"Cẩn thận" và "xin lỗi" là những câu cửa miệng của bạn?
Khi tôi đề nghị: "Cứ vô tư mà sống", có người chần chừ hỏi: "Sao cơ?",cũng có người sợ hãi bảo: " Chịu thôi...", lại có người phản đối ngay lập tức: "Không được!"
Trong đầu họ luôn luẩn quẩn những câu nói "cẩn thận cái này", "phải làm cái kia", ví dụ như:
• "Sẽ thật có lỗi nếu để người khác phải chờ đợi, nên hãy đến đó trước 5 phút."
• "Chẳng mấy khi được tặng quà nên phải vui."
• "Tài liệu này sẽ trình lên cấp trên nên phải kiểm tra chính tả cẩn thận."
• "Người ta đã mất công giải thích cặn kẽ cho mình nên phải nghe cẩn thận."
Hoặc trong cuộc sống, họ sẽ liên tục nói "xin lỗi", "cảm phiền" nếu nhận thấy:
• Ở quầy thanh toán có rất đông người đang xếp hàng chờ, hơn sốt ruột tự nhủ: "Mình phải thanh toán nhanh lên", và rồi một đồng xu nào đó tự dưng rơi ra khỏi ví, bất giác họ nói "Xin lỗi".
• Trên xe taxi, khi chìa ra tờ 10.000 Yên, họ nói: "Cảm phiền cho tôi trả tờ 10.000 Yên".
• Ở nhà hàng, nếu thừa lại thức ăn, họ nói: "Xin lỗi, tôi để thừa lại thức ăn."
Với những người này, những từ như "Cẩn thận..." , "Phải..." ,"Xin lỗi..." , "Cảm phiền..." đã trở thành những câu cửa miệng quen thuộc. Tất nhiên, nếu nó đơn thuần xuất phát từ " lòng tốt' và " sự quan tâm" thì OK.
Tuy nhiên, khi lặp đi lặp lại những câu "Cẩn thận...", "Phải...", "Xin lỗI...", "Cảm phiền..." ấy, một số người sẽ cảm thấy gò bó ngột ngạt, bởi họ luôn lo lắng rằng mình sẽ "mất tư cách làm người" nếu không nói ra những lời đó...
Có lẽ họ nghĩ nếu không làm thế thì "sẽ bị giận", "sẽ bị ghét", "bị cho là người không ra gì".
Tóm lại, họ là những người quá câu nệ người khác, lúc nào cũng sống trong trạng thái đề phòng.
Họ bận tâm tới "đánh giá " , tới "ánh mắt " của người khác hơn cả "suy nghĩ của bản thân " nên có những hành động như vậy để không bị giận, không bị ghét.
Họ cho rằng, không phải "để người khác chờ đợi là có lỗi với người ta ", mà là "để người khác chờ đợi, họ sẽ nghĩ mình là kẻ không ra gì, không biết cách quản lí thời gian ".
Vì lẽ đó mà họ cảm thấy khó chịu, lo lắng, mệt mỏi, khó thở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro