Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4. Hoan

HOÀI NIỆM CHƯƠNG:

Một tuần ""được"" nghỉ học nên thú mỏ vịt của Lê mama đã cuốn gói về quê thăm ngoại, từ lúc cậu được sinh ra đã không được bên nội yêu thương mặc dù cậu không làm gì sai cả, chỉ có họ hàng bên ngoại luôn luôn yêu thương cậu giống như Jun, anh ấy là con trai của dì cậu lại là con lai tuy đối với người ngoài Jun rất xấu xa, rất lưu manh nhưng đối với gia đình anh ấy lại rất rất yêu thương, Thúy Ngân vì thế từ nhỏ đã rất yêu quý Jun xem anh như người thân ruột thịt, còn bà ngoại cậu....đối với bà ấy từ lâu cậu đã không thể dùng từ ngữ để diễn tả tình yêu thương nữa rồi, Thúy Ngân thật không thể tưởng tượng được cảnh một ngày nào đó không còn bà cậu chắc chắn sẽ trở nên vô cùng tuyệt vọng.

- Cho hỏi nải nải đang làm gì thế? Có thể cho con xin một cốc nước được không?

Đến nơi cậu rón rén bước vào trong sân bịt mắt bà lại trêu chọc rồi cười tít cả mắt

- Ranh con, lớn đầu rồi mà cứ như con nít, đừng tưởng lâu quá bà không gặp con nên quên giọng nha, bà già này đầu óc còn minh mẫn lắm đấy. Chỉ có con là quên bà thôi , cả năm trời không về lấy một lần.

Bà ngoại mắng yêu rồi di di ngón trỏ trên trán Thúy Ngân trong khi cậu xụ mặt hờn dỗi

- NGOẠI..I.. I.. I... ~ Con nhớ ngoại quá Tại con bận học mà, ngày nào con cũng nhớ ngoại hết trơn á Con định rủ anh Jun về nhưng cái "lão già" đó bận quá nên con một mình về đây chơi với ngoại nè , mệt muốn chết luôn mà ngoại còn trách oan con nữa hiuhiu

Thúy Ngân thừa cơ nhõng nhẽo

- Thôi, thôi cô ơi Cho tôi xin , mẹ cô chắc chắn lúc sinh cô ra là sinh cái miệng trước rồi, nên bây giờ mới dẻo miệng lẻo mép như vậy nè Mau mau vào nhà, hôm nay bà có nấu món cháu lươn con thích đây còn có rừng nữa đấy, rất tốt cho sức khoẻ đó nha .

Bà ngoại của Thúy Ngân thật ra vẫn rất trẻ nha, đẹp lão mà

- Ngoại Xì Tin của con là nhất nhất nhất! He he he

- Con lợn khéo nịnh, coi chừng bà cắt mũi heo của con đó.

Bà ngoại lại dọa người rồi

Đã vài ngày trôi qua, Thúy Ngân thật muốn mãi mãi ở lại nơi đây, cái không khí lành lạnh và cái khí trời âm ẩm nhè nhẹ cứ quyện chặt vào tim cậu khiến cậu không một chút ý định quay về chốn ấy

Nơi đó... Người đời đang hối hả

Nơi đó... Tim ai đang hạnh phúc

Nơi đó... Đong đầy những đau thương

Cậu ngã người lên bãi cỏ, nhắm mắt nhớ về người mà cậu muốn quên, mâu thuẫn quá! Chưa bao giờ Thúy Ngân phải gục ngã trong tình yêu, thế nhưng hôm nay là lần đầu nếm trải mùi vị ấy, đắng chát... Nếu cuộc đời là một bộ phim thì chắc chắn cậu sẽ đâm chết thằng đạo diễn. Tại sao sinh cậu ra không phải là con trai nhưng lại bắt cậu yêu một người con gái, mà lại yêu đến khắc cốt ghi tâm, có phải ông trời muốn trêu cậu? Cảm nhận đầu mình được nhấc lên rồi đặt trên đùi ai đó, định mở mắt ra thì nghe giọng nải nải vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt tóc cậu:

- thú mỏ vịt của bà, con có phiền muộn ?

- Không có đâu ngoại, con chỉ là đang nghĩ linh tinh thôi

- Còn chối, từ nhỏ đến lớn có khi nào con buồn mà ngoại không biết, bởi vì nỗi buồn của con luôn được thể hiện ra khi con nhíu chặt lông mày, khiến người khác nhìn thấy dù vui tâm trạng cũng sẽ trùng xuống vì con thôi.

Bà ngoại cậu thật sự rất hiểu cậu, hiểu đến tận ngóc ngách

- Nải nải!

- Sao hả bảo bảo của bà?

Bà vẫn vuốt ve đầu cậu

- Người nói có phải con rất đáng ghét không? Từ nhỏ, bà nội không thương con, các anh chị trong dòng họ cũng ghét con, lớn lên lại không quan tâm đến con, không ai muốn ở bên con cả? Thúy Ngân thật đáng ghét như vậy sao nải nải?

Nước mắt của cậu từ từ chảy xuống, nhẹ nhàng, chầm chậm, cậu thật ngốc đã cố không chạm đến nhưng giờ lại tự sát muối lên trái tim

Bà ngoại cậu dùng bàn tay đã nhăn nheo vì thời gian gạt đi từng dòng nước mắt của cậu rồi chậm rãi nói:

- vịt con, con phải luôn nhớ rằng, trên đời này không phải ai cũng yêu thương con nhưng cũng không phải ai cũng ghét bỏ con, bà nội chỉ là không thể hiện ra thôi, lúc con còn là một đứa trẻ biết đi chập chững bà nội con sáng nào cũng dẫn con đi chơi, mua cho con rất nhiều quà bánh, đó không phải là thương sao? Còn những người anh em trong gia đình lớn của con, họ không phải không yêu thương con chỉ là họ để lòng đố kị che mờ đi sự yêu thương, họ ghen tị vì con có xuất thân tốt, gia đình khá giả, lại được mẹ luôn chiều chuộng, còn ba. Con phải hiểu có những lúc ông ấy sẽ rất mệt mỏi vì cuộc sống gia đình, bởi vì ông ấy là trụ cột nên ông ấy hay trách mắng con nhưng bà biết, ba con vẫn luôn giành mọi thứ cho con ... theo cách thể hiện của một người đàn ông. Không phải Jun rất yêu thương con sao, cả mẹ con và bà cũng vậy đấy. Vịt con của bà không được nghĩ ngợi lung tung, người khác không yêu con không có nghĩa tất cả mọi người đều không yêu con

- Con biết rồi bà ngoại, Thúy Ngân cũng yêu bà, yêu mẹ và yêu anh Jun nhất nhất

- Đứa trẻ ngốc này, ta muốn con biết dù con có làm gì vẫn luôn có gia đình ủng hộ con, mạnh mẽ lên!

Giọng của nải nải thật rất ấm, khiến người khác ngay lập tức có thể yên lòng

- À, vịt con, con có dự định chọn con đường đi sau này chưa? Năm nay cũng cuối cấp rồi còn gì, đừng có ở đó mà ăn chơi, bà sẽ véo tai con đến khi nó rời ra nếu con rớt tốt nghiệp và trượt ĐH đấy

Nải nải lại tiếp tục dọa người rồi chỉ là Thúy Ngân vẫn cười hề hề không biết sợ

- Con vẫn đang suy nghĩ, ba nói ông muốn con đi Thụy Sĩ du học vì ba cũng từng học và gây dựng sự nghiệp ở đó, mẹ lại bảo bà muốn con học ĐH ở quê nhà, hai người cứ tranh luận suốt làm đầu óc con loạn cả lên

- Thế con thích thế nào? Đó mới là trọng tâm của vấn đề

- Con không muốn xa mọi người nhưng con cũng không muốn làm ba thất vọng

Thúy Ngân buồn buồn

- Con cứ từ từ mà suy nghĩ, không phải vội

- Dạ , bà ơi con lại sắp phải về nhà, con không muốn xa bà đâu, vịt con muốn ở lại đây cơ

Được nhìn thấy Thúy Ngân thừa cơ nhõng nhẽo như thế cũng chỉ có bà ngoại cậu thôi.

- Lại giở trò làm nũng rồi, phải về để lo việc học chứ, bà không có dư cơm để nuôi đứa trẻ lớn xác như con đâu.

Xa xa văng vẳng tiếng cười đùa, hai chữ bình yên, chính là vẫn còn có người thân cùng nói chuyện

Một tuần thảnh thơi vui chơi đã xong, giờ thì phải khăn gói về chốn TP phồn hoa, nghĩ đến thôi đã thấy mệt mỏi rồi. Về đến nơi, sau một đêm nghĩ ngợi, trằn trọc khó ngủ thì sáng nay Thúy Ngân cũng lê mông đến trường với một tâm trạng không mấy vui vẻ, cái màn "Chào Cột Cờ" cứ đến hẹn lại lên, cậu chỉ đơn giản là chọn một gốc khuất mặc kệ là lớp nào chui vào đó đọc sách, thật kì lạ ! Kẻ hay phá phách như cậu lại rất thích đọc sách, bằng chứng là nhà cậu có cả một kho sách, giờ trên tay cậu là một cuốn sách Tiếng Anh dày cộm mà ai nhìn cũng phải ngán lên ngán xuống, cặp kính cận của cậu cứ chốc chốc lại được đẩy lên che đi đôi mắt tinh ranh của chủ nhân nó, cứ thế cậu chăm chú đọc sách mà không màng chú ý đến cái bài diễn văn dài cả cây số chán phèo của ông thầy hiểu trưởng, nhìn cậu bây giờ dáng vẻ khác xa với lúc hùng hổ đánh người, trầm tĩnh đến lạ thường!

Lan Ngọc cùng ngồi nói chuyện với bạn bè nhưng vẫn thu hết tất cả hình ảnh đó vào tầm mắt, chỉ có một tuần mà Thúy Ngân đã trở nên xa cách như thế, cậu ấy muốn cắt đứt quan hệ với cô, không muốn làm bạn với cô nữa, phải chăng Thúy Ngân trách cô đã không nói cho cậu ấy biết chuyện tình cảm của mình, phải chăng Thúy Ngân trách cô là vì cô đã bênh vực người yêu mà lớn tiếng với cậu? Cô đã làm tổn thương Thúy Ngân thật sao? Phải làm gì mới có thể hàn gắn lại tình bạn này, tận sâu trong tim Lan Ngọc, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ để mất Thúy Ngân, không biết vì sao? Chỉ là không thể để nó đi qua... Những ngày sau đó, đến giờ nghỉ giải lao cô lại ra ngoài đứng ngắm Thúy Ngân, cậu ấy tự khi nào đã bỏ thói quen huyên thuyên với đám bạn thân Puka, loi choi giành đồ ăn với bọn Min Min, giờ đây chỉ có một Thúy Ngân thu mình ngồi trên hành lang đọc sách lặng lẽ, Lan Ngọc không có một chút cơ hội nào đến gần Thúy Ngân bởi vì mỗi lần nhìn thấy cô, cậu lại bỏ đi tránh mặt cô, có lần vừa gọi thức ăn dưới canteen xong thấy cô bước xuống cậu bỏ đi một mạch, Thúy Ngân thật sự không còn muốn ở bên cô, những ngày cô đơn trước kia lại quay về với cái nhoi nhói trong lòng dù bên cạnh cô đã có Chi Dân, nhưng cảm giác ấy không giống..không hề.... Lan Ngọc nhớ những ngày tháng có Thúy Ngân, cậu cứ loi nhoi, tíu ta tíu tít chạy vòng vòng chọc cô cười đến không thấy tổ quốc, những lúc cô buồn cậu luôn luôn nhắn tin nói chuyện an ủi cô đến khi cô ngủ quên mới thôi, Thúy Ngân luôn là vậy, Lan Ngọc buồn cậu an ủi, còn khi cậu buồn cậu luôn giữ trong tim.

Puka nhảy lên ngồi cạnh Thúy Ngân, huých nhẹ vào vai cậu:

- Hey, dạo này sao cậu khác thế, ít nói chuyện với bọn mình, ít la cà quán xá cũng không còn đi đi về về cùng Lan Ngọc, chẳng phải cậu yêu cô ấy sao?

Đừng thắc mắc tại sao Puka lại thẳng thắn như thế vì cả nhóm bạn của Thúy Ngân đều là CONG như cậu

- Đôi khi, mình cần lặng lẽ lùi lại, rồi tránh thật xa ra, vì mình không thể xen vào. Chỉ để, chính mình không phải xót xa khi loay hoay trong hạnh phúc của người khác.

Ánh mắt sâu xa buồn tha thiết đó khiến Puka không muốn hỏi gì thêm, không phải Puka không biết Thúy Ngân buồn vì chuyện Lan Ngọc chỉ là cậu ta muốn để Thúy Ngân tự mình chia sẻ, tự mình trải lòng, như vậy sẽ nhẹ lòng hơn.

- Thúy Ngân này....

Sau một lúc im lặng Puka cũng lên tiếng

- Hử?

Cái nghiêng đầu của cậu tỏ vẻ thắc mắc có chuyện gì mà Puka nghiêm túc thế

- Mình không phải không biết có chuyện gì xảy ra với cậu, mình muốn cậu hiểu luôn luôn có bọn mình bên cậu, tình yêu cậu có thể một lần vụt mất nhưng bản thân cậu, con người cậu xin đừng để nó mất đi, Puka mình tuy không phải làm bạn với cậu từ nhỏ nhưng thời gian chúng ta là anh em đủ lâu để mình thấu hiểu con người cậu, đôi khi cậu có quá nhiều tâm sự nhưng cứ chôn chặt nó trong tim, đừng như vậy, CẬU.. THÚY NGÂN - chúng ta luôn luôn là bạn bè khó khăn hoạn nạn phải cùng chia sẻ với nhau. Con người Puka từ trước đến nay không phải là con người có thể nói năng ngọt ngào an ủi người khác nhưng những lời lúc nãy là những lời chân thành nhất mà cậu muốn nói với Thúy Ngân

- Puka... Mình....Cái đứa bạn khùng này tự dưng nói mấy lời hâm hâm làm chi, làm mình khóc đây này

- Hahaha Bánh bèo, Thúy Ngân bánh bều, Thúy Ngân là bánh bều

- Yahhhh, đồ lùn, cậu đứng lại đó cho tớ, hôm nay tớ phải bóp chết cậu.

Thúy Ngân cứ đuổi theo Puka trong khi cậu ta thì vừa chạy vừa cười như điên, thật ra chân chính chỉ có bạn thân mới khiến cho nhau thoải mái như vậy

Hôm nay là ngày cuối của tuần đầu cậu đi học lại, sáng ra mới vào lớp đã nghe một tin làm cậu điên người từ cái bà cô chủ nhiệm béo phì, ú ì đó là lớp BB sẽ học chương trình mới mục đích sẽ lấy thêm điểm tốt nghiệp với BP, có nghĩa cậu sẽ phải học chung lớp với người đó, người mà thời gian qua cậu đã không thôi nhớ nhung nhưng lại cực kỳ muốn tránh mặt, giờ muốn tránh cỡ nào cũng không được, Chắc cậu điên mất!!

Thế rồi cái buổi học ĐỊNH MỆNH đó cũng đến, cậu phải lê thân đến lớp vào 7h sáng chủ nhật dù cậu buồn ngủ muốn rả rời, vừa đi vừa ngáp đụng cả cột điện té dập mông mà vẫn còn ngâm nga mấy câu thơ con vịt:

- Ôi, Ông trời thật lắm bất công, cớ sao mình lại đau mông thế

Sau một quá trình gian nan, cực khổ, trèo đèo lội suối đụng luôn cả cột điện cuối cùng cậu cũng đến nơi, kì lạ là kể từ ngày đó cậu lại chăm học hơn trước rất nhiều, cả lũ MinMin cũng công nhận điều đó, vì cậu không muốn để ba và mẹ, bà nội và anh Jun thất vọng thôi, bằng chứng cho sự học hành chăm chỉ đó là cậu chọn ngồi ở trên, gần giáo viên phụ trách để dễ nghe giảng và học hỏi hơn nhưng ai mà ngờ được Lan Ngọc và "đám" bạn của cô ấy lại ngồi ngang cậu chỉ cách có 3 dãy bàn, phớt lờ cô, cậu tập trung nghe giảng thì ông anh họ chết bầm - Thành Dương lại tiếp tục xuất hiện như một kẻ quấy nhiễu phiền toái, cứ ngồi kế bên nói thiên thu bất tận, còn cậu cứ lờ đi rồi ghi ghi chép chép cho đến khi

- Hay tin gì chưa? Lan Ngọc chia tay họ Chi Dân rồi.

Phản ứng của Thúy Ngân khiến Thành Dương rất vừa ý, cậu lập tức dừng bút quay phắt sang ông anh họ

- Nói bừa

- Thật đấy, nghe đâu vì Chi Dân ấy cặp kè với một con bé cấp dưới nên Lan Ngọc đã không ngần ngại "tiễn" hắn đi dù hắn vẫn bám theo xin tội

- Đi ra chỗ khác kiếm ăn, tớ không rãnh cũng không quan tâm

Ngoài mặt thì vờ như không để ý nhưng trong lòng cậu ... lại rất lo lắng, không biết cô ấy có buồn không? Có đau lòng không? Giờ cô ấy thế nào rồi? Không biết cơn gió nào, hay động lực nào lại khiến Thúy Ngân bước đến kéo Lan Ngọc về phía mình rồi để cô ấy ngồi trong, mình ngồi ngoài một cách TỈNH NHƯ RUỒI trước con mắt ngơ ngác của Lan Ngọc và cái nhìn tức giận từ tên Chi Dân, hắn lồng lộn bước đến nắm chặt cổ tay Lan Ngọc làm cô ấy nhăn mặt vì đau:

- BUÔNG CÔ ẤY RA

Thúy Ngân gằn giọng

- TAO KHÔNG BUÔNG, MÀY KHÔNG CÓ TƯ CÁCH RA LỆNH Ở ĐÂY

Hắn cứ y như con thú dữ ,dữ dằn và thú tính sẵn sàng cắn chết Thúy Ngân bất cứ lúc nào

- TAO CHO MÀY CƠ HỘI CUỐI, BUÔNG LAN NGỌC RA NGAY

Thúy Ngân không hề sợ hãi mà ngược lại còn lớn tiếng lấn át Chi Dân

- CÂM ĐI! MÀY NGHĨ MÀY LÀ AI, TAO KHÔNG BUÔNG ĐẤY

- Được, vậy mày xem đây, Thúy Ngân tao không nói không có nghĩa tao nhịn, muốn chơi tao chơi với mày. Đúng là hổ không gầm, chó lại tưởng rừng xanh vô chủ

-Alo , Jun, cho em 50 người đại lộ gần trường, 50 người trung học S, bất luận ai là người của tên Chi Dân, gặp là đánh, tuyệt đối không tha riêng hắn ta đem đến cho Anh em Kin xử, ngày mai em không muốn thấy hắn xuất hiện ở Việt Nam nữa.

- Mày... Mày...

- Tao cho mày 24h muốn chạy đi đâu thì chạy, cơ hội cuối, BIẾN

Sau phát lệnh đó, tất cả đàn em của tên Chi Dân kể cả anh ta đều chạy đi mọi hướng, dùng cách nào cũng được miễn có thể thoát thân khỏi "quân lính",Thúy Ngân sở dĩ lần này tức giận đến mức nhờ cả Jun là vì tên đó đã cướp Lan Ngọc khỏi cậu, không chăm sóc tốt cho cô ấy mà còn lừa dối cô ấy, giờ lại dám làm đau Lan Ngọc, điều này là quá sức chịu đựng rồi, đã đi tới giới hạn của Thúy Ngân, quay sang Lan Ngọc nãy giờ ngồi im thin thít, cậu gằn giọng:

- Học đi!

- À... Ờ.. Mình

Lan Ngọc cuối đầu lí nhí

- Không cần nói gì hết, không học giáo viên sẽ mắng cậu, mau lấy sách ra học đi.

Sau đó cả 2 người đều chăm chú nghe giảng bài, Lan Ngọc cứ vài phút lại quay qua nhìn lén Thúy Ngân, cậu biết chứ! Chỉ là không biết phải nói gì, phải làm như thế nào mới đúng, sau những chuyện đã xảy ra cậu thật sự vẫn còn rất buồn, cậu cần thời gian, liếc nhẹ qua bên cô nàng mèo nhỏ thì ra cô ấy đã ngủ gật từ lúc nào, thế là cậu cứ tay phải viết bài, tay trái làm gối cho người kế bên vì sợ cô nàng đó nằm xuống bàn sẽ bị đau đầu nên dù có bị tê cả tay cậu vẫn không rút ra, sau cả buổi sáng nằm ngủ mê li con ki ki, Lan Ngọc thậm chí còn dụi dụi đầu vào tay Thúy Ngân rồi cắn cắn, liếm liếm ối mọe ơi khiến cậu trố mắt nhìn cô như sinh vật lạ, cũng may mọi người đã về cả rồi.

Đột nhiên, không biết động lực nào đưa đẩy hay tại líp-ai hương dâu nó đẩy đưa, cậu cuối xuống hôn lên môi cô ngấu nghiến trong khi tay vẫn nắm chặt tay cô mặc cho Lan Ngọc đã thức từ lúc nào và đang vùng vẫy đẩy cậu ra, nhưng cậu ngược lại không buông mà còn hôn mạnh hơn tay quàng eo cô ôm chặt đến khi Lan Ngọc sắp ngất vì cái nụ hôn ngàn chấm cậu mới chịu buông tha thì một cái tát giáng xuống như nguyên nải chuối mà bà ngoại đã bắt cậu đèo ấu mài gót, cậu té khỏi ghế ngơ ngác nhìn người đang trừng mắt, mặt thì đỏ ngầu quát lên:

- LÊ HUỲNH THÚY NGÂN !!! CẬU BIẾT CẬU VỪA LÀM GÌ KHÔNG HẢ?

Lan Ngọc khàn cả giọng

- MÌNH BIẾT, BIẾT RẤT RÕ VÌ MÌNH YÊU CẬU, YÊU RẤT NHIỀU

- Nhưng cả 2 chúng ta đều là...

- Thì đã sao? Tình yêu không có tội

Thúy Ngân cắt ngang lời nói của Lan Ngọc, cậu biết có thể lần này cậu sẽ mất cô mãi mãi nhưng cậu vẫn muốn cược, cược tất cả tình cảm nửa năm qua vào một chút tình cảm nơi cô, dù chỉ có một chút thôi cậu vẫn hi vọng




.........
Mất cũng sẽ cược 1 lần trong đời😣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro