Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

"Đến bệnh viện không?" Sato nói với Đông Hà.

"Tôi phải đi thăm Nam Khang, cổ của anh ấy bị thương rất nặng, máu chảy rất nhiều, thậm chí còn không nói được, chẳng biết có nguy hiểm gì nữa không." Đông Hà nói đến đây sắc mặt của cậu lại càng tái nhợt hơn nữa.

"Được rồi, cậu đi thăm bạn trai sắp cưới của mình đi! Tôi sẽ đến muộn một tí." Sato buông ba lô Đông Hà ra.

Người anh yêu đã yêu đã yêu người khác mất rồi, anh giượng cười đau khổ. Lúc nói chuyện cố tì buông ra 4 từ 'bạn trai sắp cưới' thật ra anh đang nhắc nhở bản thân mình mau chóng từ bỏi hi vọng.

Người anh thương sắp kết hôn rồi.

Sato đưa tìm kiếm người thanh niên ban nảy anh dẫn về sở cảnh sát.

"Câu ta đâu rồi?" Sato hỏi

"Người nào cơ?" Người đồng nghiệp đang đọc báo hỏi.

"Chính là cậu thanh niên trắng trẻo dễ thương, đôi mắt hơi híp có con ngươi nâu nhạt ấy, cậu ta tầm mười chín hay hai mươi tuổi gì ấy. Người mà tôi đã nhờ ai đấy đến lấy lời khai dùm á." Sato miêu tả.

"Người đó..." Đồng nghiệp gấp tờ báo lại, đặt xuống, nhìn xuống xung quanh, "À, không phải cậu ta ngồi kia sao?" Anh ta hất hất hảm, trỏ tay về phía một cậu thanh niên đang nằm sấp,ngủ say trên ghế dài.

"Lời khai đâu?" Sato đưa tay ra.

"Không có."

"Không có?"

"Anh tự phỏng vấn cậu ta đi, trong ba tiếng hai người bị sếp mắng, chúng tôi không hỏi được gì cả." Đồng nghiệp nhỏ giọng, "Tôi thấy cậu ta có chút kì lạ á, trí tuệ không phát triển cho lắm. Hỏi gì cậu ta cũng không trả lời, nếu trả lời thì trớt quớt, cuối cũng lại nằm ra ghế nghịch tài liệu."

"Cậu tự thẩm vấn đi, lúc các cậu bị gọi lên khiển trách, ba giờ liên tiếp chúng tôi không hỏi được gì". Đồng nghiệp nhỏ giọng: "Tôi cảm thấy người kia rất lạ, có lẽ chậm phát triển. Hỏi gì cậu ta cũng không biết, cuối cùng lại gục xuống bàn chơi với bản lời khai"

"Nghịch tài liệu trên bàn?". Sato không tin được

"Đúng a, bản lời khai trên bàn cậu". Đồng nghiệp cười

"A?". Sato cảm thấy kì quái, thế là toàn bộ những tư liệu vừa được sửa sang hơn nửa tháng, trên mặt đều có vết vẽ bậy. Sato hô to: "Trời ạ, sáu bộ tư liệu của tôi!"

Đồng nghiệp cúi đầu cười to

Sato mang tài liệu quý giá tức giận bừng bừng đến bên Tiểu Hi, lay mạnh vai Hiroshi, "Trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!"

Tiểu Hi bị động tác thô lỗ của Sato đánh thức, chậm rãi ngồi dậy từ băng ghế, nhưng Tiểu Hi còn đang buồn ngủ, trên mặt một mảnh tối đen, mày chau lại thành toàn rất không hài lòng

"Cậu muốn thế nào, một mình cậu làm phải không? Tại sao lại động vào tài liệu của tôi!". Sato một tay run rẩy sờ sờ các tài liệu anh tốn công thu thập, một tay phẫn nộ chỉ Tiểu Hi, muốn nghe Tiểu Hi giải thích, bộ tư liệu này hắn tiêu tốn rất nhiều tâm huyết sửa sang lại, không ngờ trong ba giờ ngắn ngủi đã bị cậu phá hủy không thương tiếc.

Tiểu Hi hấp háy môi, như không hiểu Sato đang nói gì, hai mắt ngốc nghếch, ngây ngô nhìn Sato

A Điển càng bực, một quyền xô ngã băng ghế bên cạnh. Trong phòng làm việc đều loảng xoảng tiếng ghế ngã đỗ

- "Ryuji Sato!". Đồng nghiệp mang đến một bản kê khai đưa cho Sato, "Không cần làm lớn chuyện, cục trưởng còn ở đây. Còn có, cậu thuận tiện thì hỏi đi! Cảm ơn!"

Sato lôi một cây bút ra, nhặt tời khai lên, kéo ghế ngồi bên cạnh Tiểu Hi, cố gắng kìm chế cơn tức giận, sau đó hỏi: "Tên cậu là gì?". Anh là bảo mẫu của nhân dân, tức tối cũng không được quá đà, phải duy trì hình tượng hoàn mĩ, không thì anh sẽ bị khiển trách.

Tiểu Hi vẫn không có phản ứng, đôi mắt nâu của cậu vẫn nhìn Sato chăm chăm không chớp mắt

Sơ mi trắng của Sato có dính mấy vết máu, trên khuôn mặt của Sato cũng có, trên người Sato còn có hương vị quen thuộc, mùi khói thuốc hòa quyện với mùi xà phòng thảo mộc

"Tôi hỏi cậu tên gì". Sato hét lớn một tiếng, trừng mắt nhìn Tiểu Hi

Tiểu Hi bị dọa đến xém mất kiểm soát, cả người run lên một chút. Cậu rất ghét nhưng âm thanh đột ngột như thế, hơn nữa dời tầm mắt, lại nhìn thấy ánh mắt bất hòa của Sato

"Lần cuối, cho tôi biết tên cậu!". Sato sắp rút súng ra, nhằm vào huyệt thái dương của thiếu niên này. Bắt quá vừa chạm vào thắt lưng, hắn lại nhớ súng đã giao lại cho cục trưởng khi nãy rồi

"Tiểu Hi". Sau khi trấn tĩnh vài giây, cậu nói

"Tiểu Hi?". Sato nghiêng đầu. "Họ Tiểu tên Hi phải không? Tên gì kì lạ, nhưng lại rất đáng yêu!". Anh tiếp tục hỏi. "Cậu sống ở đâu"

Tiểu Hivẫn nhìn anh, lần này, Tiểu Hi cười với anh. Viên cảnh sát này có nhiều biểu tình kì quái không ngơi nghỉ, làm mắt người ta không thảnh thơi một phút

"Tôi hỏi cậu ở đâu, không bảo cậu cười với tôi". Sato tức giận hỏi lại lần nữa: "Trả lời từng câu một, cho tôi biết cậu sống ở đâu?"

"Người ngoài hành tinh". Tiểu Hi nói

"Người ngoài hành tinh?". Sato rống lên

"Haha ". Đồng nghiệp bên cạnh nhìn không được, cười to

"Tranh cãi cái gì, lộn xộn!". Cục trưởng đi đến

Cục trưởng thấy Sato đang bận rộn với giấy tờ, lại rít lên: "Ryuji Sato, bảo cậu về nhà nghỉ, bây giờ cậu ở đây làm gì?"

"Tôi dọn dẹp một chút liền đi ngay". Sato đảo cặp mắt trắng dã, ném hồ sơ trong tay lên bàn cho đồng nghiệp sử lí

"Lộn xộn, một chút kỉ luật cũng không có". Cục trưởng quát xong liền đi ra ngoài

Sato đợi khi tiếng quát nhỏ lại, chạy đến bàn đồng nghiệp, dúi tập hồ sơ vào tay người ta

- "Cục trưởng bảo cậu nghỉ, cậu bây giờ còn ở đây làm gì?". Đồng nghiệp rời khỏi vị trí, tiếp tục xem báo

Sato lật lật tập hồ sơ, xem xét một chút, ngẩng đầu nhìn đại nam hài. "Cậu nói cậu tên Tiểu Hi?". Anh hỏi cậu.

Tiểu Hi sửa sang lại giỏ xách, tiếp tục vỗ vỗ quần áo trên người, chuẩn bị rời đi

"Sao vậy?". Đồng nghiệp hỏi

"Cậu ta là em trai Gia Huy, Hiroshi Yamauchi". Sato trầm ngâm giây lát

"Là em trai người hôm nay bị cậu bắn trọng thương đang trong bệnh viện?"

"Không cần cố ý nhắc lại sai sót của tôi". Sato đấm nhẹ đồng nghiệp một cái

"Xem cậu thế nào đền anh trai cho người ta". Đồng nghiệp lại tiếp tục hàn thuyên chuyện của Sato

"Cậu muốn tìm anh trai phải không?". Sato quay sang hỏi Tiểu Hi. Nhưng ba giây sau Tiểu Hi mới phản ứng, gật gật đầu: "Muốn tìm A Huy phải không?"

Tiểu Hi lại gật đầu

Sato tỉ mỉ đọc lại tài iệu của Hiroshi

Tư liệu không quá nhiều, chỉ ghi vài chữ 'mắc hội chứng tự kỉ'

Sato cúi đầu cố gắng nhớ đến ấn tượng của mình về người mắc chứng tự kỉ, hắn chỉ biết thông quavaif clip trên mạng. Ngơ ngác, dốt nát dốt nát, không có khả năng giao tiếp với mọi người, hơn nữa còn có những khả năng phi phàm

"Thông báo cho thân nhân Gia Huy chưa?". Sato hỏi đồng nghiệp bên cạnh

"Đang liên lạc với vợ hắn, bất quá chưa có được một chút tin tức gì"

"Các cậu làm tiếp đi, tôi nghỉ dưỡng dài hạn đây". Sato đặt tập hồ sơ trên bàn, đến gần Tiểu Hi

"Đi thôi!". Anh nói với Tiểu Hi

Bối Bối ôn tồn theo sau anh, ngoan ngoãn rời khỏi cục cảnh sát

Nhưng khi Sato mở cửa xe để Tiểu Hi leo lên thì, Tiểu Hi vẫn đứng bên đường, hai chân không chịu bước lên xe

"Sao vậy? Không thích lên xe? Quá thời gian thăm bệnh sẽ không thể vào thăm A Huy đâu đó!" Sato xuống xe, không cách nào có thể hiểu được là tại sao Tiểu Hi vẫn không nhúc nhích đứng im như khúc gỗ. "Tôi không muốn đi xe". Tiểu Hi lắc đầu

"Bệnh viện thực xa nơi này, không đi xe thì đi bằng gì?". Sato khoát vai Tiểu Hi, muốn kéo cậu vào ghế phó lái

Tiểu Hi linh hoạt mềm dẻo như rắn, uyển chuyển rời ra. Nếu Sato không cố sức giữ vai cậu, cậu đã thoát rất xa

Sato không từ bỏ ý đinh, bắt lấy tay Tiểu Hi kéo cậu trở về, nhưng Tiểu Hi lại tránh được, Sato căn bản cũng chưa chạm được vào quần áo Tiểu Hi, không có cách giữ lấy Tiểu Hi lại

"Ây gia! Tôi thật sự không muốn đùa với cậu chút nào đâu đó". Năm phút rượt đuổi trái phải, Tiểu Hi vẫn còn tránh né, làm Sato hổn hển mồ hôi nhễ nhại

Người qua đường trêu chọc nhìn bọn họ

Sato bước nhanh đến, một phen ôm lấy Tiểu Hi. Rồi mới dùng sức đem đại nam nhân cao bằng anh chen vào xe, chuẩn bị lái xe đi

Nhưng khi anh chuẩn bị ngồi vào ghế lại, lại phát hiện cửa xe bị mở ra, Tiểu Hi tiếp tục chạy ra khỏi xe, vỗ vỗ túi xách của mình, phun một bãi nước bọt

"Cậu.....". Sato hổn hển

Tiểu Hi nghĩ Sato lại tiếp tục bắt mình, không chút nghĩ ngợi chạy ra đường, ngăn không cho Sato truy đuổi nữa

"U là trời! ông trời của tôi ơi, nguy hiểm a!". Sato kêu to

Lưu lượng xe giờ tan tầm rất đông, Tiểu Hi lành nghề chạy loạn trên đường, giao thông loạn thành một đoàn

"Không được chạy! Đứng lại cho tôi!". Sato lại rống lên. "Mẹ nó, cậu rốt cuộc muốn làm gì, muốn chết cũng không nên chết kiểu này, công việc tôi đã mệt, cậu còn mệt hơn!"

"Không ngồi xe". Tiểu Hi ở bên kia đương hô to. "Tôi không ngồi xe"

"Được! Không ngồi xe! Cậu mau về đây cho tôi!". Sato giơ hai tay đầu hàng

Tiểu Hi gật đầu, băng qua đường đi về phía Sato

Trên lưng, trên trán Sato đều thấm đầy mồ hôi lạnh, cậu rốc cuộc là cái thứ gì rốt cuộc có biết nguy hiểm là gì không? Tiểu tử ba tuổi cũng biết không được tùy tiện băng qua đường như vậy

"Sau này không được chạy loạn trên đường!". Sato chỉ vào mũi Tiểu Hi, tức tối và hoảng loạn làm mắt hắn cũng sắp phun ra lửa

Sato lại nói tiếp: "Này là việc không nên làm nhất! Hơn nữa, quan trọng nhất, tùy ý qua đường trước cục cảnh sát, giống như tự khai mình phạm tội! Lần sau còn thế nữa, tôi cho cậu ăn kẹo đồng!". Sato bực bội vô cùng

Tiểu Hi dù không hiểu Sato đang nói gì, nhưng cậu vẫn gật đầu. "Tôi không chạy trên đường nữa, anh cũng không được bảo tôi lên xe"

"Hai việc này căn bản không thể giống nhau"

- "Không thể giống nhau là sao?". Tiểu Hi căn bản không hiểu được nghĩa của từ này, năng lực lí giải của cậu rất yếu

- "Không thể giống nhau là, tôi là cảnh sát, tôi lớn nhất, tiểutử cậu không được cãi lời". Sato bực bội nói

Tiểu Hi nhíu mày khó chịu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #seonthoi