Thanh niên mặt dày
Anh lờ đờ mở mắt dậy. Cơn đau đầu dư chấn mấy chai rượu hôm qua lại tìm về.
Haiz ... Lần nào uống xong cũng mệt mỏi như vậy đấy!
Anh đưa mắt nhìn quanh, có gì kì lạ lắm nè!
Một căn phòng kì lạ thoang thoảng mùi Lavender dễ chịu. Căn phòng chỉ to bằng 2/3 nhà bếp KTX Bangtan nhưng lại khá gọn gàng. Trên tường còn dán đầy hình ảnh, poster của BTS và còn có hình anh nữa, rất nhiều là đằng khác.
Anh nhắm mắt, cắn nhẹ môi cười cười. Chắc bản thân cũng ý thức được là đêm qua có làm chuyện gì ghê gớm lắm! Xấu hổ chẳng dám mở mắt luôn.
Cánh cửa cót két mở nhẹ, ánh sáng theo khe cửa chui tọt vào căn phòng bé xinh.
- Anh tỉnh rồi!
Là giọng một cô gái.
Gì? HẢ? Vì sao? Chuyện gì?
Anh hoảng hốt ngồi bật dậy kiểm tra xiêm y. May quá còn nguyên si! Vẫn chưa làm chuyện gì có lỗi với bản thân.
Cô nhìn bộ dạng anh khẩn trương thì mắc cười không chịu được.
- Tôi vẫn chưa làm gì anh đâu! Yên tâm!
- À ừm! - Bị cô bắt thóp, anh hơi bị ngại à nha.
- Anh đi đánh răng rồi ăn sáng nha! Tôi có mua bàn chải cho anh nè! - Cô đưa túi đồ tiện lợi mới mua đưa cho anh.
- Cảm ơn!
Anh trả lời ngắn gọn rồi lủi hẳn vô nhà vệ sinh.
*Câu chuyện trong toilet*
Số là có chàng trai đứng hẳn 30ph trong Toilet liên tục hất nước lên mặt lo lắng, miệng lầm bà lầm bầm với tấm gương.
- Rốt cuộc hôm qua có chuyện gì nhỉ? Mình uống say xong rồi làm gì nữa? Sao không nhớ gì hết vậy? *Lắc lắc đầu suy nghĩ*
- Cô gái đó là ai? Liệu có phải Fan cuồng không? Cô ấy chắc biết mình chứ hả? Nhiều khi còn là fan! Nhưng tại sao hốt mình về? *Vuốt vuốt cằm suy tư*
- Haiz ... Min Yoongi ơi là Min Yoongi! Sao lại làm mất hình tượng trước mặt Fangirl thế nhỉ? *Tự vật vã, tay chân đấm đá lung tung*
- Không được! Dù chuyện gì cũng phải giả vờ tỉnh táo và nhớ hết chuyện! Đúng! Min Yoongi Fighting * Nắm chặt tay ra bộ cổ vũ bản thân*
Tuy nhiên, chưa tới 3s anh lại lần nữa gục ngã.
- Chắc hôm qua mất mặt lắm! Đã bao giờ say thế đâu trời ơiiiiiiiiiii! Còn trước mắt cô gái xa lạ nữa! Min Yoongi Swag hơn 27 năm giờ sụp đổ hình tượng vì mấy chai cồn hả trời???? Waeeeeee ...
Điệp khúc ấy cứ lặp đi lặp lại cho đến khi có tiếng gõ cửa.
- Anh ổn chứ?
Anh mở cửa, nhìn cô mặt lạnh tanh.
- Ừm! * Sang lên Yoongi ơi! Cứ làm như không có chuyện gì là được! - Anh nghĩ*
- Vậy anh ăn sáng rồi hãy đi!
Anh không trả lời nhưng cũng ngồi xuống ăn sáng chung với cô.
Bữa ăn im thin thít không ai nói với ai lời nào. Lâu lâu, anh có liếc nhìn biểu hiện của cô. Không có gì là khó chịu hay muốn trêu chọc chuyện hôm qua của anh cả. Cô chăm chú ăn phần ăn của mình, còn rất vui vẻ và ngon miệng.
Kể cũng lạ, anh hay la mắng mấy nhọc Maknae-line Bangtan ồn ào trong lúc ăn nhưng có vẻ không khí ăn uống mà im lặng như này mới thực sự kì lạ.
- Em ... là ARMY à? - Anh ngập ngừng, cố gắng bắt chuyện.
- Vâng! - Cô cười rồi tiếp tục ăn.
- À! Hôm qua, em đưa tôi về đây?
- Đúng rồi ạ! - Lại cười và lại ăn.
- Hôm qua, tôi ... à ... có làm gì kì lạ không?
- Không ạ! - Vẫn cười và vẫn ăn.
- Cảm ơn em nhé!
- Không có gì ạ!
Ừ hay lắm! Anh hỏi gì cô trả lời đó. Đầy đủ và lễ phép nhưng "hơi" ngắn gọn làm anh không biết nên nói gì tiếp theo đây.
Vậy mới nói, Bangtan hay nói anh nhạt nhẽo cũng bởi anh hay nói chuyện kiểu "cụt hứng" như này còn gì.
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Min Yoongi mới thấy mình sống lỗi ghê gớm!
Khi đã ăn xong, cô bắt đầu dọn dẹp, anh cũng nhanh tay tới phụ thì bị cô ngăn lại.
Anh ngồi đó, nhìn cô rửa chén, bản thân cũng lúng túng không biết làm gì.
Quỡn trí quá, anh đưa mắt lơ đãng xung quanh rồi bâng quơ hỏi:
- Em Bias ai?
- Anh!
Anh trợn tròn mắt ngạc nhiên. Anh làm idol cũng hơn 7 năm mấy rồi mà lần đầu được tỏ tình trong hoàn cảnh này, tự nhiên thấy kì kì như nào ấy.
- Ừm! Tại sao? - Anh mặt dày hỏi tới, miệng tủm tỉm.
- Em thích âm nhạc của anh! - Cô suy nghĩ một chốc rồi trả lời, khoé môi cong lên vui vẻ.
Anh gật gù.
- Đáng tiếc thật! Anh cứ nghĩ là vì anh đẹp trai!
- Nếu vì đẹp trai thì em sẽ thích Taehyung oppa trước ạ! Còn anh thì ... chắc xếp hàng đi! - Cô quay sang nhìn anh tinh nghịch.
- Âm nhạc của anh thì sao? - Anh chả quan tâm bị cô trêu chọc, lười biếng nằm dài ra sàn nhà, mắt nhìn lên trần băn khoăn.
- Ừm thì là một người bạn lắng nghe được trái tim em.
Anh quay sang nhìn cô hồi lâu. Câu trả lời đơn giản nhưng đúng những gì anh muốn nghe nhất. Không phải đó là thứ ban đầu anh theo đuổi sao? Không cần cái mác đẳng cấp toàn cầu chết tiệt đang dần ép chết đi cái tôi của Min Yoongi anh đây!
Tự nhiên, anh thích không khí ở đây quá. Mùi oải hương nhè nhẹ phảng phất, ánh nắng ấm áp len lỏi nơi góc bếp có cô gái mái tóc vàng nhạt đang rửa chén, tiếng nước róc rách chảy trên đôi bàn tay trắng ngần ấy. Bình yên đến lạ!
Khác xa cuộc sống sống của anh gần 10 năm qua, quanh quẩn với tập luyện, sáng tác và biểu diễn.
- Em có máy tính chứ?
- Có ạ! - Cô quay sang nhìn anh khó hiểu.
- Cho anh mượn hôm nay được không? Mượn cả căn nhà của em nữa! - Anh vẫn nằm ì ra đấy, nhìn cô khẩn khiết.
- À vâng!
Lát sau, cô lấy máy tính ra đưa cho anh.
- Anh cứ dùng đi! Em phải đi làm! Nếu anh đi thì khoá cửa giúp em!
- Em yên tâm giao nhà cho anh à? - Anh cười.
- Nếu có mất mát gì em sẽ đến Big Hit kiện. - Cô nhún vai.
Anh gật gù rồi mở máy lên.
- À quên! Pass của em là gì?
- Suga09031993.
Cô vô tư đáp nhưng dứt lời mới bắt đầu ý thức được gì đó, mặt cứ thế đỏ ửng lên.
- Đúng là hậu cung của anh nhỉ?
- À .. Em phải đi rồi! Tạm biệt!
Nói rồi, cô nhanh chóng chạy ra khỏi nhà với hai ông mặt trời đỏ lựng ngự trị trên mặt. Còn đối diện với anh nữa chắc có ngày cô truỵ tim chết mất.
Cô không phải thờ ơ, hay cố tình lạnh lùng với anh. Ít nhất, cô không muốn anh cảm thấy mất an toàn hay khó chịu như thể cô là một fan bám đuôi xấu xa.
Cô cười thật tươi chào đón ngày mới với nhiều điều "thặc thú dzị".
Như thường lệ, cô trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi với bộ dạng cạn kiệt sức lực.
Phòng cô không mở đèn, chắc anh đã đi rồi.
Có chút thất vọng nhưng anh trở về đúng vị trí của anh thì có gì phải lăn tăn nhỉ?
Cô nhanh chóng, mở cửa rồi nằm ì lên chiếc giường quen thuộc, tay vô thức tìm bé YoonJi ( là con chó bông để cô ôm ngủ, vì nhà không nuôi thú cưng nên cô coi bé như con gái, còn đặt hẳn tên bé là YoonJi):
- Trời ơi! Nhớ cái giường thân thương quá! YoonJi lại mẹ ôm nào!
Nhưng quái thế nào, YoonJi hôm nay chích hoocmon tăng trưởng hay sao mà to hơn mẹ nó thế này, xương xẩu hơn nữa chứ, không mềm như mọi ngày, còn có cả bộ điều hoà âm ấm phả lên đầu.
Cô giật mình, trợn tròn mắt, dùng hết sức bình sinh xốc mền gối, chạy như bay về phía công tắc đèn, tay không quên vơ lấy cây kéo nơi góc bếp tự vệ.
Đèn bất sáng, "bé YoonJi được chích Hoocmon" lồm cồm bò dậy, tay dụi dụi mắt.
- Chuyện gì vậy?
- Anh ... Min Yoongi?
- Ừm! Em về rồi! - Nói rồi anh tỉnh như ruồi nằm xuống giường cô, đắp chăn kĩ càng chuẩn bị ngủ tiếp.
- Anh chưa về à? - Cô ngạc nhiên.
- Tôi nói mượn nhà em mà!
- Tôi tưởng ... anh chỉ mượn một chút thôi! Rồi anh tính ở đây luôn à?
- Ừm!
- Gì?
- Em không được đổi ý! - Anh vẫn lười biếng không thèm mở mắt.
- Rồi tôi ngủ ở đâu?
- Nếu em không ngại có thể ngủ với tôi! Tôi là thanh niên chính trực sẽ không làm gì em cả. Chỉ ngủ ké thôi!
Cô té xỉu.
- Điên mất thôi! Anh ... anh ... về nhà anh mà ngủ! Anh giàu lắm mà!
- Nhưng tôi thích ở đây! - Anh cuộn tròn vô tấm chăn ấm áp trêu chọc cô.
- MIN YOONGI! - Cô gào thét trong vô vọng.
- Ừm! Tôi đây!
- Anh ... anh ... Lòng tốt của tôi chấm dứt rồi nhá! Anh đi về đi! Anh không đi làm à?
- Có! Nên mới ngủ nhờ!
- Thì anh về nhà anh mà ngủ! Tôi năn nỉ anh đó Yoongi à! Tôi là con gái đó! Anh không ngại thì tôi cũng ngại chứ! huhu ...
Hết nói nổi anh, cô đành dùng hạ sách: Nhỏ lệ châu ngân.
Trái với những gì cô nghĩ, anh chẳng những không đáp còn ngáy khò khò.
Muốn chọc cô tức điên đây mà!
Vậy là có cô gái ôm cục tức lại chỗ bàn học tiếp tục công cuộc ngủ ngồi chết tiệt và có một thanh niên nhoẻn miệng cười thích thú.
End chap 3.
P.s: Có con Au nổi hứng viết liền 2 chap đây này! Cháp này hơi ngắn nhỉ? hí hí! Nhấn bình chọn và comment cho Au về cái kết các bạn thích nha! Để Au chừa ra chứ ko gì hết! huý huý ... biết đâu lại SE?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro