Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 112: Lời thề Bất Khả Bội

"Cô vẫn chưa hiểu ra ư? Đó chỉ là do sự che chở chằm chặp của lão Dumbledore như lão đã bảo kê giúp tôi khỏi phải ngồi trong Azkaban! Có phải cô không công nhận là việc kết liễu đời thằng học trò cưng của lão sẽ khiến lão quay lại đối đầu với tôi không? Nhưng sự việc còn nghiêm trọng hơn thế. Tôi phải nhắc lại là khi Potter vào Hogwarts lần đầu tiên thì đã có nhiều chuyện bàn tán quanh nó, tin đồn rằng nó là một phù thuỷ Hắc ám vĩ đại, đó là việc giải thích tại sao nó vẫn sống sót sau vụ tấn công của Chúa tể Hắc ám. Tôi cũng tò mò, tôi thừa nhận, và đã không bằng mọi giá giết Potter vào đúng cái lúc nó đặt chân lên cái trường đó. Tất nhiên, có một điều thật rõ ràng, tôi đã nhanh chóng nhận ra thằng nhãi chẳng có tài cán đặc biệt gì hết. Nó chỉ chiến đấu khi bị dồn đến chân tường với một số sự may mắn đơn thuần và bọn bạn bè còn có vẻ tài năng hơn. Thằng nhãi xoàng đến cực độ, mà lại còn làm ra vẻ kiêu căng và tự đắc giống hệt như cha nó. Tôi đã cố hết sức mình để tống cổ nó ra khỏi Hogwarts, nơi mà tôi tin rằng hầu như không phải là đất của nó, nhưng nếu giết nó, hoặc để nó chết trước mặt tôi? Tôi có là thằng ngốc mới làm việc nguy hiểm đó trước mặt lão Dumbledore."

"Và qua những điều này bọn ta sẽ bị thuyết phục rằng Dumbledore chẳng hề nghi ngờ ngươi chăng?" Bellatrix hỏi. "Lão chẳng biết gì về lòng trung thành thật sự, lão vẫn tin tưởng hoàn toàn vào ngươi?"

"Tôi vào vai rất đạt." Severus nói. "Và cô hãy nhìn vào điểm yếu nhất của lão Dumbledore, lão luôn tin tưởng điều tốt đẹp nhất của mỗi con người. Tôi đã chơi một bài ăn năn hối cải khi tôi gia nhập đội ngũ của lão, đổi mới từ một Tử thần Thực tử, và lão đã dang rộng đôi tay để đón nên, như tôi đã nói, lão không bao giờ cho phép tôi đến gần Nghệ thuật Hắc ám chừng nào lão còn làm được. Dumbledore là một pháp sư vĩ đại, đúng vậy, một pháp sư vĩ đại..."

Bellatrix rít lên một tiếng cay độc

"Chúa tể Hắc ám cũng biết vậy. Tôi rất vui mừng mà nói rằng, tuy vậy lão đang già đi. Cuộc chiến tay đôi với Chúa tể Hắc ám đã làm lão sốc lắm. Lão bị dính nhiều vết thương nghiêm trọng vì phản xạ của lão chậm đi nhiều so với hồi xưa. Nhưng nhiều năm qua, lão vẫn chưa bao giờ ngừng tin tưởng Severus Snape, và điều đó làm cho tôi có giá trị lớn trong mắt Chúa tể Hắc ám." anh nói tiếp

Bellatrix trông vẫn còn khó chịu, vì chị ta chưa biết làm thế nào nào để vặn Severus tiếp. Lợi dụng cơ hội Bellatrix đang im hơi lặng tiếng, Severus quay ra Narcissa.

"Bây giờ... Narcissa, cô đến đây để yêu cầu giúp đỡ?"

Narcissa nhìn lên anh, khuôn mặt đầy vẻ tuyệt vọng.

"Phải, Severus. Tôi... tôi nghĩ cậu là người duy nhất có thể giúp tôi, tôi không còn ai để trông mong nữa. Lucius đang ở trong ngục và... "

Chị nhắm nghiền mắt lại và hai giọt nước mắt trào ra.

"Chúa tể Hắc ám cấm tôi nói ra điều đó." Narcissa tiếp tục, mắt vẫn nhắm nghiền. "Ngài không muốn ai biết kế hoạch này hết. Nó... vô cùng bí mật. Nhưng..."

"Nếu Ngài không cho phép, cô không nên kể." Severus nói luôn. "Một từ của Chúa tể Hắc ám là cả một mệnh lệnh."

Narcissa há hốc miệng như thể anh tạt một gáo nước lạnh vào chị. Bellatrix lần đầu tiên trông có vẻ hài lòng từ khi chị ta đặt chân vào cái nhà này.

"Thế là xong!" chị ta nói đứa em với vẻ chiến thắng. "Ngay cả Snape cũng nói thế, mày được bảo là không nói thì cứ việc câm miệng!"

Nhưng Severus đã đứng dậy và đi đến cạnh chiếc cửa sổ, nhìn kỹ qua bức mành đến con đường vắng lặng, sau đó lại đóng sập lại. Anh đi vòng đến chỗ Narcissa, cau mày.

"Ngẫu nhiên là tôi cũng được biết kế hoạch này." anh nói rất khẽ. "Tôi là một người trong số rất ít người được Chúa tể Hắc ám truyền cho. Tuy thế, dù tôi đã biết bí mật, Narcissa, cô có thể sẽ trở thành kẻ phản bội Chúa thể Hắc ám đấy."

"Tôi nghĩ cậu hẳn phải biết rồi!" Narcissa nói, thở dễ dàng hơn. "Ngài rất tin cậu mà, Severus. ..."

"Ngươi biết kế hoạch đó rồi?" Bellatrix nói, biểu hiện rất nhanh của sự đắc thắng bị đổi ngay thành cái nhìn hoài nghi. "Ngươi biết?"

"Tất nhiên." Severus nói. "Nhưng cô cần tôi giúp gì, Narcissa? Nếu cô đang tưởng tượng cảnh tôi có thể thuyết phục được Chúa tể Hắc ám đổi ý, tôi rất tiếc là chẳng có hy vọng gì đâu, chẳng có gì."

"Severus." chị gọi khẽ, nước mắt chảy trên gò má nhợt nhạt. "Con trai tôi... con trai duy nhất của tôi... "

"Draco nên tự hào!" Bellatrix nói. "Chúa tể Hắc ám đang ban cho nó một vinh dự lớn. Và ta sẽ nói điều này vì Draco, nó không hề lùi bước trước nhiệm vụ cao cả, nó còn có vẻ vui mừng khi có được một cơ hội để khẳng định mình, và kích động trước cái viễn cảnh..."

Narcissa bắt đầu khóc nức nở, luôn nhìn Severus với vẻ cầu khẩn.

"Đó là bởi vì nó chỉ mới 16 và không có ý niệm gì về những lời nói dối đã được sắp đặt sẵn cả! Tại sao, Severus? Tại sao lại là con trai tôi? Thật quá nguy hiểm! Đó là sự trả thù cho lỗi lầm của Lucius, tôi biết mà!"

Severus không nói gì. Anh không nhìn và những giọt nước mắt nữa vì đó là việc khiếm nhã, nhưng anh không thể giả bộ không nghe thấy gì.

"Đó là lý do tại sao Ngài chọn Draco, phải không?" chị ta rên rỉ. "Để trừng phạt Lucius?"

"Nếu Draco thành công...." Severus nói, vẫn nhìn tránh chị ta "nó sẽ được vinh danh hơn tất cả những kẻ khác."

"Nhưng nó sẽ không thành công!" Narcissa nức nở. "Nó làm thế nào được, khi mà ngay cả bản thân Chúa tể Hắc ám...?"

Bellatrix há hốc miệng; Narcissa hình như hoá điên mất rồi.

"Tôi chỉ có ý là... là chưa ai thành công hết... Severus... làm ơn... Cậu, cậu luôn là, thầy giáo Draco thích nhất... Cậu là bạn của Lucius... Tôi van cậu... Cậu là tâm phúc của Chúa tể Hắc ám, cố vấn mà Ngài tin tưởng nhất... Cậu sẽ nói với Ngài chứ, thuyết phục Ngài...?"

"Chúa tể Hắc ám sẽ không bị thuyết phục, và tôi cũng không đủ ngu ngốc để làm việc đó." Severus thẳng thừng. "Tôi không thể giả bộ là Chúa tể Hắc ám không tức giận với Lucius. Lucius phải bị trừng phạt. Anh ta đã để bị bắt, cùng với nhiều kẻ khác, và còn thất bại trong việc lấy Lời tiên tri. Đúng vậy, Narcissa, Chúa tể Hắc ám tức giận, thật sự rất tức giận."

"Vậy nên tôi đã đúng, Ngài đã chọn Draco để trả thù!" Narcissa nấc nghẹn. "Ngài không muốn nó thành công, Ngài muốn nó bị chết khi cố gắng làm điều đó!"

Khi Severus không nói gì, Narcissa có vẻ như đã mất nốt chút tự chủ còn giữ được nãy giờ. Đứng dậy, chị ta lảo đảo ngã vào Severus và nắm lấy vạt áo anh. Mặt chị ta kề sát anh, nước mắt chảy dài xuống ngực anh, chị thở hắt ra

"Cậu làm được mà. Cậu làm thay cho Draco chuyện đó được mà, Severus. Cậu sẽ thành công, tất nhiên là thế rồi, và Ngài sẽ thưởng cho tất cả chúng ta..."

Severus nắm cổ tay chị và giật bàn tay đang nắm chặt của chị ra. Nhìn xuống khuôn mặt giàn giụa nước mắt, anh chậm rãi

"Ngài định để tôi cuối cùng cũng làm chuyện đó, tôi nghĩ vậy. Nhưng ngài đã quyết định là Draco phải thử trước. Cô thấy đấy, trong trường hợp Draco có thể thành công, thì tôi có thể ở lại Hogwarts lâu hơn nữa, hoàn thành trách nhiệm của một điệp viên."

"Nói cách khác, chẳng liên quan gì đến Ngài nếu Draco bị giết chết!"

"Chúa tể Hắc ám rất giận." Severus nhắc lại thật nhỏ. "Ngài đã không nghe được Lời tiên tri. Cô cũng biết rõ là thế mà, Narcissa, Ngài không dễ mà bỏ qua đâu."

Chị ngã quỵ, sụp xuống chân anh, thổn thức van nài dưới đất.

"Đứa con độc nhất của ta . . . Đứa con độc nhất của ta . . ."

"Mày nên tự hào!" Bellatrix tàn nhẫn nói. "Nếu ta có con trai, ta sẽ rất vui mừng để cho con ta phục vụ Chúa tể Hắc ám!"

Narcissa khẽ gào lên thất vọng và vò đầu bứt tóc. Severus dừng lại, nắm lấy tay chị ta, đỡ chị dậy, và dìu chị lại ghế bành. Rồi anh rót cho chị thêm rượu và buộc chị ta phải cầm lấy cốc.

"Narcissa, thế đủ rồi. Uống đi. Nghe tôi."

Chị ta im lặng được một lát, đánh đổ một ít rượu ra ngoài, tay run lên cầm cập, .

"Tôi có khả năng có thể... giúp được Draco."

Chị ngồi thẳng lên, mặt trắng bệch, mắt mở to.

"Severus... ồ, Severus... cậu sẽ giúp thằng bé chứ? Cậu sẽ trông coi nó, bảo vệ nó chứ?"

"Tôi sẽ cố."

Chị ta hất tung cái cốc ra, nó lăn dọc mặt bàn khi chị rời khỏi ghế bành để đến quỳ trước chân Severus, nắm tay anh bằng cả hai tay mình, và hôn tay anh. Việc này khiến cô hơi nhíu mày một cách rất khẽ.

"Cậu sẽ ở đó để bảo vệ nó... Severus, cậu hứa với tôi không? Cậu sẽ hứa bằng Lời thề Bất Khả Bội chứ?"

"Lời thề Bất Khả Bội?"

Thái độ của Severus có vẻ dửng dưng, khó đoán. Bellatrix, tuy thế, cười khúc khích đắc thắng.

"Mày nghe chứ, Narcissa? Ồ, nó sẽ cố gắng, ta biết mà... Những lời sáo rỗng quen dùng, nói mà không làm mà... Ồ, theo lời của Chúa tể Hắc ám, tất nhiên!"

Anh không nhìn vào Bellatrix. Đôi mắt đen của anh nhìn thằng vào khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Narcissa trong khi chị vẫn nắm chắc tay anh.

"Dĩ nhiên, Narcissa, tôi sẽ hứa bằng Lời thề Bất Khả Bội." anh nói rất khẽ. "Có thể chị của cô sẵn lòng làm Người làm chứng."

Bellatrix há hốc miệng. Severus cúi thấp người xuống đối diện với Narcissa. Trong khi Bellatrix vô cùng kinh ngạc, hai người nắm chặt tay phải của nhau.

"Cô lấy đũa phép ra, Bellatrix." Severus lạnh lùng.

Chị ta rút ra, vẫn còn bàng hoàng kinh ngạc.

"Và cô cần tiến gần lại đây nữa." anh nói.

Chị ta bước tới trước mặt hai người, và để đầu cây đũa phép vào chỗ hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau.

"Có phải cậu, Severus, sẽ trông coi con trai tôi, Draco, khi nó cố gắng thực thi nhiệm vụ mà Chúa tể Hắc ám giao cho?" Narcissa nói

"Tôi sẽ làm." Severus nói.

Một lưỡi lửa sáng chói loé lên từ đầu cây đũa phép và vây lấy hai bàn tay làm thành một cái vòng bằng lửa nóng đỏ.

"Và có phải cậu sẽ, làm hết khả năng của mình, để bảo vệ nó khỏi nguy hiểm?"

"Tôi sẽ làm." Severus nói.

Một lưỡi lửa thứ hai loé lên từ đầu cây đũa phép và nối liền với vòng thứ nhất, tạo thành một quầng lửa sáng chói.

"Và, trường hợp ngoại lệ... nếu như Draco không thành công... " Narcissa nói khẽ "Cậu sẽ làm công việc mà Chúa tể Hắc ám đã giao cho Draco làm?"

Một giây im lặng. Bellatrix dò xét, cây đũa phép vẫn để vào bàn tay đã nắm chặt của họ, mắt mở to.

"Tôi sẽ làm." Severus nói.

Khuôn mặt ngỡ ngàng của Bellatrix trở nên giận tím tái trong một ngọn lửa thứ ba được phun ra từ cây đũa phép, xoắn lấy hai vòng lửa kia, và cả ba vòng lửa gắn vào hai bàn tay nắm chặt, như một sợi dây lửa, một con rắn bằng lửa.

"Giờ thì đến lượt tôi rồi nhỉ!" cô nói thu hút lại sự chú ý của ba người

"Ta suýt quên là ngươi còn ở đây, Macmillan." Bellatrix rít lên

"Cô có thể đưa tôi tới gặp Ngài được chứ?" cô vừa nghịch ly rượu vừa hỏi

"Một Thần Sáng?" Bellatrix hỏi một cách khinh miệt

"Ừm" cô khẽ gật đầu nhẹ rồi uống cạn ly rượu và đến đến chỗ Bellatrix. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro