Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89: Kẻ giả mạo

Lúc đó, một cơn mưa lũ âm thanh đổ ập xuống chung quanh, khiến cô ù tai và vô cùng hoang mang; chỗ nào cũng nghe tiếng nói, tiếng chân bước, tiếng gào thét... Còn Harry vẫn nằm yên tại chỗ cùng với xác của Cedric, nó nhăn mặt lại vì những âm thanh quanh đó, như thể ấy là một cơn ác mộng mà nó chỉ muốn thức dậy mà thoát ra cho rồi...

Cụ Dumbledore đi lại xốc nó lên.

"Harry! Harry!" cụ gọi lớn, cô cũng đi lại quan sát xem. Cedric bị giết bởi lời nguyền chết chóc...

Những cái bóng đen hù của đám đông đang dồn lại chung quanh, đang ép tới, càng lúc càng gần hơn; cô cảm thấy mặt đất phía dưới đang rung chuyển vì bước chân của đám đông.Harry đã trở lại bên rìa của mê lộ nhưng có lẽ giờ nó mới nhận ra.

Harry buông tay cầm cái Cúp ra, nhưng nó vẫn ghì Cerdic về phía mình, thậm chí còn chặt hơn. Bàn tay đã buông cái Cúp của nó bây giờ giơ lên nắm cổ tay cụ Dumbledore.

"Hắn trở lại! Thầy ơi, hắn trở lại, Voldemort trở lại." Harry thì thào

"Chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?" gương mặt ông Cornelius Fudge xuất hiện bên trên Harry, trông trắng bệch và kinh hoảng hết sức. Ông kêu lên khe khẽ "Trời ơi! ... Diggory! Cụ Dumbledore ơi... Nó chết rồi!"

Mấy lời đó được lặp đi lặp lại, những bóng hình thù lù dồn ép tới trước, há hốc miệng, nói hổn hển với những người chung quanh... và rồi những người khác hét lên... rú lên... vào đêm tối

"Anh ấy chết rồi!"

"Anh ấy đã chết!"

"Cerdic Diggory ấy! Chết rồi!"

"Harry, buông nó ra đi, cháu." giọng của ông Fudge

Từng ngón tay của Harry bị cạy ra khỏi cái thi thể cứng ngắc của Cerdic, nhưng nó vẫn không chịu buông tay. Rồi gương mặt cụ Dumbledore, vẫn nhòa nhạt mơ hồ, đang cúi xuống gần nó hơn.

"Harry, con không giúp gì được trò ấy đâu. Hết rồi. Buông ra đi."

"Ảnh muốn con đem ảnh về... Ảnh muốn con đem ảnh về với cha mẹ ảnh..." Harry lẩm bẩm dường như giải thích điều này là việc rất quan trọng

"Được rồi, Harry ... Bây giờ con buông tay ra đi..."

Cụ Dumbledore cúi xuống, và với một sức mạnh phi thường, so với một người già như vậy và ốm như vậy, cụ nhấc Harry lên khỏi mặt đất và dựng nó đứng lên. Harry lắc lư thân hình, cái đầu động bưng bưng. Cái chân bị thương của nó không đủ sức chống đỡ trọng lượng thân thể nó nữa. Đám đông chung quanh xô đẩy chen lấn nhau, tranh giành nhau một chỗ gần nó hơn, chồm lên nó một cách bí ẩn.

"Chuyện gì đã xảy ra? Nó bị làm sao vậy? Diggory chết rồi hả?"

"Trò này cần được đưa đi bệnh thất! Nó bệnh nặng! Nó bị thương!... Cụ Dumbledore, cha mẹ của Diggory ... họ đang có mặt ở đây, trên khán đài..." ông Fudge nói lớn rồi lão dịu giọng lại "Cụ Dumbledore, để tôi chăm sóc Harry, tôi sẽ chăm sóc nó..." cô nói

"Không, hãy để tôi!" Moody nói

"Cụ Dumbledore, ông Amos Diggory đang chạy tới kìa... ổng sắp tới... Cụ nghĩ xem cụ có nên nói cho ông ấy biết trước khi ổng nhìn thấy không..." lão Fudge nói thêm

"Harry, con ở lại đây..." cụ dặn

"Không sao đâu, con trai. Thầy sẽ đưa con về... Đi thôi... về bệnh thất..."

"Cụ Dumbledore bảo con ở lại đây..."

"Con cần nằm nghỉ... Đi ngay thôi..." Moody nói rồi đỡ nó đi xuyên qua đám đông, lúc này cô mới hoàn hồn lại mà vội đi theo sau. Cô biết kẻ đó không phải Moody! Càng không thể là ông Crouch! Nhưng cô chưa thể chắc chắn đó là ai cho đến khi tận tay cô làm rõ sự thật!

"Chuyện gì đã xảy ra hả, Harry?" hắn ta vừa leo lên cầu thang vừa nói

"Cái Cúp là một cái Khóa Cảng. Nó đem con và anh Cerdic đến một nghĩa địa... và Voldemort ở đó... Chúa tể Hắc ám Voldemort ..."

Cộp, Cộp, Cộp. Hai người họ đi lên cầu thang cẩm thạch... Còn cô đang cởi đôi cao gót mình ra mà nhón đôi chân trần đi theo để không phát ra tiếng

"Chúa tể Hắc ám Voldemort ở đó à? Vậy chuyện gì xảy ra nữa?"

"Giết Cerdic ... Họ giết Cerdic ..."

"Rồi sao nữa?"

Cộp, Cộp, Cộp. Hai người đi dọc hành lang...

"Chế ra một thứ thuốc... phục hồi lại thân xác của hắn..."

"Chúa tể Hắc ám Voldemort phục hồi được thân xác rồi à? Ngài đã hồi sinh rồi à?"

"Và bọn Tử thần Thực tử đến... và rồi đấu tay đôi..."

"Con đấu tay đôi với Chúa tể Hắc ám à?"

"Trốn thoát.. cây đũa phép của con... cái gì ngộ lắm... con thấy cha mẹ con... họ thoát ra từ cây đũa phép của hắn..."

"Vô đây, Harry ... Vô đây, ngồi xuống đi... Con sẽ bình phục ngay thôi... Uống cái này vô..."

Cô nghe tiếng mở khóa kèn kẹt và cánh cửa đóng lại. Cô vội đi lên và ghé sát tai nghe cuộc hội thoại bên trong.

"Uống đi con... Con sẽ thấy khá hơn... Được rồi, bây giờ Harry à, thầy cần biết chính xác những chuyện đã xảy ra... Voldemort đã hồi sinh hả, Harry? Con chắc là Voldemort đã trở lại à? Ngài đã làm được điều đó như thế nào?"

"Hắn uống một thứ thuốc chế bằng những thứ lấy từ mộ cha hắn, lấy của Đuôi Trùn, và của con."

"Chúa tể Hắc ám lấy cái gì của con?"

"Máu."

"Và bọn Tử thần Thực tử? Chúng cũng trở lại?"

"Dạ, cả đống..."

"Ngài đã đối xử với bọn chúng như thế nào? Ngài có tha thứ cho chúng không?"

"Có một Tử thần Thực tử ở trong trường Hogwarts! Có một Tử thần Thực tử ở tại đây... Người đó bỏ tên con vô trong chiếc Cốc Lửa, chính hắn đã bảo đảm con đi tới đích trót lọt..."

"Ta biết Tử thần Thực tử đó là ai."

"Có phải ông Karkaroff không thầy? Ổng ở đâu rồi? Thầy bắt được ổng chưa? Ổng bị nhốt lại chưa?"

"Karkaroff hả? Lão Karkaroff đã chuồn từ hồi đầu hôm rồi, khi lão cảm thấy Dấu hiệu Hắc ám cháy bỏng trên cánh tay lão. Lão đã phản bội quá nhiều thuộc hạ trung thành của Chúa tể Hắc ám đến nỗi lão không còn dám mong gặp lại họ... Nhưng ta e là lão sẽ chẳng đi đâu xa được. Chúa tể Hắc ám có nhiều phương pháp để dò tìm ra dấu vết kẻ thù."

"Ông Karkaroff đi rồi hả? Ổng bỏ trốn rồi hả thầy? Nhưng mà vậy thì... không phải chính ổng đã bỏ tên con vào chiếc Cốc Lửa sao?"

"Không. Không phải lão. Chính ta là người đã làm chuyện đó." cô nghe hắn ta nói câu đó lập tức lao vào

"Ta biết chính là ngươi!" cô vừa nói vừa chĩa đũa phép vào hắn đồng thời kéo Harry ra sao mình

"Chị vẫn luôn như vậy, thông minh, sắc sảo và... tọc mạch Camellia."

"Đáng ra ta phải đoán ra là ngươi sớm hơn!"

"Có vẻ hơi muộn so với hồi trước nhỉ. Em cũng phải cảm ơn Snape, hắn đã giúp em làm chị phân tâm phần nào nhỉ."

"Bớt nói nhảm đi!" cô nói rồi tính dùng pháp thuật cổ đại giết chết hắn nhưng nhanh chóng hắn lại tra tấn cô bằng lời nguyền tra tấn khiến cô khuỵu ra đất mà gào thét. Chính cô cũng đang tự hỏi tại sao cô luôn phải chịu cái lời nguyền này!

"Dừng lại... DỪNG LẠI!"

"Nói lời tạm biệt đi! Ava..." hắn ta chưa nói xong thì một luồng sáng màu đỏ nhá lên chói lòa, cùng với một tiếng nổ và một tiếng dội lớn, cánh cửa văn phòng vỡ bung ra...

Hắn bị quăng ngược xuống sàn văn phòng và bất tỉnh tại chỗ. Harry vẫn nhìn trừng trừng vào chỗ còn cô vẫn đang nằm trên sàn đá, hai tay ôm chặt bụng mình. Cụ Dumbledore đã phá nát cửa vào, Minerva vội chạy vào đỡ cô dậy. Cô cắn chặt răng ôm cái bụng của mình. Minerva quay sang nói với Harry

"Đi thôi con à, Potter. Đi thôi... đi tới bệnh thất..."

"Khoan." cụ nói ngay

"Cụ Dumbledore, nó phải... ngó thử nó mà coi... nó đã chịu đựng quá đủ trong đêm nay... và còn Quinny nữa!"

"Tôi không sao." cô cố nghiến răng mà nói

"Harry phải ở lại đây, Minerva à, bởi vì nó cần phải hiểu. Hiểu biết là bước đầu tiên để đi đến sự chấp nhận. Và chỉ có sự chấp nhận mới có được sự hồi phục. Nó cần phải biết ai đã đưa nó vào con đường khổ ải mà nó đã trải qua đêm nay, và tại sao."

"Kẻ đó là Moody. Mà làm sao lại có thể là thầy Moody chứ?" Harry nói trong trạng thái hoàn toàn không tin được

"Đây không phải là thầy Alastor Moody. Con chưa từng gặp gỡ thầy Alastor Moody. Thầy Moody thật không đời nào đưa con ra khỏi tầm mắt của ta sau những gì đã xảy ra đêm nay. Cho nên ngay cái lúc mà hắn dắt con đi, còn có Saquina theo sau, thầy biết... và thầy đã đi theo." cụ nói một cách điềm tĩnh

"Hắn ta là Barty Crouch Junior!" cô rặn ra từng chữ nhưng nói với giọng khẳng định

Cụ Dumbledore cúi xuống cái hình dạng ngay đơ của Moody và cho một bàn tay vào túi áo hắn. Cụ rút ra cái be rượu thuốc và một chùm chìa khóa. Rồi cụ quay lại nói với Severus và Minerva

"Severus, làm ơn đem đén cho tôi một liều Chân dược mạnh nhất mà anh có, rồi đi xuống nhà bếp đem lên đây một con gia tinh tên là Winky. Còn cô Minerva, cô làm ơn đi xuống nhà ông Hagrid, ở đó cô sẽ thấy một con chó đen khổng lồ đang ngồi trong mảnh vườn bí rợ. Cô hãy dẫn con chó đến văn phòng tôi, nói với nó là tôi sẽ gặp nó trong chốc lát nữa, rồi cô vui lòng trở lại đây."

Nếu hai người có cảm thấy những mệnh lệnh này kỳ cục, thì họ cũng giấu đi sự bối rối. Cả hai lập tức quay ra và rời khỏi văn phòng. Cụ Dumbledore đi tới cái rương có bảy ổ khóa, đút cái khóa thứ nhất vô cái ổ thứ nhất, và nó mở ra. Bên trong cái rương chứa một đống sách bùa chú. Cụ Dumbledore đóng cái rương lại, đút cái chìa khóa thứ hai vào ổ khóa thứ hai, và lại mở cái rương ra một lần nữa. Đống sách bùa chú đã biết mất; lần này cái rương chứa một mớ hỗn tạp những Ống kiếng Mách lẻo bị vỡ, một mớ giấy da và viết lông ngỗng, và một cái gì trông giống như tấm Áo khoác Tàng hình óng ánh bạc. Harry nhìn, sững sờ, khi cụ Dumbledore đút lần lượt cái chìa khóa thứ ba, thứ tư, năm, sáu vô những ổ khóa tương ứng, mỗi lần mở cái rương ra lại thấy những nội dung khác nhau bên trong cũng cái rương đó. Cuối cùng khi cụ Dumbledore đút cái chìa khóa thứ bảy vào ổ khóa thứ bảy, mở bật nắp rương ra, thì Harry hét lên một tiếng kinh ngạc sửng sốt.

Khi nhìn vô cái rương thì cô thấy như đang nhìn xuống một căn phòng ngầm dưới đất, bít bùng, và trên cái sàn nhà sâu cỡ ba mét phía dưới có một người đang nằm, rõ ràng là đang ngủ say, vẻ gầy rộc hốc hác như ốm đói, người đó chính là Moody Mắt Điên thật. Cái chân gỗ của ông đã bị tháo đi mất, cái hốc mắt lẽ ra có con mắt phép giờ trống không dưới mi mắt, và từng mảng tóc hoa râm của ông đã bị nhổ mất tiêu. Harry cứ trợn trừng mắt ngó, sửng sốt như bị sét đánh ngang mày, hết ngó thầy Moody đang ngủ trong cái rương đến cái người nằm bất tỉnh trên sàn văn phòng.Cụ Dumbledore trèo vô trong cái rương, đu người và nhảy nhẹ nhàng xuống bên cạnh thầy Moody đang ngủ trên sàn trong rương. Cụ cúi xuống xem xét Moody và nói

"Bất tỉnh... bị chế ngự bằng lời nguyền Độc Đoán... yếu lắm. Dĩ nhiên là chúng cần duy trì mạng sống của ông ấy. Harry, con hãy liệng cái áo choàng của tên mạo danh xuống đây... ông ấy bị lạnh. Bà Pomfrey phải khám ngay cho ông ấy, nhưng trước mắt thì ông ấy không đến nỗi nguy cấp lắm."

Harry làm đúng như lời cụ Dumbledore bảo. Cụ Dumbledore trùm thầy Moody lại trong tấm áo choàng ém kỹ chung quanh thầy, rồi trèo ra khỏi cái rương. Sau đó cụ cầm cái be rượu thuốc trên bàn giấy lên, vặn nút be và trút ngược be thuốc. Một chất lỏng đặc sệt chảy ra, bắn tung tóe trên sàn văn phòng.

"Đây là thuốc đa dịch." cô nhìn chất lỏng ấy đồng thời nói

"Đúng vậy. Harry, chắc con đã nhìn thấy dạng đơn giản và dạng xuất chúng của nó. Bởi vì thầy Moody quả là chỉ uống nước từ cái be đeo bên hông thầy, nên thầy nổi tiếng về chuyện đó. Tên giả mạo kia dĩ nhiên cũng cần giữ thầy Moody gần kề một bên, để mà hắn có thể tiếp tục bào chế thuốc Đa dịch. Con nhìn tóc của thầy Moody nè..." cụ Dumbledore đưa mắt ngó xuống Moody nằm trong rương. Nói tiếp "Kẻ giả mạo đã phải cắt tóc thầy Moody quanh năm, con có thấy tóc mọc lởm chởm không đều không? Nhưng mà thầy nghĩ, trong cơn kích động đêm nay, tên Moody giả mạo có lẽ quên uống thuốc đều đặn như đúng lẽ hắn phải uống... từng giờ... mỗi giờ... Chúng ta cứ chờ xem."

Vài phút sau trôi qua trong yên lặng, gương mặt của người đàn ông nằm trên sàn bắt đầu thay đổi. Những vết thẹo biến mất, làn da bắt đầu căng ra mịn láng, cái mũi sứt trở nên nguyên vẹn và bắt đầu phập phồng. Mớ tóc xám hoa râm lởm chởm thu gọn lại trên cái sọ và đổi sang màu rơm. Bỗng nhiên, một tiếng Cộp vang lên, cái chân gỗ rớt khỏi người y, và một cái chân bình thường mọc ra thế vô chỗ đó, con mắt phép văng ra khỏi mặt người đàn ông cùng lúc một con mắt bình thường thế vào chỗ đó. Con mắt phép lăn tròn trên sàn nhà và cứ tiếp tục quay tít về mọi hướng.

Cô nhìn thấy gã đàn ông nằm dài trước mặt mình, da tái nhợt, lấm tấm tàng nhang, mái tóc hoe vàng. Barty Crouch Junior. Nhưng bây giờ quanh mắt hắn đã hằn những vết nhăn nheo, và trông hắn đã già đi nhiều...Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã. Severus trở lại với Winky bám theo sát gót. Minerva cũng vừa trở lại đằng sau họ. Severus đứng khựng ngay ở ngưỡng cửa, kêu lên

"Crouch! Barty Crouch!"

"Tôi đã nói mà!" cô ngán ngẩm đảo mắt nói vì cô biết cụ Dumbledore và mọi người đều không tin suy luận của cô

Minerva cũng đứng lặng đi, nhìn xuống gã đàn ông nằm trên sàn

"Chèn đét quỷ thần ơi!"

Quần áo nhếch nhác, tóc tai rối bời, Winky dòm qua chân của Severus. Miệng nó há hốc và rồi nó thốt ra tiếng kêu the thé điếc óc nhức tai

"Cậu Barty, cậu Barty ơi, sao cậu lại ở đây?" con gia tinh nhào về phía gã đàn ông, ôm lấy ngực hắn la hét "Các người giết cậu chủ! Các người giết cậu chủ! Các người giết con trai của ông chủ rồi!"

"Hắn chỉ bị ngất đi thôi, Winky à. Làm ơn tránh qua một bên. Severus, anh có thuốc đó không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro