục rồi thưa cô , nhưng còn một chuyện "
" Chuyện gì ? "
" Tôi nghĩ giám đốc Trần vẫn chưa bỏ qua cho chúng ta , cô nên cẩn thận "
" Ừm "
Thuý Ngân tắt máy và đặt lại điện thoại lên bàn rồi đi vào toilet , cô vừa đi khỏi thì Lan Ngọc cũng tỉnh giấc , nàng nặng nề đỡ lấy thân mình , hạ thân đau đến mức không thể nhấc chân nỗi , chỉ vừa liếc sang đã thấy điện thoại của Thuý Ngân sáng lên , nàng nuốt khan nhìn chằm chằm vào nó .
Quan sát thật kỹ thì thấy Thuý Ngân không có ở đây , nàng lén lút cầm lấy điện thoại của cô mà mở lên , tay không ngừng run rẩy cố gắng nhớ lại số điện thoại của Ngọc Hân hoặc Phương Linh .
Lan Ngọc không ngừng sợ hãi bấm từng con số bỗng điện thoại cô run lên làm nàng giật mình rơi điện thoại xuống sàn .
* Cốp *
Thuý Ngân vừa nghe thấy vội vã mở cửa bước ra ngoài không khỏi khó hiểu nhìn Lan Ngọc , sắc mặt nàng tái mét tay vẫn run rẩy , còn điện thoại của cô thì lại nằm dưới sàn nhà .
" Chị đang làm gì vậy ? "
" Không ... không có gì , chỉ là nghe điện thoại em run lên nên .... "
" Đừng cố gây hoạ , tôi sẽ không nhẹ tay với chị đâu "
Cô đi đến cúi người xuống nhặt lấy điện thoại bỏ vào túi sau đó liền bỏ ra ngoài , tiếng đóng cửa lạnh lùng vang lên .
Lan Ngọc sau khi vệ sinh cá nhân xong thì liền ra ngoài thăm dò , nàng đã bị nhốt ở nơi này hơn một tuần rồi vẫn không được ra ngoài , bước chân nặng nề của nàng đi khắp căn nhà không ngừng mong đợi điều gì đó , tiếc thay tất cả cửa lớn đều bị khoá chặt , nơi này chẳng khác gì nhà tù .
Ban đầu Lan Ngọc có ý định sẽ giúp Thuý Ngân chữa lành vết thương tại nơi này nhưng nàng đã lầm , biến cố đó đã mang Thuý Ngân của nàng biến đi mất , cô gái này không phải là Thuý Ngân , cô đã bán mình cho quỷ dữ từ lúc nào .
Lỗi lầm của nàng cũng không đáng để nhận sự trừng phạt tàn nhẫn đến như vậy , điều tàn nhẫn nhất chính là sự thay đổi của Thuý Ngân .
Lan Ngọc đi đến cuối hành lang thì phát hiện cửa sổ chỉ khoá bằng chốt cài , với kích cỡ này nàng có thể trèo ra ngoài được .
Nhớ lại chuyện sáng nay chắc Thuý Ngân cũng đã để ý hành động của mình , có thể cô sẽ lại dùng chiêu trò điên rồ nào đó như tối qua ... nghĩ đến đó Lan Ngọc lại rùng mình không dám nhớ đến , nó thật quá kinh khủng với nàng .
Lan Ngọc nhấc chân chuẩn bị trèo qua cửa sổ thì cơn đau ầm ĩ dưới hạ thân nhói lên , thân thể nàng chưa bao giờ tàn tạ đến thế , nàng cảm nhận mình như sắp trở thành một phế nhân rồi .
* Bịch *
" Aaa " Cơn đau lại nhói lên lần nữa nhưng được tiếp xúc với bên ngoài thật tốt , đã một thời gian rồi nàng chưa được sưởi ấm trực tiếp dưới ánh mặt trời như thế này .
" Lan Ngọc "
Thuý Ngân từ xa đã phát hiện ra nàng , túi đồ trên tay bị ném sang một bên một mạch chạy tới , Lan Ngọc theo phản xạ lập tức bỏ chạy trong lòng không ngừng hoảng loạn .
Đôi chân trần má sát với bề mặt đất gồ ghề , Lan Ngọc kiềm nén cơn đau mà đâm đầu lao về phía trước , nàng biết nếu dừng lại sẽ không yên ổn dưới lửa giận của Thuý Ngân .
" Mau đứng lại , NINH DƯƠNG LAN NGỌC "
Vừa chạy vừa khóc , Lan Ngọc tự thấy bản thân thảm hại , nàng cũng không biết trước mắt là đâu , chỉ biết lúc này nên tránh xa Thuý Ngân càng xa càng tốt .
" Aaa ... ưm "
" LAN NGỌC "
Lan Ngọc dẫm phải mảnh gạch vỡ mà té ngã , dù vậy nàng vẫn cố gắng vươn người về phía trước , nàng không còn đủ sức để nhấc nỗi thân mình , cảm giác bất lực khiến nàng chỉ biết khóc .
" Ngọc , chị dám bỏ trốn ? "
Thuý Ngân mắt đỏ ngầu nhưng lại chạm phải đôi mắt ướt đẫm của Lan Ngọc , cô nhìn thấy được nỗi sợ hãi trong đôi mắt long lanh ấy .
Cô bước tới thì Lan Ngọc lại lùi về phía sau , Thuý Ngân không biết nên xót thương hay nên tức giận .
" Mau về thôi "
Lan Ngọc liên tục lắc đầu , nàng kinh hãi đến mức không nói thành tiếng , về đến nhà mang nàng lên phòng đặt xuống giường , cô cũng ngồi xuống bên cạnh nàng ... ánh mắt liếc xuống đôi chân sớm đã đỏ ửng vì bề mặt da bị tổn thương , lòng bàn chân bắt đầu rỉ máu vì dẫm phải vật gì đó .
Cô không nói gì chỉ lặng lẽ đứng dậy đi lấy hộp băng cứu thương , không ai có thể hiểu được vừa rồi Thuý Ngân đã hoảng loạn đến như thế nào vì nghĩ Lan Ngọc sẽ bỏ đi mất đâu .
Thuý Ngân vẫn chung thuỷ im lặng không có bất kỳ biểu hiện tức giận hay quở trách nàng , cô chỉ chú tâm vào rửa vết thương giúp Lan Ngọc mà thôi .
Còn Lan Ngọc cũng chỉ biết an phận không dám lên tiếng , Thuý Ngân im lặng càng khiến nàng lo sợ , băng bó xong vết thương cô đột nhiên đứng lên đi lại tủ quần áo lấy bên trong ra một dây xích từ từ tiến về phía của Lan Ngọc .
" Ngân , đừng đừng như vậy .... "
Cô vẫn như không nghe thấy siết lấy tay Lan Ngọc đem vòng ra phía sau thắt chặt lại sau đó cố định vào thành giường .
" Đừng mà , đừng đối với tôi không khác gì loại cầm thú .... "
Lan Ngọc khóc nức nở bất lực trước hành động dứt khoát và lạnh nhạt của Thuý Ngân , cô cứ thế bỏ mặc nàng ở lại căn phòng này mà bước ra ngoài .
Thuý Ngân cô đơn trên ghế lớn , trên tay cầm ly rượu đưa lên nhấp từng ngụm đắng ngắt , để trả đũa một người chúng ta phải trở nên tốt hơn họ không phải trở thành một người giống họ , cô cứ thế triền miên bên đống rượu đến khi ánh trăng yếu ớt chiếu rọi vào ....
Thuý Ngân thất thần từng bước đi vào trong phòng lớn , cô gái nhỏ đã mệt mỏi mà gục ngã , chỉ mỗi bóng lưng nhỏ bé của nàng cũng đủ khiến Thuý Ngân rung động , cô khẽ bước đến phía sau lưng nàng nhẹ nhàng tháo bỏ lớp dây xích sắt kia ra , cổ tay nàng đã hằn lên những vết đỏ từ sợi dây kia , có lẽ đã cố kháng cự nên ... nhìn thân ảnh nàng khiến cô không khỏi xót xa .
Vì Lan Ngọc mà Thuý Ngân đã đạp đổ đức tin của ba dành cho mình , để rồi nhận lại được điều gì chứ ? Tình yêu không có , sự nghiệp tiêu tan , gia đình cũng chối bỏ ... điều đó quả thật quá kinh khủng , nỗi đáng sợ liên tục vây lấy cô , Thuý Ngân gục người ôm mặt khóc như một đứa trẻ , tiếng khóc nỉ non nhẹ nhàng vang lên trong đêm .
Lòng cô đau như cắt , nỗi thất vọng to lớn vì cảm thấy bản thân như một thất bại của tạo hoá , từ nay Thuý Ngân còn làm sao dám yêu thêm một ai , cô cũng chẳng còn cơ hội được gánh tiếp ước mơ của ba .... nước mắt mỗi lúc rơi càng nhiều , nỗi đau mà Thuý Ngân đã gặm nhấm một mình mỗi đêm .
Người ngỡ đã say giấc cũng vì thấu nỗi lòng của cô gái nhỏ mà rơi lệ , Lan Ngọc vẫn lặng thầm lắng nghe tiếng lòng của Thuý Ngân , nếu được quay lại .... Lan Ngọc sẽ không chọn trả thù , nàng chưa bao giờ nghĩ đến sự ích kỷ của bản thân dường như đã phá nát cuộc đời Thuý Ngân .
END CHAP 22
- Giờ này chắc mọi người ngủ hết rồi nhỉ ? 😆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro