Chương 8: Chung Nhịp Đập
Năm tôi 30, Tịch Dao 32, tiết trời đã trắng xoá màn đêm, không khí giáng sinh tràn ngập.
Trong căn biệt thự ngoại ô, tiếng cười trẻ con lan khắp sân vườn.
Tịch Dao và Cố Nghiên Chi dắt con trai 6 tuổi Cố Dịch An và con gái 2 tuổi Cố Tịch Kỳ đến chơi.
Dịch An thì thừa hưởng nét thâm trầm, lặng lẽ, ánh mắt sâu thẳm của Cố Nghiên Chi, còn cô bé Tịch Kỳ giống mẹ như đúc một khuôn, từ ánh mắt sắt bén đến biểu cảm tinh nghịch, là phiên bản nhí của Tịch Dao.
Cả hai gia đình chúng tôi quây quần bên lò sưởi, những ngọn lửa đỏ rực bập bùng, lan tỏa hơi ấm ngọt ngào, khung cảnh ấm áp lạ kì.
Ánh lửa vàng phản chiếu lên gương mặt trầm lắng, nhưng vẫn không thể che giấu được nụ cười hạnh phúc đang ẩn hiện của Ngụy Đông Viễn đang ngồi bên cạnh tôi, bế con gái của chúng tôi – Ngụy Nguyệt Nhi trong lòng. Bé gái nhỏ dựa vào lòng anh, đôi mắt đen lay láy y hệt anh năm nào.
Tôi khẽ nhìn Tịch Dao ở kế, nhấp một ngụm cacao nóng, lòng bình yên đến lạ.
Tịch Dao đưa ánh mắt lấp lánh như chứa cả trời sao nhìn Cố Nghiên Chi đang chơi đùa cùng lũ trẻ, rồi lại quay sang tôi, giọng hơi xúc động:
"Bạch Nguyệt Như, tụi mình sống thật hạnh phúc, có phải không?"
Tôi mỉm cười, tựa đầu vào vai Ngụy Đông Viễn.
Phải, tất nhiên là vậy.
Cuối cùng thì, trong câu chuyện của cuộc đời mình, ai cũng là vai chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro