Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương Đặt Biệt

Góc Nhìn Của Nguỵ Đông Viễn

Tôi chụp Bạch Nguyệt Như lần đầu tiên vào năm em hai mươi tuổi.

Khi ấy, cô gái nhỏ mặc chiếc váy trắng đứng dưới ánh sáng nhạt, đôi mắt trong veo nhìn về phía trước. Tôi đứng sau ống kính, bấm máy theo bản năng, nhưng không ngờ khoảnh khắc đó lại in sâu trong lòng nhiều năm như vậy.

Người ta hay bảo những tay máy như tôi vốn nhạy cảm với cái đẹp, nhưng không ai biết, từ lúc đó, tôi đã đem lòng mến mộ Bạch Nguyệt Như rồi.

Em đẹp, nhưng không phải kiểu đẹp khiến người ta phải ngoái đầu, mà là vẻ đẹp len lỏi vào lòng lúc nào không hay. Nhẹ nhàng, lặng lẽ, như cái tên em - "ánh trăng sáng tinh khôi".

Ngày em say khướt khóc nức nở vì tên đàn ông không đáng, tôi đã tự nhủ - dù có như thế nào, đời này tôi cũng phải che chở và khiến em hạnh phúc.

Mười năm qua đi, tôi chụp hàng ngàn tấm ảnh của em, lưu giữ từng khoảnh khắc từ khi em còn là gương mặt mới cho đến lúc bước lên hàng ngũ những người mẫu hàng đầu. Mỗi tấm ảnh, tôi đều chụp bằng cả trái tim mình.

Tôi nghĩ mình đã có tất cả những gì đẹp đẽ nhất của Bạch Nguyệt Như trong những khung hình ấy. Nhưng hóa ra, vẫn có một điều kỳ diệu hơn đang chờ đợi chúng tôi.

......

Tờ giấy nhỏ nằm trên bàn sáng nay là một điều kỳ diệu như thế.

Tôi đọc từng con chữ, đầu ngón tay run nhẹ.

"Nguyệt Như..."

Em đứng trước mặt tôi, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.

Tôi nhìn em thật lâu, mãi đến khi lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi mới dám bước tới ôm lấy em.

Cánh tay siết chặt, như thể sợ buông ra rồi sẽ tan biến mất.

Bạch Nguyệt Như nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay tôi, ánh mắt thẳm sâu lấp lánh như chan chứa cả bầu trời tình yêu.

"Đông Viễn, em đã nghĩ rất lâu rồi."

Tôi cúi đầu, trán chạm vào mái tóc thơm dịu của em, từng nhịp thở trở nên nặng nề. Cả cuộc đời tôi, đã quen sống lặng lẽ sau ống kính, quen giữ mọi cảm xúc vào trong. Nhưng lúc này, tôi không thể ngăn những giọt nước nóng hổi thấm vào mái tóc em.

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có một gia đình, chưa từng nghĩ cuộc đời mình có thể giữ lấy một điều gì đó vĩnh viễn.

Nhưng Bạch Nguyệt Như đã bước vào đời tôi, người con gái tinh khôi mà vững vàng, mang theo ánh sáng ấm áp soi rọi lên quãng đường dài đằng đẵng.

Giờ đây, em lại một lần nữa trao cho tôi điều đẹp đẽ nhất.

Tôi ôm em rất lâu, đến mức nghe rõ nhịp tim cô đập đều đều bên tai mình.

Ngoài trời, tuyết đầu mùa rơi lặng lẽ.

Giống như ngày đầu tiên tôi gặp em.

Tôi khẽ đặt tay lên bụng em, nơi có một mầm sống bé nhỏ đang thành hình.

"Cảm ơn em..."

Cảm ơn em đã để anh yêu em.

Cảm ơn em đã chọn anh giữa muôn vàn ánh sáng rực rỡ ngoài kia.

Và cảm ơn em...

Vì đã để anh cùng em chờ đợi điều kỳ diệu này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro