Chương 1: Mùa Đông Đầu Tiên
Tôi gặp anh vào một ngày đông.
Khi ấy, tôi vừa tròn hai mươi tuổi, còn là một người mẫu non nớt, lặng lẽ đứng sau ánh hào quang của những cái tên nổi tiếng.
Ngày hôm đó, tôi đến casting cho một show thời trang nhỏ, ngồi lặng lẽ trong góc phòng chờ, tay siết chặt hồ sơ. Trong căn phòng đông người, ai cũng tô vẽ mình thật rực rỡ, còn tôi chỉ mặc chiếc váy trắng đơn giản, gương mặt trang điểm nhạt, mái tóc dài buông xõa. Ánh mắt người ta lướt qua tôi rồi nhanh chóng rời đi, như thể tôi chỉ là một bóng mờ không đáng chú ý.
Tôi cũng quen rồi.
Một nhân viên trong ekip bước ra gọi tên, tôi đứng dậy, chỉnh lại dáng đi, hít một hơi thật sâu rồi bước vào.
Phòng casting rất đông, ánh đèn trắng lạnh lẽo hắt lên khuôn mặt mọi người. Những con mắt giám khảo lướt qua tôi đầy dò xét, một hai câu hỏi sơ sài, rồi bảo tôi đi vài bước. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, bước thật chuẩn từng nhịp, nhưng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Sau cùng, một giọng nói trầm ấm vang lên từ góc phòng.
"Cô gái này... cho cô ấy thử thêm một dáng khác đi."
Tôi hơi sững người.
Giọng nói ấy không mang sự sắc bén, soi mói thường thấy, mà bình thản, dịu dàng. Tôi quay đầu theo bản năng, ánh mắt chạm vào một người đàn ông đang đứng sau ống kính, gương mặt chìm trong bóng tối.
Mãi sau, tôi mới biết đó là Ngụy Đông Viễn.
Anh là nhiếp ảnh gia nổi tiếng bật nhất trong giới, người ta vẫn đồn rằng muốn thành sao, chỉ cần được Ngụy Đông Viễn chụp một tấm ảnh.
Anh cầm máy ảnh, chăm chú nhìn tôi qua ống kính. Ánh mắt anh không mang chút phán xét, chỉ có sự kiên nhẫn và dịu dàng.
Tôi thử thêm vài dáng theo yêu cầu, buổi casting kết thúc nhanh chóng. Khi tôi cúi đầu cảm ơn rồi rời đi, trong lòng vẫn nghĩ mình sẽ bị loại như bao lần trước.
Vậy mà hôm sau, tôi nhận được thông báo trúng tuyển.
Show diễn nhỏ ấy chẳng có gì nổi bật, nhưng là bước đệm đầu tiên trong sự nghiệp của tôi. Sau này, khi đã đứng trên những sàn diễn lớn hơn, tôi mới biết người đề nghị chọn tôi ngày hôm đó chính là Ngụy Đông Viễn.
Tôi gặp lại anh trong hậu trường buổi chụp hình vài tháng sau.
"Bạch Nguyệt Như."
Anh cười nhẹ, giọng nói vẫn trầm ấm như hôm nào.
Tôi nhìn anh, có chút ngơ ngác.
"Anh còn nhớ sao?"
Anh khẽ gật, ánh mắt sâu thẳm như trời sao.
"Tôi đã chụp vài tấm hình của em hôm ấy. Rất đẹp."
Khoảnh khắc đó, tôi không biết vì sao tim mình lại lỡ mất một nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro