Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Mọi người ở Thanh Thành Sơn vẫn đối với chưởng giáo bọn họ sùng bái một cách mù quáng, mang theo hào quang khi vừa mới sinh ra, cùng đạo kiếm song tu tất nhiên không cần phải nói. Sau đó cùng Lôi Vân Hạc đánh một trận, một người một kiếm chặn lại đại quân Ma Giáo càng là truyền kỳ. 

Bởi vậy cho dù chưởng giáo mỗi ngày ngồi dưới tàng cây hoa đào trong sân nhắm mắt thiền định, bọn họ cũng cảm thấy tất có thâm ý, không dám tùy ý quấy rầy. Ngoại trừ mấy vị lão thiên sư biết chuyện, không ai biết chưởng giáo thoạt nhìn ổn trọng mỗi lần ngồi dưới tàng cây hoa đào đều là xuân tâm nhộn nhạo, vả lại xuân tâm này vừa mới nảy sinh chính là mười mấy năm. 

Hôm nay, vị chưởng giáo mà cả Thanh Thành sơn cho rằng bế quan trong sân lại đang đứng ở trước con đường xuống núi, vẻ mắt có chút lo lắng bất an. "Tiểu tiên nữ." 

"Dừng lại, đứng ở nơi đó, đừng đi qua đây." 

Đi thêm vài bước nữa là chính thức bước chân xuống núi, Lý Hàn Y cũng không dám để hắn mạo hiểm. 

Bàn tay Triệu Ngọc Chân vươn ra khựng lại giữa không trung, nghe vậy hắn mím môi, ngay cả lông mày cũng thấp đi vài phần, trông giống như một cô con dâu nhỏ đang tức giận. 

Lý Hàn Y biểu tình bất đắc dĩ, nàng còn chưa tính sổ với Triệu Ngọc Chân, đối phương lại còn bày ra bộ dáng này trước, ngược lại càng làm có vẻ nàng đuối lý. 

"Ta chỉ là trở về Tuyết Nguyệt Thành một chuyến, cũng không phải không trở lại đây nữa." Lý Hàn Y rốt cuộc vẫn mềm lòng, ngữ khí cũng hòa hoãn đi một chút. 

Triệu Ngọc Chân đã quên lời cảnh cáo vừa rồi của nàng, tiến lên một bước nắm lấy tay nàng. 

"Ta đi cùng nàng." 

"Không được, ngươi ở đây chờ ta." Lý Hàn Y quả quyết cự tuyệt. 

Triệu Ngọc Chân lần này lại không định nghe lời như vậy, lần trước tiểu tiên nữ để hắn chờ đợi đã thay đổi từ một năm thành hơn mười năm. Mặc dù hắn chưa bao giờ bất mãn hay oán hận vì phải chờ đợi nàng, nhưng lần này hắn sẽ không để nàng ra đi dễ dàng như vậy. 

Hắn duỗi cánh tay ra, ôm cả người Lý Hàn Y vào trong ngực, thanh âm ủy khuất: "Tiểu tiên nữ, nàng lại muốn bỏ ta sao?" Hắn vốn tưởng rằng giữa bọn họ đã có tiếp xúc da thịt như vậy rồi thì tiểu tiên nữ hẳn là sẽ không cự tuyệt hắn nữa. Thế nhưng nàng vừa tỉnh táo lại, vẫn là tâm tâm niệm niệm muốn trở về Tuyết Nguyệt thành, còn không để cho hắn đi theo. 

Tuy rằng trong khoảng thời gian này cử chỉ thân mật giữa bọn họ cũng không ít, nhưng đó đều là ở trong sân nhà của Triệu Ngọc Chân. Bây giờ trên con đường núi này, bất cứ lúc nào cũng có thể có người, Lý Hàn Y không khỏi có chút ngại ngùng, khẽ đẩy Đẩy Triệu Ngọc Chân. 

"Ngươi buông ta ra, nếu bị người nhìn thấy thì làm sao?" 

"Vậy thì như thế nào, ta ôm thê tử của mình là chuyện đương nhiên." Đôi mắt Triệu Ngọc Chân trong suốt, không cảm thấy xấu hổ chút nào. Rõ ràng bọn họ còn chưa thành hôn, nhưng Triệu Ngọc Chân nói ra câu "thê tử" này rất thuận miệng, Lý Hàn Y dĩ nhiên cũng không tức giận. Bởi vì đây là cái hố do chính nàng đào cho mình. 

Vài ngày trước. 

Hôm nay Triệu Ngọc Chân giúp Lý Hàn Y bằng "Thanh Tâm Phổ Thiện Chú" hôm nay, lại giúp nàng vận hành chân khí một tuần. Tóc Lý Hàn Y đã hoàn toàn chuyển sang màu đen, bản thân cũng tỉnh táo lại. Nhưng làm cho Triệu Ngọc Chân cảm thấy đáng tiếc chính là, thái độ của tiểu tiên nữ đối với hắn cũng theo đó lạnh nhạt đi không ít, hoàn toàn không giống bộ dạng không cho hắn rời khỏi nàng nửa bước như trước kia. Nhưng chỉ cần nàng không sao, những thứ khác không quan trọng. 

Triệu Ngọc Chân duỗi hai ngón tay và đặt chúng lên cổ tay trắng nõn của nàng. Từ tình trạng mạch đập mà xem, dấu hiệu tiểu tiên nữ tẩu hỏa nhập ma đã hoàn toàn biến mất, nhưng nội thương lưu lại lúc trước vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Nếu động chân khí, khí huyết trong cơ thể nhất định sẽ bốc lên, vết thương cũ liền lập tức tái phát. Nhưng nếu nàng ở Thanh Thành sơn, ở lại bên cạnh mình thì cũng không có gì phải lo lắng. 

Lý Hàn Y vừa nghe thương thế của mình đã không còn gì đáng ngại, cũng không để ý tới câu nói sau kia của hắn. Nàng nhìn thoáng qua Thiết Mã Băng Hà trên tường, ngữ khí bình thản nói: "Ngày mai ta trở về Tuyết Nguyệt thành." 

Triệu Ngọc Chân ngạc nhiên, vội vàng tỏ vẻ phản đối. "Không được, thân thể của nàng còn cần tu dưỡng, chờ một chút có được không?" 

Lý Hàn Y cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Ngươi cất giấu kiếm của ta lâu như vậy, mấy ngày nay tu luyện còn chưa đủ sao? "

Nói đến việc này, Triệu Ngọc Chân thực sự chỉ vì lo nghĩ cho nàng. Lý Hàn Y không thể tùy tiện dùng chân khí , nếu không sẽ càng bị thương nặng hơn. Hắn đương nhiên không dám để cho nàng chạm vào thanh kiếm, nhưng Thiết Mã Băng Hà cùng chủ nhân tâm ý tương thông, chỉ cần gọi một tiếng sẽ bay đến trên tay nàng, nếu giấu ở nơi bình thường tất nhiên là vô dụng. Vì thế Triệu Ngọc Chân đem nó giấu ở sau Long Bộc rồi thi triển đạo pháp phong ấn nó. Những ngày đó Lý Hàn Y gọi thế nào cũng không thể triệu hồi được Thiết Mã Băng Hà, cho đến khi tình trạng của nàng chuyển biến tốt hơn rất nhiều, Triệu Ngọc Chân mới đem kiếm trả lại cho nàng. Cũng bởi vậy, nàng suốt ba ngày không để ý tới hắn. 

"Việc này ta đã biết sai rồi." Triệu Ngọc Chân to gan cầm tay nàng lắc lắc, "Nhưng vết thương của nàng còn chưa khỏi, hiện tại thật sự không thể trở về." 

Chỉ là tính tình của tiểu tiên nữ rất quật cường, hắn cũng không chắc có thể thuyết phục nàng, vì thế Triệu Ngọc Chân chỉ khẽ thở dài: "Nếu nàng thật sự muốn trở về Tuyết Nguyệt thành, qua mấy ngày nữa ta cùng nàng đi có được không?" 

"Không được, ngươi không thể xuống núi." Lý Hàn Y trong lòng căng thẳng, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt hắn. 

"Tiểu tiên nữ đồng ý với ta, chờ đến khi thân thể nàng khôi phục như lúc ban đầu rồi hẳn đi có được không?" Triệu Ngọc Chân trong lòng thầm nghĩ, đến lúc đó hắn sẽ đi theo nàng, cho dù là một trở thành một tên bám đuôi cũng nhất quyết phải đi cùng nàng. Tiểu tiên nữ từng hứa khi nàng lên núi lần nữa thì muốn hắn đi theo nàng, hắn dù sao cũng phải giữ lời hứa. 

Lý Hàn Y không có biện pháp với hắn, trầm ngâm một lúc lâu. Triệu Ngọc Chân biết được lo lắng của nàng, đem chuyện mình bảo Lý Phàm Tùng đưa thư nói ra.

"Bọn họ chắc cũng đã đến nơi rồi, Tam thành chủ nhìn thấy tin tức này tất sẽ có phòng bị. Nhưng nếu lần này nàng xuống núi, đi trên đường lại xảy ra chuyện gì, ta..." Ngữ khí Triệu Ngọc Chân nói chuyện ngữ khí trở nên trầm xuống.

"Được rồi, ta đồng ý với ngươi là được." Lý Hàn Y thỏa hiệp. Như Triệu Ngọc Chân nói, hiện tại nàng trở về Tuyết Nguyệt thành cũng không giúp được gì, nói không chừng còn làm cho bọn người Tư Không thêm chút phiền toái. Huống hồ, nàng cũng có chút không đành lòng nhìn thấy đạo sĩ ngốc này lộ ra vẻ mặt như vậy. 

Nhận được lời hứa của tiểu tiên nữ, Triệu Ngọc Chân thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi." 

Giống như đột nhiên phát hiện mình bỏ sót cái gì đó, tay phải hắn nắm thành quyền rồi gõ vào lòng bàn tay trái, lẩm bẩm nói: "Sao lại quên nói về nó nhỉ." 

"Quên nói đến cái gì?" 

"Quên nói cầu hôn Thương tiên." Triệu Ngọc Chân thản nhiên, tâm ý của tiểu tiên nữ hắn đã rõ ràng hơn. Nhưng Tư Không Trường Phong xem như là người nhà mẹ đẻ của nàng, nếu ở trong thư có nhắc đến, vậy khi bọn họ trở về Tuyết Nguyệt thành không phải vừa vặn có thể tổ chức hôn lễ sao? Lúc ấy hắn thật sự là hồ đồ, có lẽ là do hắn còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc được đoàn tụ với nàng, cho nên cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy. 

"Không phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?" Lý Hàn Y đáp vô cùng tự nhiên, phản ứng này của nàng hoàn toàn khiến cho Triệu Ngọc Chân không ngờ tới. Hắn nghĩ tiểu tiên nữ sẽ xấu hổ hoặc cam chịu, nhưng hẳn là sẽ không từ chối hắn. Nhưng mà đáp án này làm cho hắn vô cùng kinh ngạc, bọn họ kết hôn lúc nào?

Lý Hàn Y vừa nói ra lời này, chính mình còn có chút kinh ngạc. Lần này nàng tẩu hỏa nhập ma khác với người thường, người thường tẩu hỏa nhập ma thức tỉnh thì ký ức khi nhập ma vẫn còn. Nhưng nàng càng thức tỉnh, đoạn ký ức trước khi nhập ma lại càng mơ hồ. Triệu Ngọc Chân lúc trước không dám hỏi nhiều, e sợ sẽ kích thích nàng, nhưng sau khi tỉnh táo lại, nàng cũng không nhớ rõ mình bị thương khi nào, bị thương như thế nào, vì sao bị tẩu hỏa nhập ma. Nếu không phải Triệu Ngọc Chân nghe được nàng từng mơ hồ nói qua cái tên "Tô Xương Hà" một cách tràn ngập sát ý này trong miệng nàng, chỉ sợ ngay cả manh mối này cũng không tìm được. 

Nghĩ một hồi, nàng chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, giống như ký ức lúc đó trong đầu nàng bị một tấm màn dày che phủ, cố gắng thế nào cũng không thể vén ra được, chỉ là trong một thoáng, nàng nhìn thấy một cây hoa đào. 

Thấy trên mặt nàng có chút thống khổ, Triệu Ngọc Chân cũng không truy hỏi lời này của nàng bắt đầu từ đâu. Chỉ là ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Không sao, những chuyện kia không nhớ ra thì đừng nghĩ nữa." Sau này có hắn ở bên cạnh, nhất định sẽ không để cho tiểu tiên nữ bị thương. 

Bất quá, đây có phải là tiểu tiên nữ lúc trước rõ ràng cũng muốn gả cho hắn không? Nếu không sao ngay cả trong trí nhớ hỗn loạn lại có một đoạn thành hôn như vậy? 

Triệu Ngọc Chân cười đến vừa ngây ngô vừa đắc ý, cùng biểu cảm lúc nãy này nói ra "Ôm thê tử mình là chuyện đương nhiên" giống nhau như đúc. 

Lý Hàn Y hôm nay nhất định phải đi, nhưng nàng cũng sợ Triệu Ngọc Chân là tên đạo sĩ ương bướng cứ quyết tâm theo nàng xuống núi, từ đáy lòng nàng luôn cảm thấy nếu hắn xuống núi thật sự sẽ có hậu quả rất đáng sợ. 

Nàng khẽ nhón chân, chủ động hôn môi Triệu Ngọc Chân một cái. 

"Hiện tại ngươi yên tâm đi, ta đi lâu nhất là một tháng sẽ trở lại." Lý Hàn Y như hứa hẹn. Nếu bọn họ cách nhau hai nơi xa như vậy nhưng vẫn vô tình gặp lại nhau được, cũng có lẽ đây chính là định mệnh. Tuyết Nguyệt kiếm tiên đã thấy rõ tâm của mình, nàng dĩ nhiên không nỡ vứt bỏ người này được nữa. 

"Nhưng mà, trước khi ta trở về, nếu như ngươi dám đi một bước xuống con đường núi này, ta sẽ rất tức giận." Nàng muốn giọng nói của mình nghe có vẻ hung ác một chút, nhưng cùng hắn trải qua đoạn thời gian nhu tình mật ý này, ngược lại thật sự có chút quên mất nên làm thế nào để hung dữ với tên đạo sĩ này, thế cho nên những lời này nghe có vẻ so với uy hiếp thì càng giống như làm nũng hơn. 

Những kế hoạch của Triệu Ngọc Chân hoàn toàn biến mất trong nháy mắt dưới nụ hôn này, huống chi tiểu tiên tử đã nói như vậy, hắn tất nhiên là không dám không làm theo. 

"Vậy nàng nhất định phải trở về sớm một chút." Còn chưa đến thời khắc thật sự chia lìa mà hắn đã bắt đầu không nỡ. 

"Biết rồi." Lý Hàn Y đem tay hắn đang ôm bên hông mình kéo xuống, hôn cũng hôn, ôm cũng ôm, cũng nên để cho nàng đi đi. 

Nàng quyết tâm xoay người rời đi, bằng không chỉ sợ là đến khi trời tối cũng không đến được dưới chân núi. Kỳ thật lấy tính tình của nàng, có lẽ ngay cả lần tạm biệt này cũng không nên có, nhưng ở cùng đạo sĩ ngốc này quá lâu nên cũng dính vào thói quen xấu của hắn. Nghĩ tới đây, khóe môi Lý Hàn Y hơi nhếch lên. 

Triệu Ngọc Chân giống như một tảng đá vọng thê nhìn nàng rời đi,  đến khi bóng lưng Lý Hàn Y đã biến mất một lúc hắn thì hắn mới di chuyển một bước.

Dường như lần nào hắn cũng nhìn tiểu tiên nữ rời đi như vậy, nhưng hắn có linh cảm rằng đây là lần cuối cùng hắn phải đứng nơi xa nhìn theo bóng lưng nàng. 

Hắn vừa xoay người, chỉ thấy sư thúc của mình đang mỉm cười nhìn hắn. Triệu Ngọc Chân cung kính với đối phương: "Ân sư thúc."

"Tuyết Nguyệt kiếm tiên đi rồi?" 

Mặt Triệu Ngọc Chân đỏ lên, Ân Trường Tùng vừa nhìn bộ mặt xuân tâm nhộn nhạo của hắn không khỏi trợn trắng mắt. 

"Ngày đó kiếm khí của nàng thiếu chút nữa đem ngọn núi Thanh Thành sơn này san phẳng, ngươi đừng tưởng đám lão già chúng ta nhìn không ra." 

Triệu Ngọc Chân mỉm cười: "Tất nhiên là không thể gạt được sư thúc." 

Ân Trường Tùng thở dài, xem ra Triệu Ngọc Chân vẫn không biết chuyện năm đó Lý Hàn Y lên núi, những lão già như bọn họ cần gì phải xen vào việc của người khác khiến người ta chán ghét. 

"Chỉ cần trong lòng ngươi biết, những chuyện khác chúng ta đều không để ý, chỉ cần ngươi đừng nghĩ xuống núi thì chúng ta liền coi như không biết gì." 

Triệu Ngọc Chân lắc đầu: "Sư thúc, việc này ta không thể chắc chắn được. Nếu nàng ấy muốn ta xuống núi, ta vẫn sẽ đi cùng nàng." 

"Ngươi! Ài, tên mê muội." Tuy rằng Ân Trường Tùng tức giận, nhưng Triệu Ngọc Chân từ nhỏ đã không có ý muốn cầu đạo, hắn cũng lười so đo. Dù sao hắn hiện tại còn chưa xuống núi, nhìn biểu hiện của Lý Hàn Y, đại khái cũng là buông tha. 

"Quên đi, nếu thật sự có một ngày như vậy, chúng ta liều chết cũng phải ngăn cản ngươi." 

Hiện tại các trưởng bối không thể là ngăn được hắn. Triệu Ngọc Chân oán thầm, vì tránh cho sư thúc bị chính mình làm cho tức chết nên cuối cùng cũng không có nói ra miệng. 

Hắn lại sống như cuộc sống trước kia, tuy không thể quen với cuộc sống thiếu tiểu tiên nữ nhưng ít nhất lần này hắn có thêm nhiều kỉ niệm hơn về nàng. 

Nghĩ đến nụ hôn mà tiểu tiên nữ đã trao cho mình trước khi rời đi, Triệu Ngọc Chân liếm liếm môi.

thật ngọt ngào. 

Đang lúc hắn say mê, một cỗ khí tức cực kỳ giống nàng đang tới gần núi Thanh Thành. 

Chẳng lẽ nàng quyết định không trở về Tuyết Nguyệt thành sao? Triệu Ngọc Chân vui vẻ chờ tiểu tiên nữ của hắn hồi tâm chuyển ý, nhưng nhìn chỉ thấy hai người đàn ông đến. 

"Ngươi là ai?" Vẻ mặt của hắn trong nháy mắt từ chờ mong biến thành lạnh lùng. 

Không nghĩ người tới là đệ đệ của nàng, càng không nghĩ tới, thì ra năm đó nàng đã đến gặp hắn để thực hiện ước hẹn xuống núi. 

"Anh Hùng Yến sẽ được tổ chức ở Lôi Gia Bảo vào cuối tháng chín, đến lúc đó ngươi có đi hay không?" Lôi Vô Kiệt kiêu ngạo hỏi. 

"Không đi." Triệu Ngọc Chân không chút do dự từ chối, tiểu tiên nữ đã dặn dò hắn không được xuống núi một bước. 

"Ngươi! Vậy ngươi cứ chờ xem a tỷ ta gả cho Lôi Oanh đi!" 

"Ngươi nói cái gì?" Ánh mắt Triệu Ngọc Chân trở nên lạnh lùng, tiểu tiên nữ là thê tử của hắn tự cho mình, cho dù tiểu tử trước mặt này là đệ đệ của nàng thì cũng không thể nói bậy như vậy. 

Lôi Vô Kiệt nuốt nước miếng, cảm thấy Triệu Ngọc Chân như vậy có gì đó không đúng. Nguyên tắc hắn xông pha giang hồ chính là thấy tình thế không ổn liền chuồn đi, hắn bỏ lại một câu "Dù sao ngươi tự mình nghĩ lại đi." liền mang theo Tiêu Sắt nhanh chóng rời đi. 

.

Lý Hàn Y không biết tình hình này giữa bọn họ, nàng cải trang một chút sau đó không phí chút lực gì liền trở về Tuyết Nguyệt thành. Sau khi nhìn thấy Tư Không Trường Phong, đối phương đầu tiên là lải nhải vài câu, lại mắng chửi Triệu Ngọc Chân cùng Ám Hà hồi lâu, mới rốt cục nhớ tới chuyện Lý Hàn Y bị thương. Ấn tay nàng nhất định phải xác nhận lại vết thương. 

Tư Không Trường Phong bắt mạch cho nàng, sắc mặt thay đổi mấy lần. Từ mạch tượng của Lý Hàn Y mà nói, quả thật có thể nhìn ra nàng từng chịu thương tích không nhẹ, lại tẩu hỏa nhập ma, tình hình thật sự không ổn. Nhưng đạo sĩ thối này thật đúng là có chút y thuật, đem thân thể nàng điều trị không tệ. Chờ đã, mạch này! 

Ánh mắt Tư Không Trường Phong sắc bén như chim ưng, mắt hắn không chớp nhìn chằm chằm Lý Hàn Y: "Đạo sĩ thối kia làm cách nào chữa thương cho ngươi?" 

Lý Hàn Y nhìn thấy hắn lỗ tai nóng lên, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh không dao động: "Đơn giản là đánh đàn, niệm chú mấy câu nghe chẳng hiểu gì của đạo gia bọn họ, mỗi ngày giúp ta vận chuyển chân khí mà thôi, còn có thể có cái gì?" 

Người nói dối sẽ vô tình nói nhiều hơn, Lý Hàn Y hoàn toàn đang chứng minh câu nói này. 

Tư Không Trưởng Phong tức giận đến hừ cười một tiếng: "Bế quan chữa thương này có thể chữa ra một đứa bé cũng là chuyện hiếm lạ." 

"Ngươi có mang thai,  còn chưa tới hai tháng." 

Lý Hàn Y không phải thiếu nữ vô tri, nhưng sư tỷ của hắn đột nhiên ra khỏi thành một chuyến đã mang theo đứa nhỏ cùng trở về, đây cũng là điều mà Tư Không Trường Phong không thể tưởng tượng được. 

Lý Hàn Y rất kinh ngạc, theo bản năng trả lời: "Có phải ngươi xem lầm hay không?" 

"Ta chính là truyền nhân của Dược vương!" Tư Không Trưởng Phong nổi giận gầm lên, hỉ mạch là bài học đầu tiên khi hắn nhập môn học, hắn làm sao có thể xem lầm được. 

"Truyền nhân gà mờ." Lý Hàn Y đáp lại, nàng vẫn có chút không thể tin được. 

Tư Không Trường Phong tức giận không biết nên nói như thế nào, Lý Hàn Y thấy thế trong lòng cũng tin vài phần, dù sao đoạn thời gian đó nàng và Triệu Ngọc Chân quả thật... Nhưng điều này cũng quá trùng hợp. 

Nàng sờ sờ cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình, vẫn còn cảm thấy không thể tin nổi, nhưng trên mặt lại vô thức nở một nụ cười. 

Lần đầu tiên trong đời Tư Không Trường Phong thấy trên mặt Lý Hàn Y có vẻ ngượng ngùng lại dịu dàng như vậy. Thật sự là quá khó tin! Trong lòng hắn cảm thán, lại âm thầm thề nhất định phải đi gặp đạo sĩ thối này là thần thánh phương nào, thuận tiện đem một bữa thiếu nợ kia bổ sung.

"Đúng rồi, ta..." Lý Hàn Y có chút ngượng ngùng, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là hỏi ra miệng. "Trước đây ta... Tẩu hỏa nhập ma, sẽ không có ảnh hưởng gì đến đứa nhỏ này chứ." 

Tư Không Trường Phong suýt nữa quên mất việc này, lửa giận mới vừa lắng xuống nhất thời lại nổi lên: "Cái gì? Đạo sĩ thối này cũng quá cầm thú! Ta sẽ đánh chết hắn!" 

Hai má Lý Hàn Y ửng đỏ, nàng phải nói thế nào cho Tư Không biết, người cầm thú kia... Hình như là nàng tẩu hỏa nhập ma, dù sao tính ra vẫn là nàng ép buộc hắn. 

Bất quá nếu Triệu Ngọc Chân không muốn, nàng có thể thực hiện được sao? Nàng cũng không tin dựa vào võ công của đạo sĩ ngốc sẽ đẩy được mình ra, sự hiểu lầm này hắn gánh cũng không oan. 

Lý Hàn Y hắng giọng một cái, giả vờ bình tĩnh nói: "Đừng nói nhảm nữa, trực tiếp trả lời ta đi." 

"Hai mẹ con đều khỏe mạnh, ngươi yên tâm." Tư Không Trường Phong lại tỉ mỉ bắt mạch cho nàng một lần: "Tuy nhiên, ba tháng đầu vẫn phải cẩn thận. Trong khoảng thời gian này ngươi không được tùy tiện vận công, đúng giờ phải uống thuốc. Ta sẽ quan sát ngươi." 

"Qua ba tháng này sẽ không sao chứ? Đến lúc đó ta muốn ra khỏi Tuyết Nguyệt thành." Lý Hàn Y bình tĩnh nói trước ánh mắt căm ghét sắt thép của Tư Không Trường Phong. 

"Tùy tình hình!" Tư Không Trường Phong vung tay áo lên, hắn đã sớm trải qua cảm giác con gái lớn không thể bắt ép giữ lại được. 

Lý Hàn Y nhìn bộ dáng xù lông của Tam sư đệ, quyết định tạm thời không dây dưa với hắn nữa. 

Nàng đã đồng ý với Triệu Ngọc Chân trong vòng một tháng sẽ trở về, nhưng bây giờ có vẻ như đã quá muộn, nàng không biết liệu hắn có suy nghĩ lung tung hay không. 

Hai tháng sau, trên đường núi Thanh Thành. 

Đạo sĩ mặc đạo bào tím đem nữ tử áo trắng ôm vào trong lồng ngực, "Ta không phải đã nói ngươi không được đi đến nơi này sao?" Tuy rằng Lý Hàn Y nói lời trách móc, nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh, hiển nhiên cũng không phải là thật sự tức giận. 

Triệu Ngọc Chân không trả lời, nếu nàng nói là "Trước khi trở về, ngươi không được bước chân xuống con đường núi này một bước.", vậy hiện tại hẳn là hắn có thể đi. 

"Tiểu tiên tử nói một tháng nữa sẽ trở về." Giọng nói của hắn có chút ảm đạm, nếu như Lý Hàn Y không trở về, hắn nhất định sẽ xuống núi tìm nàng. 

Lý Hàn Y lần này thất hẹn nhưng có lý do hợp tình hợp lý, nhưng vẫn không tự chủ được đỏ mặt. 

"Tư Không nói, ba tháng đầu không thể đi đường dài." Muốn trách chỉ có thể trách Thanh Thành Sơn của hắn vì sao cách Tuyết Nguyệt thành xa như vậy. 

"Ba tháng đầu tiên gì?" Triệu Ngọc Chân không hiểu. 

Lý Hàn Y ấn bả vai của hắn, ra hiệu hắn cúi đầu, thanh âm của nàng rất dịu dàng, lại mang theo ý cười: "Đồ ngốc, ngươi sắp làm cha rồi." 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro