Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 117: Hoàng Tử Lai

Draco trố mắt dòm cụ Dumbledore.

"Nhưng tôi đã đi xa được đến thế này, đúng không? Người ta nghĩ rằng tôi sẽ chết khi cố làm điều này, nhưng tôi ở đây... và ông đang nằm dưới tay tôi... Tôi là người có đũa phép... mạng ông là do tôi định đoạt."

"Không phải, Draco. Quyền sinh sát là của ta, không phải của trò, chuyện đó giờ mới rắc rối."

Draco không nói gì. Miệng nó há hốc, bàn tay cầm đũa phép vẫn run bần bật. Cô nghĩ bàn tay ấy có hơi hạ xuống một chút... nên vội đỡ tay nó lên.

"Chỉ cần một bùa chú nhẹ nhàng thôi, Draco." cô nói nhỏ vào tai nó nhưng nó càng run hơn

Nhưng bất thình lình, có tiếng những bước chân nệ rầm rập lên những bậc thang và một giây sau, Draco bị gạt bắn ra khỏi lối đi khi bốn người mặc áo chùng đen lao vù qua cửa vô đỉnh tháp.

Một gã đàn ông u bướu sần sùi, mắt hiếng một cách quái dị phọt ra một tiếng cười khọt khẹt.

"Dumbledore trong góc tường!" Gã nói và quay qua một mụ đàn bà nhỏ, mập lùn trông có vẻ như là em gái của hắn, mụ này đang cười khoái trá. "Dumbledore không đũa phép, Dumbledore có một mình! giỏi lắm, Draco, giỏi lắm!"

"Chào Amycus." cụ Dumbledore điềm tĩnh nói, như thể chào một người tới dự tiệc trà. "Anh còn mang theo cả Alecto nữa... duyên dáng..."

Mụ đàn bà nhếch một nụ cười gằn, giận dữ.

"Bộ lão nghĩ mấy lời giỡn nhảm nhí đó của lão sẽ giúp lão trên giường hấp hối sao?" Mụ nhạo báng.

"Giỡn? Không, không phải, đó là phong cách rồi." cụ Dumbledore đáp.

"Làm đi!" một tên khuất mặt đứng xa đó nói

"Phải mi đó không, Fenrir?" Cụ Dumbledore hỏi.

"Tao đây." gã kia rít chói tai. "Hài lòng được gặp tao hả, Dumbledore?"

"Ồ không, ta không thể nói rằng ta hài lòng được..."

Fenrir Greyback bành miệng ra cười, nhe hàm răng nhọn hoắt. Máu chảy rỉ rả xuống cằm hắn và hắn thủng thỉnh liếm mép một cách gớm ghiếc.

"Nhưng lão thừa biết tao mê con nít đến thế nào mà, lão Dumbledore."

"Ta suy ra rằng bây giờ mi tấn công người ngay cả khi không có trăng tròn, phải không? Đây là điều bất thường nhất... mi đã phát triển đến độ thèm thịt người sống đến nỗi không thể thỏa mãn một tháng một lần sao?"

"Đúng thế." Greyback nói. "Việc ấy khiến lão sốc hả, Dumbledore? Khiến lão sợ hả?"

"Hừm, ta không thể giả bộ rằng việc đó không làm ta có hơi gớm ghiếc một chút. Hừ, ta có hơi sốc là sốc do anh Draco đây đã mời mi, tất cả bọn mi, vô trường nơi bạn bè của anh ta sống..."

"Không phải." Draco thở hổn hển. Nó không nhìn Greyback; có vẻ như nó không muốn liếc mắt nhìn hắn chút nào. "Tôi không biết ông ta sẽ tới..."

"Tao không muốn bỏ lỡ chuyến tàu tới Hogwarts, lão Dumbledore. Không đời nào khi mà có những cái cổ họng sẵn sàng cho tao rứt... mê ly... mê ly..."

Rồi hắn giơ một móng tay vàng khè lên và xỉa mấy cái răng cửa của mình, nhìn cụ Dumbledore một cách quỷ quyệt.

"Tao có thể thịt lão sau cùng, Dumbledore à..."

"Im đi!" cô gằn giọng rồi lại thủ thỉ vào tai Draco "Draco, mau lên nào, giết lão đi. Con không muốn cha con thoát khỏi Azkaban sao? Con muốn bị người khác cướp công sao?"

"Không!" Draco đang tỏ ra thiếu kiên quyết hơn bao giờ hết. Nó lộ vẻ khiếp đảm khi nhìn chòng chòng vô mặt cụ Dumbledore, mặt cụ giờ thậm chí còn tái hơn và hình như thấp hơn bình thường, bởi vì cụ đã trượt xuống bức tường thành khá xa.

"Dù sao thì lão cũng không trụ lâu được trên đời này, nếu tụi bay hỏi tao! Coi lão kìa... có gì xảy ra với lão vậy, Dumby?"

"Ồ, sức kháng cự yếu hơn, phản xạ tự nhiên chậm hơn, Amycus à." cụ Dumbledore trả lời. "Tóm lại là tuổi già... một ngày nào đó, có lẽ nó cũng sẽ xảy ra với anh... nếu anh may mắn..."

"Thế là ngụ ý gì? Lúc nào cũng thế, phải không, Dumby, chả nói gì, chả làm gì, tao thậm chí không biết tại sao Chúa tể Hắc ám lại mất công giết mày! Lẹ lên Draco, làm đi!"

Nhưng đúng lúc đó, tiếng giao chiến kịch liệt lại nổi lên từ bên dưới và một giọng quát lớn, "Chúng chặn cầu thang rồi... Rút nhỏ lại! RÚT NHỎ LẠI!"

"Nào, Draco, lẹ lên!" cô tiếp tục nói vào tai thằng bé

Nhưng bàn tay của Draco đang run rẩy tệ hại đến nỗi nó gần như không thể nhắm được.

"Để tao làm." Greyback gầm gừ, lao về phía cụ Dumbledore với hai bàn tay vươn tới, hàm răng nhe ra đầy tức giận.

"Ngươi đứng im đó!" cô gằn giọng và trừng mắt nhìn hắn

"Draco, làm đi, không thì tránh sang bên cho một đứa bọn tao..." Mụ đàn bà ré lên, nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy cửa dẫn lên đỉnh tháp bật tung một lần nữa và đứng sựng đó là Severus, đũa phép nắm chặt trong tay khi đôi mắt đen của anh quét qua toàn cảnh, từ cụ Dumbledore gục quỵ xuống tường, đến bốn tên Tử thần thực tử, kể cả tên người sói nổi điên, Draco và cô.

"Chúng tôi có một rắc rối, Snape à." Amycus nói, mắt gã và cây đũa phép của gã gắn chặt vô cụ Dumbledore. "Thằng nhóc không thể..."

"Severus..." nhưng một người nào đó nữa vừa mới gọi tên anh, hơi nhẹ. Lần đầu tiên, cụ Dumbledore đang van nài. Anh không nói gì, chỉ bước tới trước và thô bạo đẩy Draco tránh đường. Ba tên Tử thần thực tử lùi lại, im thin thít. Ngay cả tên người sói cũng phục tùng hoàn toàn.

Anh nhìn trừng trừng cụ Dumbledore một lúc và có nét khiếp sợ pha lẫn căm ghét khắc sâu trong những đường hằn nhăn nhúm trên gương mặt.

"Severus... làm ơn..." cụ nói đồng thời khiến hai tay cô siết chặt. Cảm giác bất lực này, cô ghét nó!

"Avada Kedavra!" anh giơ cây đũa phép của mình lên và chỉ thẳng vào cụ Dumbledore.

Một luồng ánh sáng xanh lá cây bắn vút ra từ đầu đũa phép của anh và trúng trọn lồng ngực cụ Dumbledore. Trong chớp mắt cụ dường như treo lơ lửng bên dưới cái hình đầu lâu sáng rực và rồi cụ từ từ rớt ngược trở xuống, như một con búp bê vải lớn, qua khỏi bức tường có lỗ châu mai và khuất khỏi tầm mắt.

Ngay sau đó, anh vội túm lấy Draco cùng với cô mà kéo đi. Gương mặt anh không có chút cảm xúc nhưng cô biết anh đang tan vỡ, từng mảnh từng mảnh một trong linh hồn. Greyback và anh em nhà tên mập lùn theo sau, cả hai tên này đang hồng hộc thở đầy phấn khích. Khi chúng biến mất qua cánh cửa. Severus liên tục dùng bùa 'Petrificus Totalus' lên các giáo sư và phù thuỷ sinh. Cô và Draco luôn đi theo sau anh, trước đó cô đã để Sam lén đưa Rino về Menodora cùng với đống đồ đạc của cô nên giờ cô hoàn toàn có thể an tâm mà theo sau anh.

"Stupefy." Harry gào lên nhắm vào anh nhưng nó đã nhắm trượt "Cruc..." Harry tiếp tục chĩa vào phía cô và anh nhưng lời nguyền của nó dễ dàng bị anh gỡ bỏ. Sau bao nhiêu năm anh đã nhiều lần hứa với cô, không bao giờ để cô phải chịu cái lời nguyền này nữa càng không để cô bị thương dù chỉ một chút.

"Con Fang ở trong đó, đồ quỷ...!" Hagrid gầm vang lên khi căn chòi của lão bị thiêu cháy

"Cruc..." Harry lần nữa tung bùa tra tấn nhưng anh lần nữa gỡ bỏ một cách nhẹ nhàng còn không quên cười khẩy một cái nhìn thằng bé

"Không lời nguyền Không Thể Tha Thứ nào phọt ra được khỏi ngươi đâu, Potter! Ngươi không đủ nỗ lực cũng không đủ khả năng..." anh quát

"Incarc..." Harry thét lớn, nhưng anh đã làm trệch cú ếm bùa chỉ bằng một cái phất tay lười nhác. "Đánh lại đây! Đánh đi! Ông là đồ hèn! ĐỒ HÈN!!" Harry quát lập tức bị cô đánh bay ra xa nhưng đã quá trễ. Thằng bé đã thành công chọc giận Severus

"Đồ hèn? Ngươi gọi ta thế hả, Potter? Cha ngươi không bao giờ dám tấn công ta trừ phi là bốn chọi một, ta tự hỏi ngươi gọi hắn là gì?"

"Stupe..."

"Còn bị chặn nữa, chặn nữa, chặn nữa tới chừng nào ngươi học được cách câm miệng và đóng tâm trí ngươi lại, Potter à! Bây giờ thì, biến!" anh quát tên Tử thần Thực tử khổng lồ đằng sau Harry.

"Sev." cô chạm nhẹ vào tay anh và nhắc anh mau đi

"Impedi..." Nhưng Harry chưa kịp kết thúc cú điểm huyệt này, thì một cơn đau khủng khiếp chộp lấy nó; nó quỵ sấp xuống cỏ, có ai đó đang thét vang, nó sẽ chết chắc vì cơn đau này

"Không!" giọng anh quát lên; Harry nằm úp cuộn dưới cỏ tối mịt mùng, nắm chặt cây đũa phép của nó và thở hồng hộc "Trò quên mệnh lệnh của chúng ta rồi à? Potter thuộc về Chúa tể Hắc Ám... Chúng ta phải để nó lại! Đi! Đi!"

"Đi thôi, Sev." cô nhắc anh nhưng ngay lúc này

"Sectum..."

Anh lập tức quay lại, phẩy đũa phép và lời nguyền của Harry lại bị đẩy lui. Giờ anh không còn cười khẩy hay nhạo báng nữa; ánh lửa sáng rực soi rõ một gương mặt tức giận điên cuồng. Đến cô khi nhìn vẻ mặt này còn có chút sợ hãi.

"Levi..."

"Không, Potter!" anh quát lên. Một tiếng ẦM long trời và Harry bay ngược ra sau, và lại rớt xuống đất thiệt mạnh, lần này cây đũa phép của nó bay vuột khỏi tay. Anh tiến lại gần chỗ thằng bé "Ngươi dám dùng chính bùa chú của ta chống lại tao hả, Potter? Chính ta là người đã sáng tạo ra chúng... Ta, Hoàng tử Lai! Ngươi dùng những phát minh của ta để tấn công ta, giống như thằng cha đê tiện của ngươi, đúng không? Ta không nghĩ thế... Không!"

Harry nhảy bổ tới cây đũa phép của nó; anh tung một cú bùa ngay cây đũa khiến cây đũa bay xa mấy tấc vào trong đêm tối, khuất khỏi tầm mắt.

"Thế thì giết ta đi." Harry thở gấp gáp. "Giết ta như ngươi đã giết thầy ấy, đồ hèn..."

"Im miệng!" cô quát lập tức tạo một đường cắt ngang mặt thằng bé, vài cọng tóc của nó rơi xuống. Cô tiến lại gần nói "Nghe cho rõ đây, Potter. Con có thể gọi ta là đồ hèn, gọi bất cứ ai là đồ hèn nhưng con tuyệt đối, không được phép gọi Severus như vậy!" cô nói xong thằng bé còn có chút sững người nhưng cô không quan tâm mà cùng anh rời đi.

Khoảng vài tuần sau đó, Remus và Tonks kết hôn nhưng họ không mời cô. Có lẽ họ đã nghĩ cô phản bội lại họ như tên Đuôi Trùn. Cũng không thể trách họ được! Tổng hành dinh đã được chuyển về Hang Sóc, nơi ở của gia đình Weasley. Chắc họ không biết Jimmy vẫn thường âm thầm báo cho cô tình hình của Hội. Tuy cô không ưa cậu ta nhưng Hội vẫn còn những người cô quan tâm, như Remus.

Cô cùng Severus hiện ra từ cõi không. Gần đó còn có Yaxley, anh họ của Muriel. Chắc cả giới pháp thuật Anh ai cũng có thù oán với cô nếu biết tất cả những chuyện cô từng làm mất!

"Tin tức sao?" Yaxley hỏi

"Tuyệt." Severus trả lời.

Con đường nằm giữa một bụi dâu gai còi cọc mọc hoang bên trái và một hàng giậu cao được cắt tỉa chu đáo ở bên phải. Vạt áo choàng dài của ba người bay lất phất quanh cổ chân khi bước đi.

"Tưởng đâu tôi trễ rồi chứ." Yaxley nói, bộ mặt thô đần của hắn lúc ẩn lúc hiện khi những cành cây cao bên trên che khuất ánh trăng. "Hơi rắc rối hơn dự kiến Nhưng tôi hy vọng ngài sẽ hài lòng Anh coi bộ chắc mẻm tin tức anh thu đựơc là xịn"

Anh gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Quẹo phải, tiến vào một con đường rộng dành cho xe chạy dẫn ra khỏi con đường mòn. Hàng giậu cao uốn cong theo họ, và kéo dài đến tận hai cánh cổng kiểu cọ bằng sắt đồ sộ chắn đường ba người. Không người nào dừng bước, cả ba im lặng giơ tay trái lên kiểu như chào và đi xuyên qua cổng, như thể mớ kim loại đen đó là khói.

Những hàng giậu thuỷ tùng hãm bớt tiếng bước chân của ba người. Đâu đó bên trái họ có tiếng xào xạc, Yaxley lại rút cây đũa phép ra chĩa lên phía trên đầu người đồng hành, nhưng âm thanh ấy hoá ra xuất phát từ một con công trắng tinh đang oai phong đường bệ bước đi trên hàng giậu.

"Lúc nào cũng bày đặt, cái lão Lucius ấy! Lại còn công nữa..." Yaxley nhét cây đũa phép vào trong áo choàng kèm theo một cái khịt mũi.

Một dinh thự sang trọng hiện ra trong bóng tối cuối con đường thẳng tắp dành cho xe chạy, ánh sáng loé ra từ những ô vuông lấp lánh như kim cương của những khuôn cửa sổ tầng trệt. Một cái hồ đang phun nước ở đâu đó trong khu vườn âm u phía bên kia hàng giậu. Sỏi nghiến rào rạo dưới chân khi bước về phía cửa chính, cửa mở ra khi họ đi tới gần, mặc dù không thấy ai mở cựa

Hành lang rộng, được chiếu sáng mờ mờ, và được trang trí lộng lẫy, với một tấm thảm diễm lệ trải gần kín mặt sàn đá. Những đôi mắt của đám chân dung mặt tai tái treo trên tường dõi theo cô, Severus và Yaxley khi ba người đi ngang qua. Ba người dừng bước bên một cánh cửa gỗ nặng ịch dẫn vào căn phòng kế tiếp, ngần ngừ trong tích tắc, rồi Severus vặn nắm đấm cửa.

Phòng khách đầy những người ngồi im bên một cái bàn dài chạm trổ kiểu cọ. Những bàn ghế vốn thường bày biện trong phòng đã bị dồn bừa vào sát tường. Ánh sáng toả ra từ một ngọn lửa đang cháy phừng phừng trong một lò sưởi bằng cẩm thạch to đẹp đội một tấm gương viền vàng. Cô, Severus và Yaxley chần chừ một chút ở ngưỡng cửa. Khi mắt đã quen với bóng tối họ đi về phía một hình ảnh kì quái nhất trong toàn cảnh, một nhân dạng rõ ràng là bất tỉnh đang chổng ngược lơ lửng bên trên cái bàn, chầm chậm xoay vòng như thể bị treo bằng một sợi dây thừng vô hình, và được phản chiếu trong tấm gương lẫn trên mặt bàn láng bóng bên dưới. Không ai trong số người ngồi phía dưới cái cảnh quái đản ấy nhìn lên trừ một thanh niên trắng nhợt ngồi gần như ngay bên dưới hình nhân treo ngược. Cậu ta dường như không thể cưỡng được cứ một hai phút lại liếc nhìn lên phía trên đầu mình.

"Yaxley, Snape, Macmillan." một giọng nói cao, rõ, phát ra từ đầu bàn. "Chúng bay suýt trễ."

Người vừa nói ngồi ngay phía trước lò sưởi, cho nên thoạt đầu những người mới đến khó mà nhìn thấy gì khác hơn bóng dáng kẻ đó. Tuy nhiên, khi họ đến gần hơn thì gương mặt kẻ đó lộ rõ dần vẻ u ám, trọc lóc, như đầu rắn, với một cái khe tét ra làm lỗ mũi và hai con mắt đỏ chóe có đồng tử vạch thẳng đứng. Kẻ đó xanh xao đến nỗi dường như phát ra một quầng sáng ngà ngà.

"Severus, lại đây." Voldemort nói, chỉ vào một cái ghế ngay sát bên phải hắn. "Yaxley... ngồi cạnh Dolohov. Macmillan, ngươi cũng lại đây." Voldemort nói rồi nhìn cô và ám chỉ vào chiếc ghế ngồi bên trái hắn, cạnh Samael. "Sao?"

"Thưa Chúa Tể, Hội Phượng Hoàng có ý định chuyển Harry Potter từ chỗ đang ở đến một nơi an toàn vào thứ bảy tới, lúc trời tối."

Sự hào hứng nổi lên thấy rõ quanh cái bàn, một số người căng lên cứng đơ, một số bồn chồn cựa quậy, tất cả đều chăm chú nhìn anh và Voldemort.

"Thứ bảy... lúc trời tối." Voldemort lặp lại. Hai con mắt đỏ của hắn nhìn chằm chặp vào đôi mắt đen của anh với sự chiếu tướng mà một vài kẻ quan sát bên ngoài phải ngoảnh mặt đi, dường như sợ chính mình sẽ bị cháy lây bởi cái nhìn rực lửa dữ dội đó. Tuy nhiên anh vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt Voldemort. Một lúc sau, cái miệng không môi của Voldemort cong lên từa tựa như một nụ cười.

"Tốt. Tốt lắm. Và thông tin này xuất phát..."

"...từ nguồn mà chúng ta đã bàn. "anh nói.

"Thưa Chúa tể." Yaxley đã chồm tới trước để nhìn lên Voldemort và anh ở đầu cái bàn dài. Mọi gương mặt đều hướng về phía hắn.

"Thưa Chúa tể, tôi lại nghe khác."

Yaxley chờ đợi, nhưng Voldemort không nói gì, nên hắn tiếp tục "Thần Sáng Dawlish để lộ là Potter sẽ không được chuyển đi đâu cho tới ngày ba mươi mốt, vào cái đêm trước khi thằng đó đủ mười bảy tuổi."

Cô bật cười thành tiếng rồi nói.

"Chúng luôn có những kế hoạch nghi binh Yaxley. Chắc chắn là Dawlish đã bị ếm bùa Lú Lẫn. Đây không phải là lần đầu tiên. Ai cũng biết hắn dễ bị mắc lừa."

"Tôi cam đoan với Ngài, thưa Chúa tể, Dawlish tỏ ra khá chắc chắn." Yaxley nói

"Nếu hắn ếm bùa Lú lẫn thì đương nhiên hắn phải chắc chắn rồi." cô nói thêm " Tôi cam đoan với anh, Yaxley, Sở Thần Sáng sẽ không đóng vai trò gì nữa trong việc bảo vệ Harry Potter. Hội Phượng Hoàng cho rằng chúng ta đã xâm nhập vào Bộ Pháp Thuật rồi."

"Vậy là Hội Phượng Hoàng cũng đúng được một cái, há?" Một gã mập chè bè ngồi gần Yaxley nói. Hắn phát ra tiếng cười khụt khịt được vài ba người ngồi dài theo cái bàn hưởng ứng.

Voldemort không cười. Cái nhìn chằm chằm của hắn đảo lên, hướng về phía cái thân xác đang xoay chầm chậm phía trên đầu mọi người, dường như hắn đang chìm đắm trong suy nghĩ.

"Thưa Chúa tể..." Yaxley tiếp tục "Dawlish tin là toàn bộ lực lượng thần sáng sẽ được huy động để hộ tống thằng nhỏ..."

Voldemort giơ lên một bàn tay trắng nhợt to tướng, và Yaxley nín ngay tức thì, ấm ức nhìn Voldemort quay lại nói với Severus.

"Sau đó chúng sẽ giấu thằng đó ở đâu?"

"Ở nhà của một trong những Hội viên." anh nói. "Theo nguồn tin, nơi đó được Hội Phượng Hoàng và Bộ Pháp Thuật bố trí mọi sự bảo vệ mà họ có thể làm được. Tôi nghĩ một khi nó đã ở đó rồi thì chúng ta rất ít có cơ hội tóm được nó, trừ khi, dĩ nhiên thôi, thưa Chúa tể, là Bộ Pháp Thuật sập trước thứ bảy tới, điều đó giúp cho chúng ta cơ hội phát hiện và giải trừ một số bùa ếm đủ để phá hủy những bùa phép còn lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro